Cuộc Sống Hạnh Phúc Sau Khi Trọng Sinh

chương 1: trở về

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Tinh tang..tinh tang…tinh tang….tinh tang tinh tang tinh tang….tinh tang tinh tang ting…tinh tang…tinh tang…tinh tang tinh tang tinh tang tinh tang….tinh tang tinh tang…..tinh tang tinh tang…….tinh… “

Chuông điện thoại đột nhiên vang lên, phá vỡ không gian yên tĩnh.

Cuộn tại một góc sofa, có người dường như là có chút bị quấy nhiễu, cảm thấy không thoải mái.

“Tinh tang..tinh tang…tinh tang….tinh tang tinh tang tinh tang….tinh tang tinh tang ting…tinh tang…tinh tang…tinh tang tinh tang tinh tang tinh tang….tinh tang tinh tang…..tinh tang tinh tang…….tinh… “

Hiển nhiên, người bên kia điện thoại không tiếp thu được oán niệm của chủ nhân, tiếng chuông sau khi tạm dừng lúc, lại tiếp tục vang lên.

“Ai…” Kiều Nhược có chút thống khổ rên rỉ ra tiếng, nâng đầu đang chôn ở tay, nhẹ xoa ánh mắt sưng đỏ, mờ mịt đánh giá bốn phía.

“Tinh tang..tinh tang…tinh tang….tinh tang tinh tang tinh tang….tinh tang tinh tang ting…tinh tang…tinh tang…tinh tang tinh tang tinh tang tinh tang….tinh tang tinh tang…..tinh tang tinh tang…….tinh… “

Nghe được tiếng chuông, Kiều Nhược bỗng dưng dừng lại một lát, thu hồi ánh mắt, nhìn chằm chằm điện thoại phía trước vẫn còn đang reo, tựa như phát hiện chuyện gì kinh sợ.

Kiều Nhược ngước mắt đứng lên, chân không “bộp bộp” đi đến trước cái di động, trừng mắt nhìn nó một hồi lâu, dưới sự thúc giục của tiếng chuông, đờ đẫn cầm máy.

“…” Xin chào… Kiều Nhược môi hơi hơi rung động, nhưng vẫn không cách nào phát ra âm thanh.

“Ngày mới tốt lành! Xin hỏi đây là số máy của Kiều tiểu thư? Tôi là Tưởng Thiếu Hiền luật sư văn phòng luật Tưởng Hàn. Xin hỏi về việc sắp xếp thời gian công chứng cho di chúc của Đỗ phu nhân, cô có vấn đề gì không?” Trong điện thoại truyền đến một giọng nam trầm thấp, người gọi tới có vẻ như đoán chắc Kiều Nhược không có gì để nói, chính là làm theo phép tắc trưng cầu ý kiến của Kiều Nhược một chút.

“Kiều tiểu thư? Nếu không có vấn đề gì, xế chiều hôm nay :, mời cô đúng giờ đến nơi công chứng.”

“Vâng!” Kiều Nhược chỉ nói một chữ.

“Như vậy, gặp mặt nói chuyện sau!” Luật sư chuẩn bị cúp máy, có vẻ như lại không đành lòng: “Kiều tiểu thư, xin nén bi thương!”

“…”

Đối phương thấy không phản ứng gì, chính là cúi đầu thở dài, liền cúp điện thoại.

“Ôi ~ Tưởng luật sư còn có thể thở dài?!” Trong văn phòng luật sư, một người đàn ông trêu tức nhìn người đàn ông đang ngồi ở phía sau bàn làm việc.

“…” Tưởng Thiếu Hiền hơi hơi nhíu mày, cũng không tính nói tiếp, có vài người chính là càng để ý càng thích trêu chọc hơn, không để ý thì hắn sẽ ủ rũ: “Em thế nào sớm như vậy đã tới rồi?” Tưởng Thiếu Hiền đứng dậy tiếp nhận cặp lồng cơm trong tay cô gái phía sau Hàn Dịch.

“Trời cũng không còn sớm nữa!” Cô gái đối với người chồng của mình liền khẩn trương, ôn nhu cười.

Hiển nhiên, Hàn Dịch không được để ý tới, liền cũng không tính chỉ đơn giản như vậy buông tha hắn.

