Mộ Tử Dương thấy phản ứng của Chu Thanh, tựa như đã trút được nỗi lòng, lời hắn nói rốt cục cũng thắng được tên khốn tình địch này, tâm tình sung sướng không ngớt, thế là quay đầu đi thẳng.
Chu Thanh thấy thế cũng khá vui, vội cuống cuồng đóng cửa lại, hắn mới từ huyền quan đi vào, đã thấy Trầm Trầm không biết đứng đó từ lúc nào, hắn đi chân trần, mặc chiếc áo ngủ rộng thùng thình, trên mũi còn chiếc kính đen, tóc mái lộn xộn phủ trước trán, trong mắt kính hiện lên một tia sắc bén.
Chu Thanh đầu tiên thì sửng sốt, sau thì lộ ra vui sướng: “Trầm Trầm, anh tỉnh?”
Trầm Trầm tự rót một cốc nước, nghiêng đầu nhìn cậu một cái: “Tiếng động lớn như vậy, dù ngủ có sâu thế nào cũng bị đánh thức.” Sau đó cũng không khẳng định lắm, hỏi: “Hắn đã đi xa chưa?”
Chu Thanh xoay người khom lưng nhìn về mắt mèo, nói với giọng chắc nịch: “Đi xa rồi.”
Trầm Trầm vẫn đứng yên đó, cả người buông lỏng đôi chút, hắn luôn không thích người đại sư huynh này, luôn nhìn hắn như phụ nữ vậy, lúc trước ở trên trời đã suốt ngày lôi kéo hắn đi ngắm sao ngắm trăng, hắn là một con gấu trúc không có hứng thú với phong hoa tuyết nguyệt, tháng trước lại còn để Chu Thanh chuyển tới cho hắn một chiếc vòng tay hoa Tử Dương, buồn nôn chết đi được, hắn luôn không thích những đồ vật tinh xảo, đành phải lưu lại để về sau lên thiên đình thì đưa cho bạn tiên Chu Thanh dùng để lấy lòng lão bà của hắn, coi như trả món nợ tình nghĩa.
Hơn nữa, hôm nay, người đại sư huynh kia lại chạy tới nói mình mang thai, đây quả là điều buồn cười tột bực, tuy hắn giờ có hơi nửa tin nửa ngờ, song con người luôn có một bệnh chung, đó chính là nhìn tận mắt mới coi là thực, Trầm Trầm nghĩ, nếu bụng mình không to lên, hắn thực sự không thể nào tin được rằng mình đã mang thai.
Trầm Trầm đứng một hồi, lại cảm thấy hơi mệt, hắn vừa ngủ được một lúc đã bị Chu Thanh và Mộ Tử Dương đánh thức, sinh lý thì uể oải tâm lý thì phiền muộn khiến sắc mặt hắn thoáng nhìn rất kém, hắn vô cảm nhìn cốc nước trong tay, lòng thầm nghĩ ─── chết tiệt, sao lại mang thai, sao lại mang thai chứ? Còn là một thằng nhãi trúc yêu quái nữa?
Chu Thanh không có nhiều tâm tư như vậy, cậu vẫn còn đang mờ mịt, cậu phát giác giữa Trầm Trầm và Mộ Tử Dương thật sự chẳng có gì, cậu tự cổ vũ bản thân rồi nói: “Trầm Trầm, có thấy tin nhắn em gửi anh không? Vốn em tưởng hôm nay phải tăng ca tới khuya, nhưng may là công việc nhìn thì lắm nhưng mà làm rất nhanh, Trầm Trầm, anh có đói không? Em đi làm chút đồ ăn cho anh.”
Trầm Trầm đứng ở đó chẳng nói lời nào, lòng lại thầm nghĩ, nghĩ không ra cây trúc yêu này học được cách lừa người ở đâu, không đúng, là lừa gấu trúc tiên nhân, gửi một tin nhắn nói mình không trở về trước tám giờ được, kết quả sáu giờ đã về nhà, cho rằng như vậy thì hắn sẽ kinh ngạc và vui vẻ lắm sao?
Chu Thanh thấy hắn tựa hồ đang dỗi, cứ lạc quan nghĩ rằng Trầm Trầm còn đang ghét Mộ Tử Dương, thế là cười nói: “Trầm Trầm, giờ em đi làm cơm cho anh.”
Trầm Trầm vốn định làm cao nói một câu không cần, cơ mà vừa nghĩ tới bụng mình đúng là có hơi đói thật, hắn không muốn gây khó dễ cho cái bụng của mình, thế là rất tự nhiên giẫm theo bậc thang mà Chu Thanh đã kê sẵn (a.k.a thuận thế mà tiến): “Ừ, mau lên… Thêm chút giấm nhé.” Câu dặn cuối cùng kia, nghe như có như không, nhưng hắn cố nhấn mạnh nó, Chu Thanh lập tức đi làm luôn, vì thế lúc trên bàn cơm, Trầm Trầm rất vui sướng nếm món ăn có mùi vị mà hắn thích.
