Cuộc Sống Hạnh Phúc Sau Khi Trọng Sinh

chương 4: biến hóa

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

"Nhược Nhược! Ăn ăn sáng nào!" Bác gái, mà không, gọi là dì Lưu, đứng ở trước cửa sổ, nhìn Đỗ Nhược ở trong vườn không biết đang khoa tay múa chân cái gì.

Dì đã ở nhà Đỗ Nhược làm gần hai tháng, vừa mới bắt đầu còn có một chút câu nệ, càng về sau thì hoàn hoàn coi Đỗ Nhược giống như là con gái ruột mà yêu thương. Đứa bé kia thật sự là rất biết chọc người đau! Còn nhỏ như vậy, mẹ mất, về phần, ba ba, hừ, có còn không bằng không có! Nhà người có tiền, chính là nhiều sự phiền phức như vậy! Còn không bằng, khoái hoạt như bà - dân chúng bình dân. Hiện thời đã có thai, ba đứa bé kia đến nay cũng không thấy bóng người. Chậc chậc...

Thôi, bản thân mình nên yêu thương Đỗ Nhược nhiều hơn.

Dì Lưu áng chừng, không được, đêm nay vẫn phải đi qua chỗ con một chuyến, phải răn dạy bọn chúng. Đừng tưởng rằng có tiền, tiền đồ, liền làm mấy chuyện loạn nháo vô vị, là có thể ngoại tình, là có thể làm việc không chịu trách nhiệm. Nếu biến thành cái dạng này, xem bản thân mình thu thập tiểu tử thúi kia như thế nào.

Ngồi ở trong phòng làm việc, Lưu Thiên Minh không khỏi rùng mình một cái.

Đỗ Nhược đứng trước hàng hiên, nhìn dì Lưu không biết suy nghĩ cái gì, tỏ vẻ bất lực. Hai tháng này, Đỗ Nhược đã thấy được năng lực mơ mộng cùng liên tưởng của người này, nên lựa chọn không mở miệng hỏi.

"Dì Lưu" Tiếng nói cô gái trẻ tươi mát, dễ nghe.

"Đỗ Nhược, nhanh đi thay quần áo, coi chừng bị lạnh. Dì nói này, sớm như vậy dậy làm gì! Con đang mang thai! Ngủ nhiều mới là chuyện tốt!" Dì Lưu thấy Đỗ Nhược trở vào nhà, lập tức bắt đầu chuẩn bị bữa sáng, chỉ sợ chậm một bước, Đỗ Nhược sẽ bị đói.

Đỗ Nhược thay quần áo xong xuống dưới, gặp Dì Lưu còn lẩm bẩm chuyện cô luyện tập buổi sáng, cười làm lành nói: "Kế hoạch một ngày là vào sáng sớm ở bên ngoài vườn khoa tay múa chân một chút, không phải rất tốt hay sao! Còn nữa, có dì chiếu cố, con còn không khỏe mạnh sao? Xem con hiện tại, mập lên không ít thịt."

Kỳ thực, mập lên không nhiều, chính là, khí sắc Đỗ Nhược khá hơn nhiều. Nếu như những người trước đây quen biết Đỗ Nhược đã lâu không thấy cô, sợ hãi than người Đỗ Nhược là do ăn thuốc mĩ dung, cả người đều béo tốt lên không ít. Hồi trước Đỗ Nhược xinh đẹp, xinh đẹp thật diễm lệ, xinh thật bén nhọn, nhưng là sau khi tiếp xúc thời gian dài, liền dễ dàng làm cho người ta sinh ra không hảo cảm, nhưng là, hiện tại, liếc nhìn lại vẫn là ngũ quan xinh đẹp, nhưng nhìn kỹ, sẽ không còn là diễm lệ, sáng rọi bức người, mà để lộ ra một loại bình thản, đẹp lạnh nhạt, thoạt nhìn có cảm giác thoải mái cùng thân cận.

