Bốn người chúng tôi đến một quầy hàng gần đó. Vì vừa sang thu nên gọi món nóng hay lạnh gì cũng vừa miệng hết.
“Nghĩ lại thì cũng lâu rồi mình chưa ăn thịt thỏ nhỉ.”
Mặc dù hàng hóa đủ đầy nhưng ở hoàng đô chẳng có mấy hoạt động săn bắn nên thịt cung cấp cho thị trường chủ yếu là gà lợn này nọ. Thực sự thì chúng đều ngon lắm, nhưng nhớ đến miếng thịt thỏ dai ngon hồi hai đứa còn sống trong rừng tôi lại thấy thèm.
“Chắc hôm nào về thăm nhà cũ của Natsuki quá. Ở đó đúng là thoải mái thật.”
“Tớ bỏ công ra làm mà lại.”
Hưm, tôi ưỡn ngực khịt mũi đầy tự mãn.
“À mà, hơi riêng tư một chút nhé… Hai cô đang hẹn hò à?”
“Hị hị hị...”
“E he he...”
Nghe hỏi vậy, tôi chẳng thể nhịn cười được. Cả hai đứa chúng tôi đều cười khá kỳ cục.
“Coi bộ mình hỏi ngu rồi...”
Cain ngửa mặt lên trời mà nhún vai. Cái tên thô lỗ này.
“Vậy, sao hai người lại ở đây vậy?”
“Đúng rồi đó, chẳng phải hai người làm ở Zanbul à?”
“Chẳng phải tôi nên hỏi ngược lại hai cô mới đúng sao? Mà, chỉ là vô tình đến đây thôi. Như tôi nói lúc nãy đó, tụi này có một yêu cầu.”
“Yêu cầu gì mà phải lặn lội đến nơi khác thế nhỉ? Hộ tống hay gì à?”
“Không đâu, trừ phi là trường hợp khẩn cấp chứ yêu cầu hộ tống hiếm lắm. Mà nếu có thì cũng đầy người tranh nhau, nên tụi này mà có nhận được mới lạ.”
Giữa cuộc trò chuyện, anh ta cắn một miếng thức ăn rồi nhấm một ngụm bia. Trông thích thật…
Mà ở quốc gia này hình như không có giới hạn độ tuổi nên tôi có thể uống bia rượu thoải mái ha, nhưng… bữa nay Ruti như vầy thì nguy hiểm quá. Nguy hiểm theo nhiều kiểu luôn ấy.
“Hơi lạc đề rồi. Cơ mà, nói chung thì yêu cầu mà chúng tôi nhận là cấp quốc gia. Do đám bọng nhớt tăng mạnh đột biến ở ngọn núi phía bắc chỗ này nên họ yêu cầu tụi này đi giải quyết chúng, kiểu vậy.”
“Tại đây là yêu cầu cấp quốc gia nên hiển nhiên thông báo phải đăng ở hoàng đô rồi, và còn nhiều nơi khác nữa, kể cả ở Zanbul luôn đó.”
Bọng nhớt hử. Hiện quán đã tạm đóng cửa rồi, mà nếu vậy thì sao không đi xả hơi tí nhỉ?
“Còn đăng ký tham gia yêu cầu này được không nhỉ?”
“Thấy bảo tập hợp trước khi tiến hành càn quét nên chắc là cô tham gia vẫn được thì phải? Tới ngày mốt mới tập hợp cơ.”
“Nếu có thêm hai người thì tốt quá rồi. Cùng tham gia nhé.”
Ừ thì, Firu đã nói đến vậy rồi thì hai đứa tôi nên đến Hiệp hội ngay sáng mai và…
“Mà Natsuki này, quán sửa mất khoảng một tuần thôi phải không? Nếu vậy thì có khi mình không về kịp đâu nhỉ?”
Khỉ thật. Mình quên mất vụ thời gian. Không biết đến chỗ ngọn núi đó thì mất bao lâu nhỉ?
“À mà, nói đến vụ ở ngọn núi phía bắc ấy, khoảng bao lâu thì xong nhỉ?”
“Từ đây đến đó mất khoảng 5 ngày. Vậy nên chuyến này đi mất ít nhất là 10 ngày. Nếu tính cả thời gian của cuộc càn quét thì chả cách nào để cô về kịp cả.”
