Editor: Cà Rốt Hồng -
Cuối năm nay, bởi vì Tôn gia trở về kinh thành, Đại phu nhân dồn phần lớn tinh lực vào chuyện đó, Tào Ngọc Di qua tuổi mới vô cùng thư thái, mỗi ngày luyện chữ một chút, xem sách một chút, đi chỗ Chu thị trò chuyện cùng Tào Vũ Đình một chút, đi dạo lung tung ở trong viện một chút, gần như đều quên thời gian trôi qua.
Trần gia định thân với Tào Ngọc Dao cũng là một Huyện thừa thế tập tước vị, hơn nữa định thân là trưởng tử Trần gia, như thế đương nhiên là Tào Ngọc Dao ngàn ưng vạn ưng, qua năm liền cả ngày tránh ở trong phòng thêu giá trang (đồ cưới).
"Sau khi Tam tiểu thư gả đi, sợ là qua mấy năm chính là Hầu tước phu nhân!"
Sau khi Tào Ngọc Di nghe Vương ma ma nói như vậy, ở trong lòng giễu cợt một chút, từ trước đến nay Đại phu nhân chưa bao giờ có lòng tốt đối với mấy thứ tử thứ nữ như vậy......
Hiện tại đi học chỉ còn lại Tào Ngọc Di cùng với người mới vừa vào học là Tào Ngọc Hà, mấy năm nay mấy sư phó cũng vẫn không thay đổi, thứ trưởng nữ gần như chưa từng lộ diện của Tam phòng kia cũng đã bốn năm tuổi, xem chừng sang năm cũng đến học.
Thân thể Lão phu nhân ngày càng sa sút, hiện tại đã rất ít ra khỏi phòng, ngay cả Tam phu nhân trước kia cả ngày ở trước gót chân pha trò cũng ít gặp, với quy củ càng ngày càng hà khắc, Đại lão gia, Tam lão gia nếu không có chuyện quan trọng, sớm chiều phụng dưỡng mỗi ngày cũng giảm đi, lại càng không nói tới các tiểu bối và Đại phu nhân, Tam phu nhân rồi, bất quá những thứ này đối với Tào Ngọc Di cũng không ảnh hưởng nhiều lắm......
Tào Ngọc Linh tháng mười xuất giá, tháng mười một chính là Tào Ngọc Dao rồi, lúc đó Tào Ngọc Dao cũng không có làm lễ cập kê, nhưng khi đó mắt thấy Lão phu nhân đã không kéo được bao lâu, nên chỉ có thể vội vã làm xong hôn sự.
Quả nhiên, Lão phu nhân vào tháng chạp qua đời, một nhà Nhị lão gia nhận được tin, đã sớm bắt đầu trở về, coi như là thấy mặt Lão phu nhân lần cuối cùng.
"Những đồ trang sức, đồ chơi nhỏ kia, ta phân cho các ngươi, ta đã để cho người sắp xếp từng hộp......" Lão phu nhân ngồi đoan chính, sửa sang thật chỉnh tề, toàn thân mặc chính trang hoa lệ, từng việc từng việc giao phó, "Còn dư lại những thứ kia đều là dạng cũ, các ngươi cũng không dùng được, sẽ để lại cho lão bà tử ta đây mang tới phía dưới dùng đi!"
Lập tức có mấy lão ma ma và mấy đại nha đầu vẻ mặt bi thương bưng mấy cái hộp ra ngoài, khom người đi tới trước mặt các chủ tử, ngay cả thứ nữ mới sinh chưa được một tuổi của Tam phòng cũng có một phần.
Tào Ngọc Di học bộ dạng của Đại phu nhân sau khi nhận cái hộp liền đưa cho Vương ma ma sau lưng, đi theo mọi người cùng nhau dập đầu cho Lão phu nhân.
"Đại tỷ nhi, Nhị tỷ nhi, Tam tỷ nhi xuất giá ta cho thêm hai ngàn lượng bạc giá trang, các tỷ nhi còn lại cũng đều một dạng......" Lão phu nhân thở dốc một hơi tiếp tục nói, "Lão Đại, Lão Nhị, Lão Tam tất cả cầm năm ngàn lượng đi chi tiêu, còn có người trong phòng này của ta, dầu gì cũng đi theo ta đã lâu, nếu muốn lưu lại, mỗi người cầm hai mươi lượng, nhà Lão Đại, ngươi sắp xếp cho bọn họ thật tốt, nếu muốn đi, mỗi người năm mươi lượng, sau khi rời khỏi đây cũng đủ làm chút sinh ý nhỏ hoặc là mua vài mẫu đất cằn......"
