Khi những ngày tệ hại ấy qua đi, tôi và Ruti cuối cùng cũng có thể hoạt động thoải mái trở lại. Thế nên, để bù cho mấy ngày nằm ườn vừa qua, hai đứa đã đã đến rìa Rừng Đại Ngàn để đổi gió.
“Và đây là cái thứ năm. Coi bộ hôm nay ngon lành rồi.”
“Hai đứa tốc độ ghê ha. Cơ mà, ở đây nhiều quái thật, dù tụi mình còn chưa vào trong rừng nữa.”
Nếu so với lúc chúng tôi săn trong rừng thì bao nhiêu đây cũng chẳng phải là nhiều nhặng gì. Nhưng chỉ mới ở ngoài bìa rừng thôi mà đã nhiều quái thế này thì đúng là lạ thật.
“Thì, thuận lợi chút cũng đâu phải là không tốt đâu?”
Thôi chẳng màng đến chuyện đó nữa, tôi quay sang cắt tiết và lúc đang định lột da một con để thịt sau khi dựng trại thì…
Ooo-Ooo!
Tôi nghe thấy tiếng gầm vang đến từ đằng xa.
“Gì thế nhỉ...”
“Tớ cũng hơi tò mò về nó. Đi xem thử nào.”
Dứt lời, Ruti liền dang cánh bay lên, làm tôi cũng phải vội vàng đuổi theo.
Sau khi hai đứa bay về hướng phát ra tiếng gầm, tôi đã thấy vài thứ gì đó đang đánh nhau.
“!! Ruti, kìa!”
“Giúp họ mau lên!”
Có vài con quỷ khổng lồ ở đó và chúng đang vây quanh hai người khác.
Không cần tốn thêm thời gian để xem xét tình hình, tôi lượn xuống để né đòn và bắn xuyên đầu lũ quỷ khổng lồ bằng phong tức. Còn Ruti thì hạ chúng bằng thủy tiễn trong lúc đáp xuống từ bên hông.
Coi bộ, quỷ khổng lồ đúng là cùi thật…
Sau khi kiểm tra để không bỏ sót con nào, tôi đáp xuống cạnh hai người kia.
“Hai người có sao không?”
“V-Vâng, chúng tôi ổn cả. Cảm ơn vì đã giúp.”
Người vừa đáp lời tôi là anh chàng loài người. Trong khi người còn lại hình như là một nữ thú nhân. Và cô ta có tai mèo kìa… Tôi muốn sờ thử ghê á.
“Xin cảm ơn rất nhiều. Tôi cứ nghĩ là cả hai tiêu rồi chứ...”
“Một lần nữa, xin cảm ơn vì đã cứu chúng tôi. Tôi là Cain, hân hạnh được gặp hai cô.”
“Tôi là Firu. Hân hạnh được gặp hai cô.”
“Tôi là Natsuki.”
“Còn tôi là Rutimo. Cứ gọi tôi là Ruti cũng được.”
Giới thiệu bản thân xong, bọn tôi liền hỏi họ xem thử đã xảy ra chuyện gì.
“Hẳn là gần đây diệt được rất nhiều quỷ khổng lồ nhỉ? Nhưng lạ lùng ở chỗ là vùng này không thể có nhiều quỷ khổng lồ như thế được, vậy nên một yêu cầu điều tra đã được đưa ra. Bọn tôi đã nhận yêu cầu đó và theo dấu chúng tới đây nhưng rồi...”
Diệt quỷ khổng lồ hình như là vụ hai đứa làm bữa trước. Vậy ra vụ đó đúng là bất thường thật...
“Trên đường trở về sau khi thám thính xong khu rừng, bọn tôi đã vô tình đụng độ đám quỷ khổng lồ đó. Xin đội ơn hai cô đã cứu mạng.”
“Thôi đừng nhắc nữa mà. Với lại, đã có chuyện gì vậy? Nếu được thì cho chúng tôi biết kết quả điều tra với.”
“Ô, được chứ. Từ những gì quan sát được thì chúng dường như đang trốn chạy khỏi thứ gì đó. Có điều, bọn tôi không biết đó là thứ gì.”
“Có vết tích của một trận chiến dữ dội ở trong rừng. Dựa theo những gì tôi thấy được thì đó hẳn là một trận chiến rất tàn khốc và có vẻ như không phải do ma thú gây ra… Hiện giờ bọn tôi cần phải báo lại tin quan trọng này.”