“Bởi vì vị Kiều tiểu thư kia nha?” Hàn Dịch ngồi xuống ghế sofa, nhìn như du côn, một chút phong thái nghiêm cẩn của một luật sư đều không có.

“Uh!” Tưởng Thiếu Hiền thấy nhưng không thể trách, chính là lạnh nhạt liền gật gật đầu: “Buổi chiều công chứng! Đã qua hơn nửa tháng, có vẻ như cô ấy vẫn không có tỉnh táo lại!”

“Tất nhiên! Mới vừa tuổi, lại được cưng chiều lớn lên, đột nhiên phát hiện cha có vợ bé, lòi ra hai anh chị em trời ơi đất hỡi! Hiện tại mẹ lại qua đời, chậc chậc, ai chịu nổi!” Hàn Dịch thật đồng tình vị tiểu thư Kiều gia kia: “Bất quá, nói đi nói lại, Đỗ phu nhân thật đúng là lợi hại! Đã sớm có chuẩn bị một tay! Giết Kiều gia kia trở tay không kịp.”

“Quả thật!” Tưởng Thiếu Hiền bội phục gật gật đầu.

“Nghe nói, Đỗ phu nhân đem toàn bộ tài sản đều để lại cho Kiều tiểu thư, cũng muốn Kiều tiểu thư sửa lại thành họ Đỗ?” Hàn Vũ tò mò hỏi.

Hàn Dịch vừa ăn cơm, một bên sùng bái nói: “Không hổ là cường giả, trước khi mất còn có thể lập xuống di chúc như vậy! Làm cho Kiều gia đừng nghĩ chiếm một chút tiện nghi!”

“Hiện tại, ai cũng khó nói!” Tưởng Thiếu Hiền đột nhiên nói ra một câu làm cho Hàn Vũ tò mò nhìn về phía anh.

Tưởng Thiếu Hiền chậm rãi lau lau miệng, hưởng thụ đủ ánh mắt tò mò của vợ yêu, mới từ từ giải thích:

“Nếu… Kiều gia dỗ được Kiều Nhược, như vậy không chỉ có thể lấy được tài sản, sợ là trải qua vài năm Kiều Nhược một chút cũng không còn gì.”

“Tất nhiên, nếu thật là như vậy, vợ bé kia vừa thấy thì không phải là nhu nhược, đợi cho đến bà ta từ vợ nhỏ thành vợ lớn, sao có thể nhìn rất nhiều tài sản mang cho người khác?” Hàn Dịch nhún nhún vai: “Vậy thì phải xem bản lãnh Kiều gia tiểu thư!”

“Hì hì, bất quá, em thấy khó, Kiều Nhược kia tuy rằng không ngu ngốc, nhưng vừa thấy chính là người không khó úp sọt.” Hàn Dịch có chút chắc chắc phán định.

người không khó úp sọt: dễ đối phó, dễ bị lừa gạt

“Thôi, có thể giúp đã giúp rồi, nếu không được cũng là số mạng của cô ấy!” Hàn Vũ vẫy vẫy tay, không dây dưa đề tài rối rắm này nữa: “Hàn Dịch, mau ăn xong cơm! Đừng nói chuyện nhiều!”

Tưởng Thiếu Hiền hứng thú nhìn cảnh này. Khụ khụ, cậu em vợ vẫn phải là vợ mình đến dọn dẹp một chút. Đương nhiên, Tưởng mỗ phủ nhận mình đang vui sướng khi người gặp họa.

☻☻☻

Bên này, Kiều Nhược cầm di động vang lên “Tinh tang tinh…” một hồi lâu, vẫn không nhúc nhích.

“Kiều tiểu thư, thỉnh nén bi thương!”

Câu nói sau cùng đầu bên kia điện thoại, làm cho Kiều Nhược thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.

Giật mình như mộng.

Cho dù là bụng truyền đến tiếng vang cô lỗ cô lỗ, cũng chỉ là theo bản năng thân thể, chầm chập tìm một ít thức ăn, tùy tùy tiện tiện nấp đầy bụng.

Tiếp theo lại tiếp tục tiến vào trạng thái du hồn.

Thẳng đến h, Tưởng Thiếu Hiền lại gọi điện thoại tới nhắc nhở thời gian sắp đến, nên chuẩn bị đi ra ngoài.

Kiều Nhược mới lấy lại tinh thần, nhanh chóng trở lại phòng, thoáng thu thập ra ngoài một phen.

