Hai người đến chỗ ở của Hạ An An thu dọn đồ đạc, sau đó chuyển đồ tới đường Kim Sơn. Lúc Hạ An An đứng trước cửa biệt thự, tư vị trong lòng quả thực không thể dùng từ ngữ để hình dung, cô không ngờ mình còn có cơ hội trở lại nơi này.
Vào trong phòng, bên trong vẫn ngăn nắp như cũ, giữa các phòng cũng không có gì ngăn cách, tường vẫn là màu trắng sữa, sofa vẫn là màu be, trong phòng ăn để một bàn ăn bằng đá hình chữ nhật, tất cả chẳng thay đổi gì, quả thực giống hệt như trong mơ.
Nhìn thấy nơi đó, cô nhớ lại, cô từng cùng anh và con ăn cơm, cùng ngồi trên sofa xem TV, ký ức tốt đẹp tràn ngập trong từng ngóc ngách.
Vừa nghĩ tới con, cô lại thấy nhớ Thiên Dục.
Cũng không biết sau này cô và Minh Hiên có thể sinh ra tiểu Thiên Dục hay không.
Hoắc Minh Hiên kéo hành lý đến một nửa cầu thang mới phát hiện cô không theo kịp, anh quay đầu nhìn lại, cô ngơ ngác đứng trong phòng khách, vẻ mặt như vui như buồn, cũng không biết cô đang nghĩ gì.
“Làm sao thế?” Anh lên tiếng hỏi.
Hạ An An lấy lại tinh thần, cô cúi đầu che giấu đi sự quẫn bách, theo anh lên lầu.
Sau khi lên tới tầng hai, Hoắc Minh Hiên dừng lại, anh mất tự nhiên nhìn cô, cũng cố ra vẻ trấn định: “Em muốn ở chung phòng với anh không?”
“…” Hỏi trực tiếp như vậy muốn cô trả lời thế nào?
Hạ An An ho nhẹ một tiếng, vẻ mặt đương nhiên, “Cơ thể anh còn tốt, cơ thể em cũng tốt, vì sao chúng ta lại ở riêng?”
Ánh mắt anh thâm trầm, không nói nhiều, gật đầu đồng ý, sau đó nghiêm túc kéo hành lý vào phòng.
Chuyển xong đồ đạc thì hai người đều mệt phờ, vào phòng tắm tắm sạch sẽ, lúc đi ra thì dì giúp việc cũng sắp nấu cơm xong.
Hạ An An chỉnh chu bản thân kỹ lưỡng rồi mới ra khỏi phòng, Hoắc Minh Hiên vừa lúc thay quần áo đi ra, anh vừa xắn ống tay áo vừa nói với cô: “Đói lắm rồi phải không?”
“À…” Hạ An An không yên lòng trả lời.
Thật ra cô vừa nhìn thấy anh thì bắt đầu nghĩ vớ vẩn, không vì cái gì khác, chỉ vì động tác xắn tay áo của anh thật sự rất gợi cảm, con người anh, giơ tay nhấc chân cũng lộ ra cảnh đẹp ý vui, chỉ một động tác nhỏ cũng có thể tản mát ra hơi thở nồng đậm nam tính, Hạ An An nhìn anh một chốc đã cảm thấy hô hấp không thông.
Sau đó cô có hành động cực kỳ táo bạo.
Cô đi qua, cầm bàn tay của anh, cúi đầu xuống hôn.
Hoắc Minh Hiên:“…”
Hôn qua tay rồi mà Hạ An An còn không bỏ qua, giang tay ôm lấy thân thể cứng ngắc của anh, cô chôn đầu trong ngực anh, thì thầm: “Minh Hiên, anh là của em!”
Hoắc Minh Hiên:“…”
Thật ra lúc này trong lòng Hoắc Minh Hiên đang rất sung sướng, cả người anh như được ngâm trong hũ mật, ngọt từ đầu đến chân.
Anh vươn tay, nhẹ nhàng ôm lưng cô, giọng nói dịu dàng, “Ngoan, chúng ta đi ăn cơm trước nhé?”