"Dạ, mẫu thân yên tâm!" Đại phu nhân vội vàng đáp ứng.
Trong phòng vang lên tiếng nức nở nghẹn ngào, chính là mấy nha đầu không lớn không nhỏ khóc.
Xem ra Lão phu nhân đã sớm sắp xếp xong xuôi, trước tiên mấy lão ma ma bưng mấy cái túi đựng bạc nhỏ ra ngoài đặt ở trên án kỷ, để Đại lão gia ở tại chỗ phân bạc vào trong tay từng chủ tử, Tào Ngọc Dao dập đầu một cái, nhận lấy một hộp nước sơn nhỏ, bên trong chắc là ngân phiếu rồi, mấy thứ nữ còn nhỏ tuổi của Nhị phòng và Tam phòng,thì đều giao cho di nương của các nàng.
Kế tiếp, Lão phu nhân lại phân vải vóc, đồ vật tạp nham bài biện trong phòng…, nhìn thấy thì tinh thần không khá hơn gì.
"Về phần mấy gian cửa hàng và thôn trang hồi môn của ta, không phải là lão bà ta thiên vị, Lão Đại, Lão Nhị đều có tiền đồ, duy chỉ có con khỉ Lão Tam, lão bà ta rất là không yên lòng, những thứ sinh nhai này liền cho Lão Tam, lão bà tử ta đi cũng yên ổn một chút......"
"Mẫu thân, là nhi tử bất hiếu!" Tam lão gia khóc ngã trên mặt đất.
"Lão thái gia trở lại, Lão thái gia trở lại!"
Mọi người nhanh chóng nhường ra một con đường, Lão thái gia sải bước đi tới.
"Lão gia, người đã về rồi!" Khóe miệng Lão phu nhân lộ ra một nụ cười, sắc đỏ thắm không bình thường trên mặt từ từ tiêu tán.
"Cái này là ta tự mình chọn ở trong cửa hàng nữ trang, bà có thích không? Không phải bà vẫn luôn tức giận ta chưa từng mua đồ cho bà sao?" Lão thái gia móc một cái vòng tay gỗ đàn hương từ trong lòng ngực ra, đưa tới.
"Thích, thích......" Khóe mắt Lão phu nhân dâng lên nước mắt.
Một lão ma ma bên cạnh nâng hai tay cầm lấy vòng tay đeo lên giúp Lão phu nhân.
"Bà còn có tâm nguyện gì không?" Lão thái gia trầm giọng hỏi.
"Không có nữa, không có nữa......" Lão phu nhân nhắm mắt lại, đầu từ từ buông xuống.
"Lão phu nhân!"
Không biết ai gọi một tiếng, trong phòng lập tức vang lên tiếng kêu khóc.
Mặc kệ người chung quanh là thật tâm hay là giả ý, dưới bầu không khí này, ngay cả Tào Ngọc Di không có bi thương như vậy, nhưng nước mắt cũng vẫn không ngừng lại được.
Lão thái gia chỉ chạy về ở ba ngày, chờ chôn cất Lão phu nhân xong, liền lại vội vã rời đi.
Đương Kim Thánh Thượng bắt đầu trọng dụng một nhóm lão tướng, trù tính hơn nửa năm, bắt đầu chinh chiến đối với tộc người du mục thỉnh thoảng quấy rầy biên cảnh, Lão thái gia là một trong những người dẫn đầu, dĩ nhiên là không thể rời khỏi chiến trường.
Ở chỗ này, sau khi phụ mẫu qua đời, người làm con có đảm nhiệm chức quan phải tạm rời cương vị công tác trở về nhà, theo như lễ chế để tang hai mươi bảy tháng, tục xưng ba năm, trong thời gian đó không được làm chuyện cưới gả, không được tham dự cát khánh chi điển. Nếu giấu mà không báo, sau khi bị phát hiện, trừng phạt rất là nghiêm khắc, cả đời cũng không thể có ngày cất đầu dậy được.