Kiều Nhược mang theo giỏ xách, đứng ở ven đường, mờ mịt không biết làm sao. Cho dù đã từng có ý niệm không về thế giới này nữa, từ lúc không ngừng xuyên qua rồi sống lại tiêu ma hết. Hiện thời, đứng ở đầu đường nơi này, nhìn ô tô xe máy qua lại như nước quen thuộc mà lại xa lạ, Kiều Nhược cảm thấy mọi thứ đều như chính mình đang trong một giấc mộng.

“Tiểu thư, xin hỏi cô có chuyện gì không?” Một bảo an tuổi còn trẻ nhìn đến cô gái trẻ đứng yên thật lâu ở ven đường, tựa như đứa bé tìm không ra đường về nhà, không khỏi đi lên phía trước, nhẹ nhàng mà hỏi một câu.

“Tôi muốn đi sở công chứng!” Kiều Nhược theo quán tính lộ ra mỉm cười, nhưng có vẻ như không quá thành công, chính là miễn cưỡng giật nhẹ khóe miệng.

Bảo an không biết nghĩ tới điều gì, đồng tình nhìn Kiều Nhược liếc mắt một cái, hỗ trợ ngăn cản một chiếc taxi, giúp Kiều Nhược lên xe, còn giúp nói nơi đến, khiến cho taxi lái đi.

☻☻☻

Tưởng Thiếu Hiền đến nơi công chứng trước, sau khi chuẩn bị tốt, nghĩ nghĩ vẫn là đến bên ngoài chờ Kiều Nhược.

Kiều Nhược vừa xuống xe, Tưởng Thiếu Hiền liền nhìn đến cô gái này, tùy tiện ghim tóc đuôi ngựa, một bộ quần áo thể thao đơn giản cùng một đôi giày đế bằng, sắc mặt tái nhợt tiều tụy, nhưng lại làm cho ngũ quan ngày xưa có vẻ phô trương, diễm lệ nhu hòa không ít, có vẻ có chút nhu nhược, làm cho người ta nhìn cũng nhịn không được sinh lòng thương tiếc.

Xem ra thật là đả kích rất lớn.

Tưởng Thiếu Hiền tới nghênh đón.

“Kiều tiểu thư, xin chào! Tôi là Tưởng Thiếu Hiền, chúng ta lần trước đã gặp mặt.”

Kiều Nhược ngẩng đầu, vừa vặn thấy một nam nhân đang đứng ở trước mặt của mình. Người này, kỳ thực Kiều Nhược đã không nhớ được. Ở trong ấn tượng Kiều Nhược, có một luật sư như vậy, là mẹ ủy thác tiến hành di chúc, một đời kia, khi mình bị hận ý trong lòng cùng với không cam lòng trói chặt, nam nhân này cũng từng khuyên bảo qua bản thân mình, nhưng mình không để ý tới mà thôi.

Hiện tại, cho dù không có gì phát sinh, nhưng Kiều Nhược vẫn cảm kích anh.

“Tưởng luật sư, đã để anh đợi lâu!” Kiều Nhược cười cười.

“Đâu có, bây giờ vẫn còn thời gian.” Tưởng Thiếu Hiền nhìn đồng hồ: “Kiều tiểu thư, xin mời đi theo tôi!”

Kiều Nhược âm thầm may mắn, nếu không phải vị Tưởng luật sư này ra đón, sợ là bản thân mình còn phải tìm trong chốc lát, cũng không nói nhiều, liền theo chân Tưởng Thiếu Hiền tới nơi công chứng.

Đột nhiên, Tưởng Thiếu Hiền dừng chân, Kiều Nhược nhất thời không phản ứng kịp, thiếu chút nữa đụng phải lưng Tưởng Thiếu Hiền.

“Thật xin lỗi!” Kiều Nhược nâng trán, hướng Tưởng Thiếu Hiền lúng túng cười cười.

“Không có vấn đề gì! Chúng ta đã đến!”

Kiều Nhược ngẩng đầu, nhìn cửa ba chữ to”Sở Công chứng”, khẽ nhíu mày, không biết suy nghĩ cái gì.

“Nhược Nhược, con đã đến rồi!” Sau lưng truyền đến một âm thanh đàn ông trung niên.

Thân hình Kiều Nhược dừng lại, chậm rãi quay người nhìn ra sau.

Truyện Chữ Hay