Hiện tại, dì Lưu cả ngày đều nói, Đỗ Nhược bây giờ toàn thân cao thấp đều tràn đầy hương vị người mẹ hiền, hiện tại xinh đẹp như vậy, thật đúng là ít nhiều bé cưng sau này nhất định cũng không thua kém mẹ của nó.

Đỗ Nhược luôn cười cười.

Cũng không thể nói cho Dì Lưu, bởi vì Đỗ Nhược hiện tại có y thuật cùng không gian có các loại dược liệu trân quý để điều dưỡng thân thể, tuy rằng không gian linh khí không có công hiệu tẩy tủy phạt lông, nhưng thời gian dài đối với thân thể vẫn có chỗ tốt. Ngoài ra, Đỗ Nhược tuy rằng không thể tu tập nội công tâm pháp, nhưng bởi vì thân thể rất tốt, bé cưng thật khỏe mạnh, Đỗ Nhược đem võ thuật ngoại gia học lúc trước từng điểm từng điểm trên cơ bản một lần nữa luyện, cả thân hình có vẻ càng thêm căng đầy cùng cân xứng, hơn nữa mười kiếp lắng đọng lại ổn trọng cùng ôn hòa, mới có thể làm cho người khác cảm thấy xinh đẹp hơn.

Bây giờ trên các phương diện Đỗ Nhược đều khôi phục rất tốt, nhất là tinh thần lực lại có tăng trưởng. Nhờ hồng phúc vài lần sống lại chuyển thế, trên người Đỗ Nhược có tinh thần lực miễn phí. Nhưng chuyện này đối với Đỗ Nhược mà nói, càng như là một loại công cụ trị liệu, tựa như châm cứu dùng kim châm. Đỗ Nhược đối với ứng dụng tây y trên bàn mổ ở tương lai tỏ vẻ vạn phần chờ mong.

Dì Lưu "Hừ hừ" tỏ vẻ miễn cưỡng tiếp nhận khen tặng của Đỗ Nhược, nhanh chóng dọn ra bữa sáng phong phú, giám sát Đỗ Nhược ăn hết.

Đỗ Nhược cười. Nếu như nói, vừa mới bắt đầu chính là đem dì Lưu làm quản gia, ngày ngày ở chung, Đỗ Nhược là thật tâm coi dì là người thân. Người này cũng thật sự coi mình như con gái mà yêu thương.

Ở trong hai tháng này, Kiều Lập Quốc còn từng mang theo Diệp Tĩnh Nhã cùng hai con tới nhà Đỗ Nhược.

Lần đầu tiên là khi Đỗ Nhược xin tạm nghỉ học.

Đỗ Nhược đã chuẩn bị xuất ngoại học y, sẽ không nghĩ trở về trường học nữa. Bởi vậy đầu khóa học trước, liền làm thủ tục bảo lưu kết quảhọc tập, tạm nghỉ học. Nhưng mà Đỗ Nhược sớm quên mất Kiều Tâm là chị gái của mình, bởi vậy Kiều Lập Quốc rất nhanh chạy đến chất vấn Đỗ Nhược.

"Kiều Nhược, có phải hay không muốn làm cho chị của con gian nan ở trường?" Kiều Lập Quốc vừa tiến vào cửa nhà Đỗ Nhược, liền lập tức lên tiếng chỉ trích Đỗ Nhược.

"Tôi không nhớ rõ tôi làm ra sự tình náo động gì!" Đỗ Nhược là thật không rõ mới sáng sớm, ở xa phía Nam thành, Kiều Lập Quốc làm sao có thể chạy tới nhà mình, chẳng lẽ, đầu năm nay công việc thư ký thị ủy đều rảnh rỗi như thế sao?

"Nhược Nhược, mặc kệ con thừa nhận hay không thừa nhận, Tâm Tâm là chị của con, con đột nhiên tạm nghỉ học như vậy, tất cả mọi người sẽ cảm thấy, là các con ở chung không tốt..." Diệp Tĩnh Nhã gặp Đỗ Nhược một mặt ngây thơ, đành phải nói một chút nguyên nhân.