Mặc dù một nhà Nhị phòng trở lại, nhưng bởi vì đang trong tang kỳ của Lão phu nhân, trong phủ tạm thời đều bình an vô sự.
Tây Liễu, Như Lộ, Vương thị cùng hai thiếp thất Nhị phòng, một thiếp thất Tam phòng đều có thai, Đại lão gia, Nhị lão gia, Tam lão gia giống như là nghĩ trước khi túc trực bên linh cữu của Lão phu nhân, nên phải tận hứng trước cho đã.
Bát thiếu gia nhi tử của Vương thị từ sau khi bị trúng độc về sau, cũng rất ít xuất hiện ở trước mặt mọi người, được Vương thị cẩn thận nuôi trong phòng, nghe nói có nhiều lần cũng suýt nữa không còn, vì thế Đại lão gia còn cố ý len lén cho Vương thị một cửa hàng nhỏ bổ khuyết......
Đại phu nhân cầm danh thiếp của các cô nương đã thu gom trước đó, cùng Phương ma ma ở trong phòng thương lượng.
"Phu nhân chọn ra đương nhiên đều là tốt, nô tỳ thấy vẫn nên tìm Đại lão gia thương lượng một chút, nhà mẹ Đại thiếu phu nhân tương lai này cũng không thể liên lụy đến tiền trình của Đại thiếu gia!" Phương ma ma mỉm cười đề nghị.
"Ma ma nói thật là có lý!" Đại phu nhân gật đầu cười.
Sau khi Lão phu nhân mất, thì hậu viện này Đại phu nhân lớn nhất, khó trách tâm tình của Đại phu nhân rất tốt.
"Phu nhân, phu nhân, không xong, không xong......"
"Cái gì không xong? Ta đang tốt lành ngồi ở đây đấy!" Đại phu nhân không vui quát lên.
"Phu nhân, van cầu ngài cứu cứu cô nương chúng nô tỳ đi!" Tiểu nha đầu kia tức khắc quỳ xuống trước cửa phòng Đại phu nhân.
"Chuyện gì xảy ra?" Đại phu nhân nghiêm nghị hỏi.
"Phu nhân, sáng hôm nay cô nương chúng nô tỳ đứng lên liền...... Hiện giờ đã thấy đỏ......" Tiểu nha đầu kia kinh hoảng nói.
Sau khi Tây Liễu và Như Lộ cùng Đại lão gia viên phòng, mỗi người được phân cho hai tiểu nha đầu, trong viện kia cũng phái cho hai bà tử thô sử.
"Vậy ngươi còn không trở về hầu hạ cô nương các ngươi cho thật tốt!" Đại phu nhân cao giọng mắng.
Tiểu nha đầu kia dường như cũng không hiểu chuyện cho lắm, bị Đại phu nhân quát một tiếng, ngơ ngác rồi hành lễ cáo lui.
Đợi buổi tối, trong phủ liền truyền ra, Tây Liễu sẩy thai, sau này cũng không thể mang thai nữa, người coi như là bị phế, cũng may còn lượm một cái mạng trở lại.
Đại lão gia và Nhị lão gia, Tam lão gia cùng đi giữ đạo hiếu cho Lão phu nhân rồi, Tây Liễu có thể nói là kêu trời trời không thấu, gọi đất đất chẳng thưa.
Ở bên ngoài Đại phu nhân nói là Tây Liễu bởi vì Lão phu nhân qua đời, bi thương quá độ dẫn đến sẩy thai, bảo là Tây Liễu muốn hiếu tâm trọn vẹn, nên để cho Tây Liễu đi vào am niệm phật cho Lão phu nhân......
Lúc Tào Ngọc Di nghe được tin tức, Tây Liễu đã bị đưa đi, cho nên ngay cả để cho nàng ta điều dưỡng thân thể cũng chưa từng.
Ngược lại Như Lộ thuận lợi sinh được một nữ nhi, bất quá, Đại phu nhân mượn tang kỳ Lão phu nhân, hoàn toàn không có ý sĩ phòng (nâng lên làm thiếp) cho Như Lộ, đáng thương cho tiểu nữ hài Như Lộ sinh ra, không nói người hầu hạ, ngay cả bà vú cũng không có mời, Như Lộ chỉ có thể tự mình nuôi nấng con, mỗi ngày còn phải đi đến chỗ Đại phu nhân lập quy củ.