“Vậy nên sau khi bọn quay trở về và báo tin xong, hãy cho hai người bọn tôi được đãi các cô một bữa để cảm ơn vì đã cứu mạng nhé.”
“Vậy thì tôi nghĩ chúng ta cần phải tìm một chỗ thật là sang rồi.”
Tôi nói rồi nở một nụ cười trên môi, còn Cain thì cười gượng mà đáp “Đừng vậy mà” khi quay bước trở lại thị trấn.
“Chúng ta nên săn thêm vài con trước khi dựng trại nhỉ?... Ruti?”
Chẳng hiểu sao Ruti mãi chẳng trả lời nên tôi đã quay lại và thấy nhỏ đang đứng bần thần nhìn xuống đất.
Thấy hơi lo nên tôi thử ngó nhìn mặt Ruti xem sao và đáng lạ thay là mồ hôi nhỏ đang túa ra như tắm.
“Ruti? Cậu lại đau à?”
“... Natsuki. Cậu còn nhớ cái hôm hai đứa tập luyện mà phá tung hết cả lên không?”
“Có, tớ nhớ mà? Là trước hôm khởi hành hai ngày, hai đứa mình đã khá phởn và xả vài cái phép cùng long tức của tớ ra khắp nơi chứ gì?”
“Thế cậu còn nhớ đó là chỗ nào không?”
“Chỗ nào ấy hở? Để xem nào… À, từ đây thì chỉ cần đi thẳng đến… Khoan đã...”
Gượng đã nào. Tôi cảm thấy không ổn rồi nha. Chẳng phải hai người kia bảo là nhìn thấy vết tích của một trận chiến sao…
“Ư-ừm, nói cách khác… hở? Tức là… ?”
“Chỉ là linh cảm thôi, nhưng thứ khiến đám quỷ khổng lồ sợ là...”
““...””
Chẳng hiểu sao mồ hôi hai đứa cứ túa ra liên tục. Lạ thật chứ, sao thế nhỉ?
Thế rồi hai đứa cứ mãi cảm thấy khó xử sao sao ấy nên thôi chẳng buồn đi săn nữa mà dựng trại luôn.
.
.
.
“Tiếp nào!”
Ngày hôm sau, chúng tôi trở lại thị trấn và làm hết mọi yêu cầu liên quan đến quỷ khổng lồ.
Ban đầu, hai đứa đã định âm thầm đi diệt hết đám quỷ khổng lồ, nhưng rồi lại thôi vì thấy rằng nếu các yêu cầu được hoàn thành thì người dân sẽ an lòng hơn. Nhưng nếu thực hiện các yêu cầu đó thì sẽ được nhận các khoản thưởng… Như thể hai đứa đang lừa tiền người dân vậy. Dù cảm thấy việc này thật tồi tệ nhưng lại hai đứa lại chẳng thể làm gì khác.
Cứ thế, hai đứa đã đi khắp nơi cho đến tận khi đêm xuống để hoàn thành hết mọi yêu cầu.
“Này, làm tốt lắm.”
Báo cáo lại cho Hiệp hội xong rồi thì hai đứa nằm dài luôn ra bàn, nhưng rồi lão Hội trượng lại đến.
“Tôi rất mừng vì hai cô đã nhận các yêu cầu đó. Hai cô thấy rồi đó, chẳng mấy khi có người làm nhanh đến vậy đâu.”
Khụ… À, ừm, tất nhiên là phải làm cho nhanh rồi nhưng… áy náy quá đi mất… Dù vậy, tôi vẫn chẳng dám nói ra sự thật. Khụ khụ…
“Để cảm ơn hai cô vì đã dứt điểm hết cả chỉ trong một ngày nên tôi đã tăng khoản thưởng lên một chút. Cứ tận hưởng món nào ngon ngon đi nhé.”
“Cảm ơn các cô nhiều lắm...”
Dừng lại đi! Thủng dạ dày hai đứa tôi rồi đó![note30275]
Hai đứa lững thững bước ra khỏi Hiệp hội mà thâm tâm áy náy vô cùng.
.
.
.
À mà, chuyện tôi và Ruti mãi sau này vẫn cứ giật nảy mình khi nghe nhắc đến “quỷ khổng lồ” là bí mật của riêng hai đứa thôi nhé.