Đỗ Nhược kinh ngạc, liền vì cái này?

"Tôi với cô học chung một trường?" Thật không nhớ rõ. Thời gian trôi qua đã quá lâu!

"Mày?!" Dù là Kiều Tâm lại có thể duy trì, nhưng mặt một trận đỏ lại trắng.

"Kiều Nhược, mẹ con dạy con như thế này sao? Nó là chị của con!" Kiều Lập Quốc gặp Kiều Tâm hốc mắt đều đỏ. (mấy thằng khốn như vậy thì cần gì phải nghĩ chuyện hiếu thảo hay tôn trọng! )

Đỗ Nhược mặt lạnh lùng: "Tôi chỉ biết, mẹ dạy tôi, không cần loạn nhận thân thích!"

Một đời kia cũng đúng là như vậy, mặc kệ mình làm cái gì, ba ba luôn nói mình kiêu căng ương ngạnh, chống lại Diệp Tĩnh Nhã, nói mình không tôn trọng trưởng bối, không ôn nhu thiện lương, nhưng người ôn nhu thiện lương là gián tiếp làm hại mẹ mất sớm a! Chống lại Kiều Tâm, nói mình lòng ghen tỵ nặng, luôn khi dễ chị gái đơn thuần tốt đẹp, nhưng chính người chị đơn thuần tốt đẹp ấy làm cho tất cả mọi người nghĩ mình là kẻ kiêu căng ương ngạnh, có ai gặp qua người bị khi dễ sống thật tốt, mà người đi khi dễ người khác sống thật thảm hề hề?

Kiều Lập Quốc tức giận đến mặt đều đỏ lên: "Tao tại sao có thể có loại con gái này!"

Dì Lưu mua thức ăn trở về, gặp Kiều Lập Quốc đối với Đỗ Nhược trừng mắt, còn nói chuyện lớn tiếng, lập tức đối với ba người chửi ầm lên, đem ba người mặt xám mày tro đuổi ra ngoài.

Lần thứ hai đến, đó là hôm kia.

Diệp Tĩnh Nhã lại đến đưa thiệp mời kết hôn, đối với Đỗ Nhược một mặt ngọt ngào, ả ta cùng Kiều Lập Quốc sẽ làm đám cưới.

Chẳng qua, hai người không chuẩn bị làm lớn, chính là làm ở trong nhà, cùng với người trong nhà cùng nhau ăn bữa cơm, như vậy là được rồi. Cho nên mời Đỗ Nhược nhất định phải trở về một chuyến.

Dì Lưu nhìn không vừa mắt, chờ Diệp Tĩnh Nhã buông thiệp mời, liền khẩn cấp đem ả ta đuổi ra khỏi nhà, cũng không quản Diệp Tĩnh Nhã có nói hết lời chưa.

Nghĩ đến đây, Đỗ Nhược không khỏi "Xuy xuy" cười.

"Nhược Nhược, con đêm nay có đi không?" Dì Lưu thử hỏi.

"Sẽ không." Đỗ Nhược ăn một miếng bánh bao, không cần suy nghĩ trả lời.

Đừng tưởng là mình không biết, bọn họ tính toán cái gì, không làm lớn, chỉ bởi vì mẹ Đỗ Nhược mới mất ba tháng, nhanh như vậy liền kết hôn, sợ đối với thanh danh Kiều Lập Quốc không tốt, tiến tới ảnh hưởng tiền đồ Kiều Lập Quốc mà thôi. Mời mình, chỉ là làm cho người khác nhìn xem, con gái vợ trước người ta cũng đồng ý. Thuận tiện hòa dịu quan hệ, nhìn xem có thể hay không gặp được đứa ngốc Kiều Nhược giống một đời kia, vì một chút việc nhỏ, đã bị kích thích đem tài sản mẹ đẻ đưa cho người khác.