Bé ngoan nhà anh Hoắc gật gật nghe lời, kéo tay anh xuống lầu.
Dì giúp việc làm toàn những món Hạ An An thích ăn, cô biết đây là do Hoắc Minh Hiên dặn dò, trong lòng ấm áp vô cùng, cô gắp một miếng sườn bỏ vào trong bát anh, dịu dàng nói với anh, “Anh ăn nhiều vào.”
Anh Hoắc ngơ ngác nhìn miếng sườn trong bát, nhiều năm qua anh đều sống một mình, nói thật, đây là lần đầu tiên có người gắp thức ăn cho anh.
Hơn nữa người gắp còn là vợ anh, nhìn miếng sườn vợ gắp, Hoắc Minh Hiên nhất thời thấy tiếc không nỡ ăn.
Không phải nằm mơ, anh có vợ, có người nhà, sau này bọn họ sẽ có con, về sau anh sẽ không ngủ một mình, ăn cơm một mình.
Có người nói hôn nhân là địa ngục, nếu thật sự là như thế, vậy để anh ở trong địa ngục vĩnh viễn không siêu sinh đi.
“Ăn cơm xong anh lại đến công ty à?”
“Không.” Bởi vì miếng sườn này mà giọng của anh Hoắc hơi khàn.
“Ồ.” Hạ An An cúi đầu,“Nhưng mà lúc em đi tìm anh, trông anh có vẻ bận lắm.”
“Anh là ông chủ, bận hay không là do anh quyết.” Hôm nay là ngày đầu tiên anh kết hôn, cô gái anh trông chừng nhiều năm như vậy cuối cùng cũng lấy anh, cho dù không có thời gian anh cũng sẽ rút bớt thời gian để ở chung với cô nhiều hơn, công việc gì, vứt.
Hạ An An cười bất đắc dĩ, chồng cô đúng là tùy hứng, nhưng anh có thể ở nhà với cô, cô cũng rất mừng.
Hạ An An hãy còn đang vui sướng, đột nhiên nghĩ đến những lời Trương Trạch Giai nói với cô, cô nghiêm mặt nói:“Minh Hiên, em nghe Trương Trạch Giai nói năm đó em xảy ra tai nạn xe, là anh đã cứu em đúng không?”
Sống lưng anh cứng đờ, lập tức xem thường: “Cũng không tính là cứu em, chẳng qua đúng lúc thấy em gặp tai nạn, anh đưa em vào viện, em mất máu nhiều quá, mà nhóm máu của anh với em lại giống nhau, cho nên quyên ít máu cho em, chẳng qua là tiện tay thôi.”
Tiện tay?
Nào có ai tiện tay trả luôn tiền thuốc men đắt đỏ, còn muốn bán cả nhà? Lại có người nào tiện tay hi sinh nhiều như thế, đến nỗi gầy trơ cả xương?
Đến lúc này mà anh còn có thể nói nhẹ nhàng bâng quơ như vậy, tính cách khó chiều, trách không được Trương Trạch Giai nói đáng đời anh ế lâu như thế.
Nhưng cô cũng biết người kia mạnh miệng, chỉ cần cô biết anh cứu cô là được rồi.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, anh đang và cơm vào trong miệng, đàn ông lúc ăn cơm và ngủ luôn để lộ ra một mặt hồn nhiên nhất, toàn thân anh đều không có một chút phòng bị nào anh đang nhai nuốt cơm, thái dương lay động, cô nhìn thấy đuôi lông mày anh có nếp nhăn mờ mờ.
Tuy rằng thân thể anh cường tráng, bởi vì chăm sóc tốt, nhìn qua trông anh cũng chỉ tầm đầu ba mươi, nhưng mà anh đã ba mươi tám rồi, dấu vết năm tháng luôn xuất hiện bằng cách thức rất riêng.
Đàn ông ba mươi tám, phần lớn đều có con đi mua nước mắm được rồi, nhưng anh vẫn còn đơn độc, vì cô mà giữ mình mười hai năm.