"Di nãi nãi!" Vân ma ma bà tử bồi giá của Vương thị nhẹ nhàng đi tới kêu lên.
Thai này của Vương thị cũng là một nữ nhi, chỉ cùng nữ nhi kia của Như Lộ xê xích nhau hai ba ngày.
"Đồ đã đưa qua!" Vương thị vừa cầm tay dạy Bát thiếu gia viết chữ, vừa nói.
"Bẩm di nãi nãi, đưa qua, đáng thương, nhìn vào trong phòng ngay cả một người cũng không có, chỉ có một mình tiểu nha đầu an nhàn chơi đùa ở bên ngoài, aiz!" Vân ma ma nói liên miên.
"Cho dù như thế, ma ma cũng phải cẩn thận chút, hiện tại người ở trên kia làm việc là càng ngày càng ác độc......" Vương thị nhẹ giọng dặn dò, cũng không tránh né Bát thiếu gia mới ba tuổi.
"Di nãi nãi dạy phải, nô tỳ hiểu rồi!" Vân ma ma khom người đáp.
"Di nương, chữ này đọc thế nào ạ?" Bát thiếu gia nhỏ giọng hỏi.
Vương thị cúi đầu ôn nhu đáp.
"Di nãi nãi, nửa canh giờ rồi!" Một tiểu nha đầu ở bên ngoài giòn thanh nhắc nhở.
"Biết rồi!" Vương thị cất giọng đáp lại.
Bát thiếu gia thuần thục đặt bút lông nhỏ xuống, tự mình nhảy xuống ghế.
"Ôi chao, tiểu tổ tông của ta, ngài đi chậm một chút, nếu không sẽ bị ngã......" Vân ma ma cuống quít tiến lên bảo vệ Bát thiếu gia......
So với Vương thị các nàng nơm nớp lo sợ, thì Đại phu nhân lại xuân phong đắc ý, một mực dựa theo tâm ý của mình vì Đại thiếu gia tìm kiếm nhà thích hợp.
"Mẫu thân, con còn nhỏ, huống chi ‘ đại trượng phu cớ gì lo lắng không có thê tử ’, đương nhiên là con muốn lấy được công danh trước rồi sau đó mới suy tính chuyện thành gia!" Đại thiếu gia ngẩng đầu ưỡn ngực nói với Đại phu nhân.
Đại phu nhân lòng tràn đầy vui sướng nói, "Con của ta, con nói rất có lý, chẳng qua là những chuyện này, các con không hiểu, cô nương gia cũng không phải chỉ ở mãi trong nhà, lớn lên, đương nhiên phải bắt đầu xem tướng sớm một chút......"
"Mẫu thân......" Tào Vũ Tĩnh do dự kêu lên.
"Con của ta, có lời gì mà hai mẫu tử chúng ta vẫn không thể nói?" Đại phu nhân mỉm cười hỏi.
"Mẫu thân, con, con muốn biết......" Tào Vũ Tĩnh thấp giọng nói.
Đại phu nhân cũng không nhịn được nữa bật cười, ngoắc tay để cho Phương ma ma kề sát tới, nhẹ giọng phân phó mấy câu.
Phương ma ma vội vã đi xuống cầm một chồng danh thiếp tới đây, đưa cho Tào Vũ Tĩnh.
Trên mặt Tào Vũ Tĩnh ửng đỏ lên, nhanh chóng lật xem một lần.
"Được rồi, được rồi, con mau trở về đi thôi, tránh để phụ thân con chờ nóng lòng!" Đại phu nhân thấy thế, càng cười nhiểu hơn.
Tào Vũ Tĩnh hành lễ một cái, bước nhanh ra khỏi phòng, ở chỗ Đại phu nhân không nhìn thấy, trên mặt lộ ra thất vọng dày đặc......
Hai người Đại phu nhân và Phương ma ma ở trong phòng không biết lại nói cái gì, phát ra tiếng cười sang sảng.
"Đại ca, ca phải đi ạ?" Tào Ngọc Hà dẫn theo hai tiểu nha đầu, đúng lúc gặp phải Tào Vũ Tĩnh ở cửa chính viện.
"A, Thất muội muội, muội muốn thứ gì, lần sau đại ca trở lại mang về cho muội!" Tào Vũ Tĩnh ngồi xổm xuống, ôn hòa nói.
