Sau khi quay lại từ tháp Chuồng cú, con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm vẫn liên tục suy nghĩ xem ruốt cuộc nên làm sao mới có thể đem con chuột béo đó tới trước mặt chủ nhân của cô để chủ nhân cô khám phá ra sự thật bị ẩn giấu, có điều nói đến chuyện này, cô nhớ trong quyển sách đã đọc hồi trước, chủ nhân cô thực ra rất yêu mẹ của Harry Potter ấy nhỉ? Vậy thì, gã hung thủ thật sự hại chết bà ấy hẳn cũng chính là kẻ thù của ngài chủ nhân rồi? Ừ, được đấy, dù rằng suy nghĩ về điều này khiến cô chẳng vui vẻ gì cho cam, nhưng đối với cô mà nói, lý do như thế có động lực hơn nhiều.
Ở lì trong văn phòng Độc Dược chưa được một lúc lâu, giáo sư Snape đã kết thúc tiết học buổi sáng và trở về, sau đó một người một rắn hưởng thụ bữa trưa trông cũng không tới nỗi nào, cuối cùng, con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm bị ép buộc dưới sự uy hiếp của cái phễu nằm gọn trên tay ngài chủ nhân, hai mắt rưng rưng uống cho bằng hết một bình nhỏ đầy thuốc tăng trưởng phép thuật, xong đâu vào đấy cô bèn tức tốc ngấu nghiến phần pudding sữa chua đã được chuẩn bị sẵn từ trước. Nhưng dù là vậy, loại mùi vị khiến cô khốn khổ đang tràn ngập trong khoang miệng vẫn không thể bị loại bỏ hoàn toàn.
Sau một hồi nghỉ ngơi qua quýt —— được rồi, nói đúng hơn là sau khi qua quýt nghe chủ nhân của cô đọc một đoạn từ cuốn《Phép thuật cơ bản》, Ngụy Nhiễm liền quấn chặt lấy giáo sư Snape, cùng hắn đi tới lớp học môn Độc Dược, nghe Hedwig bảo, bữa nay thời khóa biểu của nhà Gryffindor hình như là tiết học Độc Dược, nói cách khác, cô rất có thể sẽ được mở mang tầm mắt một chút về cái gọi là cuộc chạm trán giáp mặt đầu tiên giữa Chúa Cứu Thế và ngài giáo sư Độc Dược.
Cô nằm dài trên bả vai của chủ nhân mình, đi theo hắn, từ phía cuối phòng học băng qua con đường phân cách giữa những dãy bàn, tiến bước lên bục giảng —— ôi chao ơi, mấy động tác liên tiếp này phóng khoáng quá đi, phong độ quá đi! Ngụy Nhiễm không ngừng ra sức bội phục, chẳng hiểu sao chủ nhân của cô lại có thể thực hiện hành động cất bước trong bộ áo chùng cực kỳ đơn giản này một cách hoàn mỹ không tì vết như thế.
Nhìn bộ dạng câm như hết của đám học trò ngồi bên dưới, con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm tỏ vẻ vinh hạnh vô cùng, tuy rằng bọn nhỏ sẽ chẳng bao giờ chú ý tới một con rắn chỉ vỏn vẹn hơn centimet như cô, nhưng mà được cùng giáo sư Snape hưởng thụ cái cảm giác bị người ta kính sợ như vầy, thiệt ra cũng tốt lắm đó! Và rồi, ngay tại thời điểm ấy, con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm chợt nghe thấy chủ nhân cô mở miệng ——
“Chúng bây tới đây để học một bộ môn khoa học tinh tế và một nghệ thuật chính xác là chế tạo độc dược.”
Con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm say sưa lắng nghe chủ nhân của mình nói chuyện, lúc hắn giảng giọng nói cũng rất nhỏ, gần như đang thì thầm, thế nhưng mỗi một chữ đều được mọi người nghe rất rõ ràng, có điều, kiểu trầm thấp này không hề giống với sự trầm thấp khi hắn cho con rắn nhỏ là cô học bài, nó thiếu đi một chút ung dung thoải mái, chẳng qua —— ừ, vẫn êm tai như cũ thôi!