Nghĩ đến đây, Hạ An An cảm thấy chua xót. Cô cúi đầu xuống, giả vờ đang ăn cơm, thật ra là đang che giấu lệ quang nơi khóe mắt, mặc kệ thế nào, về sau nhất định phải đối tốt với anh, nhất định phải yêu anh, bồi thường cho anh những năm tháng thiếu sỏt.
Ăn cơm xong, Hạ An An tự giác đi vào bếp rửa chén, anh Hoắc không có việc để làm, đứng ở cửa phòng bếp ngắm vợ.
Cô mặc tạp dề, ở trong phòng bận lên bận xuống, miệng còn hát khe khẽ. Cuộc sống như vậy, anh đã tưởng tượng không biết bao nhiêu lần, không ngờ có một ngày anh lại có được nó.
Trước mắt này có phải thật hay không? Anh không nằm mơ chứ? Có khi nào biến mất lúc anh tỉnh dậy, rồi lại tiếp đối mặt với cuộc sống cô đơn bất đắc dĩ, đêm đêm thở dài?
Hạ An An rửa bát xong, quay đầu lại đã thấy anh đứng ở cửa, ánh mắt anh rất kỳ quái.
Trên mặt anh mang theo sự lo lắng cùng nỗi chua xót, Hạ An An thấy đau lòng, cô đi qua xoa lên mi tâm của anh, dịu dàng nói: “Làm sao vậy? Nhăn mặt làm gì, thành nếp nhăn đấy.”
Anh Hoắc lại kéo cô vào lòng, tựa cằm lên đỉnh đầu cô, giọng khàn khàn, “An An, anh đã tuổi rồi.”
“Em biết.”
“Nhưng mà anh chưa có con.”
“…”
“Sinh cho anh một đứa, nhé?”
Hạ An An vùi mặt vào ngực anh, mặt hồng thấu, “Em là vợ anh, tất nhiên phải sinh con cho anh.”
“Vậy bây giờ chúng ta bắt đầu đi, anh chờ không kịp.”
Anh Hoắc nói xong liền ôm ngang cô đi lên lầu, Hạ An An định nói nhưng bị anh dùng hành động ngăn cản.
Cô thở dài bất đắc dĩ, được rồi, anh cũng nghẹn mười mấy năm, đây là anh nên có.
Mặc dù ở trong mơ cô đã được trải nghiệm uy lực của anh, cũng đã chuẩn bị tâm lý rất tốt, nhưng không ngờ trong hiện thực anh lại nguy hiểm đến thế.
Vừa mới bắt đầu anh còn dịu dàng mềm giọng nói ngon ngọt bên tai cô, “Nếu em đói anh sẽ dặn người mua gà nướng cho em nhé?”, “Nếu đau em cứ cắn vai anh, đừng sợ, em cắn thế nào anh cũng không đau đâu.”
Tuy rằng kém xa vạn dặm so với dự đoán, nhưng nghe xong những lời này, cô lại cảm thấy ấm lòng, anh không nói cái gì mà “Em đẹp quá”,“Em đúng là yêu tinh”,“Anh sẽ chết ở trên người em” Nghe những câu đó sẽ làm lòng người dâng trào, mà sự thật, anh sợ cô đói, sợ cô đau.
Hạ An An nhẹ nhàng ôm cổ anh, chủ động đưa thân thể lên, cô không đói, cũng không đau, cho nên Minh Hiên, anh muốn em đi.
Sau đó, anh Hoắc muốn cô thật.
Không e dè chút nào…
Trước khi Hạ An An thiếp đi thì trời đã tối.
Sau một hồi đánh nhau kịch liệt, anh Hoắc sảng khoái cả người, ôm vợ đi tắm, rồi lại bôi thuốc vào nơi anh làm bị thương.