"Cám ơn đại ca, mứt quả lần trước ăn rất ngon, muội còn muốn ăn!" Tào Ngọc Hà cười híp mắt đáp, cũng không cùng người đại ca này khách khí.
Tào Vũ Tĩnh gật đầu một cái, cười sờ sờ tóc của Tào Ngọc Hà, bước nhanh đi ra ngoài......
"Đại phu nhân, Thất tiểu thư tới!" Tiểu nha đầu cất giọng thông báo.
"Còn không mau mời người vào!" Đại phu nhân đưa danh thiếp cho Phương ma ma, ý bảo bà ta cất vào.
"Mẫu thân!" Tào Ngọc Hà gọi một tiếng, bước nhanh tới.
"Tỷ nhi ngoan của ta, đi vội như vậy làm cái gì?"
"Mẫu thân, nữ nhi mới vừa gặp Đại ca ca, sao bộ dạng Đại ca ca giống như mất hứng vậy đó?" Tào Ngọc Hà tò mò hỏi.
"Ha ha, ôi chao, đại ca con làm sao mà mất hứng cơ chứ......" Đại phu nhân cười phá lên.
Tào Ngọc Hà khẽ nhíu mày, hiển nhiên có chút không vừa ý đối với câu trả lời này của Đại phu nhân.
"Thất tỷ nhi của chúng ta còn nhỏ, chuyện này nhá, con trưởng thành sẽ hiểu!" Đại phu nhân ôm Tào Ngọc Hà thương yêu nói.
"Ưhm....." Tào Ngọc Hà nhíu cái mũi nhỏ, "Đúng rồi, mẫu thân, hôm nay con thấy tiểu muội muội rồi, tại sao người không có an bài người phục vụ tiểu muội muội? Như vậy phụ thân sẽ mất hứng!"
"Con ở chỗ nào nghe được lời này, chuyện như vậy mẫu thân tự có chừng mực......" Đại phu nhân thu lại nụ cười nói.
Tào Ngọc Hà có mấy phần kiến thức, rốt cuộc là còn nhỏ, thấy bộ dạng Đại phu nhân có dự tính trước, liền không tiếp tục đề tài này nữa, chuyển sang nói đến chuyện đi học.
Đại phu nhân kiên nhẫn nói chuyện cùng Tào Ngọc Hà, đến lúc có bà tử quản sự đi vào thưa chuyện mới dừng lại.
Đại lão gia, Nhị lão gia, Tam lão gia canh giữ ở bên mộ phần của Lão phu nhân một trăm ngày mới trở về phủ, bắt đầu để tang ở trong phủ.
"Chuyện gì xảy ra? Mẫu thân mới vừa đi, ngươi liền khuấy đến trong phủ không yên có phải không......" Đại lão gia vỗ bàn nổi giận mắng.
"Lão gia, người đây là nói cái gì, thiếp thân đã làm sai điều gì?" Đại phu nhân nắm khăn hỏi.
"Hừ, Tây Liễu là chuyện gì xảy ra? Còn có Liễu Nhi trước kia nữa, đừng tưởng rằng ngươi làm những chuyện xấu xa kia tất cả mọi người đều không biết, chẳng qua là vì thanh danh của Tào gia nên không muốn gây ầm ĩ ra thôi....." Đại lão gia lạnh lùng tra hỏi.
Trên mặt Đại phu nhân tái đi, "Bịch" một cái quỳ xuống.
"Tự giải quyết cho tốt, đừng tưởng rằng mẫu thân đi, trong phủ này ngươi liền vô pháp vô thiên......" Đại lão gia nói lời ngoan độc xong, vung tay áo, đi đến viện của Vương thị.
Lúc Tây Liễu được đón trở về, đã chỉ còn lại một hơi thở, cuối cùng không qua mùa đông liền lặng yên không tiếng động chết đi.
Trong phủ không thể bày tiệc, Đại phu nhân để cho từ trên xuống dưới trong phủ sửa lại miệng, Như Lộ cứ như vậy ngô không ra ngô, khoai không ra khoai được sĩ phòng, rốt cuộc nữ nhi của Như Lộ cũng được danh chính ngôn thuận.
Sau khi Đại lão gia trở lại, Đại phu nhân thu liễm không ít, trong phủ lại trở về yên tĩnh thường ngày.