Hừm, chắc nên hỏi thử anh Reisner xem sao… Tại lâu lắm rồi mới có cơ hội được đi tàn sát mà. Tôi muốn đi lắm cơ.
“Không sao đâu Natsuki, tớ đi phá vài chỗ nữa cho họ sửa thêm là được mà.”
Quý cô Rutimo nói với một nụ cười thật sảng khoái… Chúng ta sẽ cần phải nói chuyện đó. Sao lại đến mức này vậy trời?
“Tuyệt đối không được làm thế, nhé? Cậu biết là tớ không muốn cậu bị bắt mà? Còn giờ chúng ta sẽ phải bàn với anh Reisner… ý là chủ quán, vào sáng mai. Nếu được thì ta sẽ đến Hiệp hội để đăng ký yêu cầu đó.”
“Ngon lành rồi. Mà khoản thưởng không giảm nếu có nhiều người tham gia đâu, nên hai cô cứ đăng ký đi nhé.”
“Hiện tại hai người đã quyết định tham gia rồi nên cũng ngưng chủ đề này thôi nhỉ. Giờ đến lượt tụi này hỏi nhé… Sao hai người lại đến kinh đô vậy? Chẳng phải công việc ở Zanbul rõ ràng là đang thuận lợi sao?”
Tôi và Ruti sững người lại. Chưa kể đến mồ hôi hai đứa đang túa ra như tắm nữa. Phải rồi, kiểu gì cũng có người thắc mắc như Firu mà…
“À-À thì...”
Tôi đã nghĩ đến việc giấu hai người họ, nhưng rồi tôi lại nói hết sự thật ra vì chẳng thể chịu đựng chuyện này thêm nữa. Nhưng dù có nói ra hay không thì nó vẫn căng thẳng lắm luôn.
“Ừm, quào… Tôi chả biết phải nói sao về chuyện này, nhưng mà đấy chẳng phải chỉ là sự cố ngoài ý muốn thôi sao? Rốt cuộc thì hai cô cũng đâu có muốn vậy và đã cố gắng khắc phục hậu quả để không xảy ra thương vong rồi thây.”
“Vậy tức là những vết tích đó là do hai người tạo ra phải không? Gây ra được mấy vết nứt đó thì đúng là...”
“À, tại tụi này chơi đùa với nhau trong lúc tập luyện nên thành ra vậy luôn.”
Ai cha, họ cứng họng luôn rồi. Chịu thôi, nhưng mà lúc đó hai đứa tôi đúng vui luôn.
“Chơi đùa kiểu gì mà đến mức đó chứ...
Mà vậy thì cô cũng dùng nhiều sức như vậy để giết quỷ khổng lồ chỉ với một đòn, nhỉ?”
“Hồi lúc tôi còn không kịp hiểu gì luôn ấy. Chỉ thấy có cái gì đó bay tới và con quỷ khổng lồ đã đổ gục xuống rồi.”
“Mà, nếu hai cô tham gia càn quét bọng nhớt thì ngon lành rồi.”
“Ừm, tôi thắc mắc chuyện này từ nãy rồi, nhưng đám bọng nhớt đã gây ra chuyện gì đến mức phải có yêu cầu cấp quốc gia vậy?”
Nói về bọng nhớt thì trong quyển lục bảo rằng chúng là loại quái vật rất yếu, yếu hơn cả yêu tinh nữa cơ. Thậm chí, tôi nghe bảo chúng yếu tới mức chả ai buồn yêu cầu tiêu diệt.
“Thiệt hại thì không đến mức đó đâu, nhưng chúng nhiều lắm. Đến mức mà đứng trên cao nhìn xuống trông nó như một tấm thảm bọng nhớt ấy. Vậy nên họ mới huy động nhiều người đến vậy để tiêu diệt chúng trước khi có thêm thiệt hại.”
“Phần vì có khu mỏ ở gần đấy nên nhiều người suy ra rằng đất nước muốn tránh thiệt hại xảy ra ở khu vực đó.”
Ra vậy, mỏ quặng hẳn là tài nguyên kinh tế chính của vương quốc Arst. Vậy nên họ mới làm hành động đến mức này. Hừm, chúng tôi có thể ra sức vì chuyện này được nên chắc phải tìm cách thuyết phục anh Reisner thôi.