Nhìn nơi đó sưng tấy lên, anh Hoắc rất chi là áy náy, tuy rằng vừa rồi anh đã cực lực khắc chế dùng sức, nhưng anh vẫn làm cô bị thương, mà vừa rồi cô cũng không kêu đau, cũng chẳng bảo khó chịu, còn đón ý hùa theo anh, lại không biết rằng hành động của cô chính là muốn lấy mạng của anh, có vài lúc anh suýt đánh mất lý trí.
Hoắc Minh Hiên tay chống lấu đầu, ngơ ngẩn nhìn gương mặt lúc ngủ của cô, cô ngủ như một đứa trẻ, gò má tròn phiếm đỏ, quả thực rất đáng yêu.
Anh vươn tay, cẩn thận sờ tóc cô, xúc cảm mềm mềm tốt đẹp dưới tay khiến anh mê mẩn, thật tốt, cô ở bên cạnh anh, ở nơi anh có thể nhìn thấy, ở nơi anh có thể chạm vào.
Anh cúi người ngửi tóc cô, đây là mùi hương thuộc về Hạ An An, anh muốn ghi nhớ cả đời.
Thân thể của anh hơi giật giật, Hoắc Minh Hiên giống như bị kích thích, lập tức thu hồi động tác, anh sợ mình sẽ đánh thức cô, hôm nay cô mệt rồi, không ngờ anh vừa động, đôi móng vuốt nhỏ đột nhiên chạm vào vành tai anh, đầu ngón tay mềm mềm sờ trên mặt anh.
Hoắc Minh Hiên sửng sốt, cúi đầu nhìn cô, cô nhắm mắt, vẫn còn đang ngủ say, lúc này anh mới thở dài nhẹ nhõm, cười bất đắc dĩ,“Thích sờ tai người khác như thế à?”
Hạ An An xoa tai của anh, đột nhiên nói mớ:“Minh Hiên, anh là con thỏ lớn của em.”
Ánh mắt người nào đó nhu hòa, anh vươn tay nhéo mặt cô,“Đúng, anh là con thỏ lớn của em, cái gì không nhớ thương, lại nhớ thương tai anh.”
Hạ An An bị anh nhéo mà nhíu mày, khó chịu dịch đầu, có lẽ là muốn phát tiết bất mãn trong lòng, tay nắm tai anh bất chợt siết lại.
“!!!!!!!” Đau.
Hoắc tiên sinh vội vàng buông tay đang nhéo má cô ra, nhưng mà người này lại níu lấy không buông như cũ, anh bị cô níu cũng chỉ có thể ép mình nằm trên giường, anh vừa nằm nghiêng ở bên người cô, vừa nghĩ cách để lỗ tai anh thoát khỏi bàn tay cô.
Nhưng mà người phụ nữ này níu rất chặt, hệt như không kéo đứt tai anh sẽ không bỏ qua, Hoắc Minh Hiên cảm thấy nếu còn bị cô nắm như vậy, tai anh sẽ rụng luôn mất, anh vươn tay ra, gãi dưới nách cô.
Hạ An An bị anh gãi mà bật cười, quả nhiên buông lỏng tai anh ra, tai anh Hoắc khó khăn lắm mới thoát khỏi ma trảo của cô, anh vội vàng xoa, trừng mắt nhìn người vẫn đang say ngủ, cụt hứng nói: “Em quả thực muốn giết anh mà!”
Dứt lời, đôi tay vừa buông ra lại đột nhiên hướng về tai anh, vuốt vuốt một hồi cũng không tới, cô nhăn mày, Hoắc Minh Hiên nhìn cô, thở dài một tiếng, nắm lấy bàn tay đang sờ lung tung của cô đặt lên vành tai anh, cam chịu nói: “Cho em! Cho em hết đấy!”
Hạ An An rốt cục cũng sờ được tai anh, đầu mày giãn ra.
Anh Hoắc bị sờ tai tâm tình khó chịu, dứt khoát vươn tay kéo cô vào lòng, nhìn cái đầu vùi trên ngực mình, vừa phẫn nộ vừa yêu thương lại có chút bất đắc dĩ: “Thật không biết nên làm thế nào với em mới đúng!”