Chu Thanh ngồi ăn bên đối diện, ánh mắt đảo qua ghế trống của hai đứa bé: “Đoàn Đoàn và Phì Phì đâu? Sao không thấy bọn nó ra ăn?”
Trầm Trầm đáp: “Còn đang ngủ, xem ra chơi cả chiều đã mệt rồi.”
Chu Thanh vừa nghe tới hai chữ ngủ (nguyên là đi ngủ), bỗng nhớ tới gần đây Trầm Trầm rất hay ngủ, không khỏi cúi đầu cười: “Gấu trúc đều rất thích ngủ sao? Em nghe nói Koala mỗi ngày đều phải ngủ hai mươi mấy tiếng, lẽ nào có họ hàng với nhau?”
Tâm tình Trầm Trầm coi như khá thoải mái, Chu Thanh cũng chỉ đùa vui chút, hắn cũng vui vẻ hùa theo: “Ờ, tôi rất thích cuộc sống như thế, một bên không có thiên địch, vô ưu vô lo, bên khác còn có thể làm chuyện tôi thích nhất.”
Chu Thanh có hơi giật mình khi thấy hắn trả lời bằng vẻ mặt ôn hòa, bởi vì từ sau chuyện đó, cậu và Trầm Trầm liên tục gặp trắc trở, cậu vốn nghĩ lời trêu đùa lúc này cũng sẽ như đá chìm xuống biển mà thôi, ai dè đối phương lại vui vẻ hùa theo cậu, cậu ngay lập tức có phần vừa sợ vừa lo thừa dịp tiến tới: “Em cũng thấy rất có đạo lý.” Đương nhiên, nửa câu sau Chu Thanh cũng không nói ra ─── dù Trầm Trầm anh thực sự biến thành Koala, em cũng vui vẻ nuôi anh.
Cậu đương nhiên không dám nói, Trầm Trầm bằng lòng đối mặt với cậu đã là chuyện quá chi là tốt rồi, điều này chứng tỏ thái độ của đối phương đã có chuyển biến lớn, chút cải biến này đối với Chu Thanh mà nói, không thể nghi ngờ là chuyện vô cùng tốt đẹp, trải qua chiến tranh lạnh gần hai tháng qua, Chu Thanh đã từng bước hiểu rõ đạo lý thận trọng, cậu lúc ấy đã quá gấp gáp, mới tạo thành loại cục diện như thế này đây.
Trầm Trầm ăn miếng cơm, giống như vô ý hỏi: “Chu Thanh, cậu thích trẻ con không?”
Trẻ con ư…? Từ ngữ này đối với Chu Thanh mà nói có hơi xa lạ, trong kế hoạch cuộc đời của cậu tạm thời còn chưa liên quan tới danh từ này, cậu do dự một hồi, Trầm Trầm bỗng nhiên nghĩ mình không muốn nhìn sự lề mề của cậu, nói với vẻ không vui: “Không thích thì thôi.”
Chu Thanh sửng sốt, cho rằng Trầm Trầm nghĩ mình không thích Đoàn Đoàn và Phì Phì, lập tức nói rằng: “Không phải, em rất thích Đoàn Đoàn và Phì Phì, em nghĩ trẻ con đều rất dễ thương.”
Trầm Trầm đẩy kính mắt, sắc mặt thoáng nhẹ đi, có điều trong lòng hắn không định nói tin tức mình mang thai cho Chu Thanh.
Nói giỡn à, lỡ không mang thai thì thành chuyện cười mất? Đàn ông biết mang thai? Dù ngay cả Trầm Trầm vẫn còn nửa tin nửa giờ, nói chi đến Chu Thanh chứ.
Lúc Chu Thanh thu dọn bát đũa xong thì thấy Trầm Trầm đang chăm chú lên mạng, cậu hơi sững người, bình thường lúc này Trầm Trầm đều đang xem TV, rất ít khi thấy hắn lên mạng ở nhà, từ đáy lòng cậu sinh ra một loại cảm giác thì ra đây chính là nhà.
Trầm Trầm đang type bảy chữ ‘thời gian mang thai của gấu trúc’ trên goojje, nếu như bảo hắn đi hỏi goojje là gấu mèo đực có thể mang thai hay không thì hắn chắc chắn chẳng hỏi ra miệng được.
Không mất bao lâu, goojje cũng đã trả lời hắn một cách ngay thẳng ───
Thời kỳ mang thai của gấu mèo cái là - ngày, bình thường là - ngày, bình quân là - ngày. Trong điều kiện chăn nuôi, thời kỳ mang thai của gấu mèo là - ngày.
Trên mắt kính của Trầm Trầm hiện lên một tia sắc bén, thế mà còn… phân chia gấu mèo chăn nuôi và gấu mèo hoang dã nữa.