Xem ra, kiếp này, Diệp Tĩnh Nhã vẫn là làm nữ chủ nhân Kiều gia. Cũng không biết, đời này, không có mình, ả ta còn có thể hay không ngồi ổn định vị trí này. Một đời kia, bởi vì chính mình ngang ngược lại làm cho Kiều Lập Quốc càng thêm thương tiếc Diệp Tĩnh Nhã, đời này, bản thân mình hạ quyết tâm không chộn rộn, nhìn xem Kiều Lập Quốc có thể hay không vẫn đối với Diệp Tĩnh Nhã toàn tâm toàn ý như vậy.

Đương nhiên... Đỗ Nhược không phải Kiều Nhược, đương nhiên sẽ không làm loại việc ngốc này, đi tham dự trường hợp này.

Dì Lưu nghe Đỗ Nhược không đi, lập tức thở phào nhẹ nhõm. Không đi là tốt, đỡ phải rước cho mình ngột ngạt. Mấy ngày nay, Dì Lưu đã hiểu, Đỗ Nhược có bản lãnh nuôi sống chính mình, một khi đã như vậy, liền không cần gặp lại người nhà kia.

Lập tức nói sang chuyện khác: "Hôm nay, còn muốn đi học tiếng Anh để đi Mỹ sao?"

Ăn xong bữa sáng, dì Lưu một bên thu thập, một bên hỏi hành trình Đỗ Nhược. Thật không hiểu đứa nhỏ này nghĩ thế nào, đang sống tốt tại sao phải theo người ta đến nước Mỹ xa xôi làm gì! Bất quá, dì Lưu không cam tâm không muốnthừa nhận, người Kiều gia kia, haiz, né tránh cũng tốt...

"Ah...... Không cần! Về sau đều không cần đi!" Đỗ Nhược ngồi ở trên ghế sofa tiêu thực. Anh ngữ đã học trước kia, chính là quên mà thôi, chỉ cần chăm chỉ luyện tập lại, rất nhanh là có thể nắm lại các kiến thức thành thục. Đợi thủ tục, giấy chứng nhận đều đầy đủ hết, là có thể đi rồi.

"Vậy lúc nào thì đi?" Dì Lưu ân cần hỏi.

Ân? Đỗ Nhược sờ sờ cái mũi: "Đại khái là trong khoảng thời gian này!"

Nhìn dì Lưu rên một tiếng, một bên làm việc, Đỗ Nhược nhanh chóng nói: "Con sẽ còn trở lại! Con chỉ đi du học thôi." "Hơn nữa, chờ con trở thành bác sĩ trở về, dì không vui sao?"

"Chính là không cần đi, con gái của dì cũng là bác sĩ!" Từ khi Đỗ Nhược đưa cho phương thuốc, bệnh phong thấp của dì Lưu cũng đỡ rất nhiều, dì Lưu vẫn kiên định cho rằng, Đỗ Nhược là bác sĩ.

"Ha ha" Đỗ Nhược thật sáng suốt giữ im lặng.

"Được rồi, dì không nói nữa. Lưu đại ca con cũng thường xuyên nói với dì, trung y có chỗ tốt của trung y, phẫu thuật tây y cũng rất đáng để học tập. Con đi nước ngoài a, nhưng nhất định phải chiếu cố kỹ lưỡng mình và bé cưng. Nếu không được, nên gọi điện thoại về, dì cũng đi qua chiếu cố các con!"

"Được!" Đỗ Nhược cười đáp.

Sao có thể a, hiện tại đều chiếu cố tốt bản thân mình! Nếu đem dì đi qua nước Mĩ, hai vợ chồng Lưu đại ca sẽ oán bản thân mình chết mất.

Đúng vào lúc này, chuông điện thoại vang lên.

"Xin chào!" Đỗ Nhược tiếp nhận điện thoại trong tay dì Lưu.

Truyện Chữ Hay