“Vì trong lĩnh vực này không cần phải vung vẫy đũa phép nhiều cho lắm, nên thường chúng bây không tin rằng đây cũng là một loại hình pháp thuật. Ta không trông mong gì chúng bây thực sự hiểu được cái đẹp của những cái vạc sủi tăm nhè nhẹ, tỏa làn hương thoang thoảng; cũng chẳng mong gì chúng bây hiểu được cái sức mạnh tinh vi của những chất lỏng lan trong mạch máu người, làm mê hoặc đầu óc người ta, làm các giác quan bị mắc bẫy…
Nhưng ta có thể dạy cho chúng bây cách đóng chai danh vọng, chế biến vinh quang, thậm chí cầm chân thần chết. Chỉ mong chúng bây sẽ không ngu xuẩn giống lũ đầu bò mà lâu nay ta vẫn dạy là được.”
(Lời tác giả: đoạn này là khúc kinh điển trong danh sách những câu danh ngôn của giáo sư mà tui khoái nhất! Cho nên chỗ này lại đưa nguyên văn vô lần nữa! Aaa ——)
(Editor: tác giả dùng bản dịch tiếng Trung của HP, tất nhiên nó rất khác bản Việt, cho nên mình bưng bản dịch của cô Lý Lan vô thay thế hehehe)
Giữa lúc con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm đang mê mẩn trong chất giọng trầm thấp của chủ nhân mà không có cách nào tự kiềm chế, đột nhiên, âm điệu của giáo sư Snape thay đổi, hắn dùng loại ngữ điệu tương đối cay nghiệt, âm u và khá chói tai, nói: “Potter, nếu thêm bột của thân rễ lan nhật quang vào dung dịch ngải tây, như vậy sẽ có kết quả gì?”
Trong khoảng thời gian con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm vẫn còn ngơ ngác, Harry đã lí nhí trả lời một cách hết sức sầu não: “Dạ không biết.”
Giáo sư Snape khinh bỉ nở nụ cười gằn: “Chà chà, xem ra tiếng tăm có lớn thì cũng chỉ cỡ đó thôi.”
Nhìn Harry ngượng chín mặt và Hermione ở bên cạnh giơ tay cao chót vót, con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm lúc lắc cái đầu tam giác bé xíu của mình, thiệt tình, chủ nhân cô cứ tự phá hoại hình tượng của bản thân hắn kiểu này hoài, hồi Lễ phân loại vất vả lắm cô mới không để hắn bị Chúa Cứu Thế hiểu lầm đấy.
“Được thôi được thôi, vậy chúng ta thử lại xem ——” Giáo sư Snape tiến về phía trước hai bước, không thèm đếm xỉa đến cánh tay giơ cao của Hermione, cười lạnh nói: “Nếu ta bảo mi tìm một khối be-zoar, thì mi phải đi tìm chỗ nào?”
“Con…con…” Harry chần chừ.
“Ngu ngốc, be-zoar tất nhiên chính là sỏi kết trong bao tử của con dê rồi!” Con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm xì xì lên tiếng, đong đưa cái đuôi, ngó Harry bằng ánh mắt xem thường, thậm chí cô cũng biết vấn đề này, nhưng Harry lại chẳng biết gì hết. Ừ thì công nhận, cô đích thực có chút ấn tượng vì đã từng đọc truyện, nhưng vấn đề này quá mức đơn giản, nói là thường thức cũng chẳng sai đâu —— Harry vậy mà lại không biết ư?
Harry nghe đến đó, dường như có chút do dự, nhìn theo phương hướng phát ra âm thanh —— nhưng mà, giáo sư Snape sao? Ông ấy rõ ràng đâu có khả năng nói đáp án cho nó biết? Vậy thì là ai?
Giữa lúc Harry vẫn còn kẹt trong sự phân vân, giáo sư Snape bỗng lên tiếng một cách vô cùng khắc nghiệt: “Chẳng lẽ xưa nay mi không hề chuẩn bị bài trước khi đi học sao? Hả? Potter?”
“Con…” Harry há miệng, không đáp nổi câu trả lời. Song nỗi nghi ngờ trong lòng nó lại càng nhiều, giọng nói đó, giọng nói giống hệt thứ âm thanh nó từng nghe được ở Hẻm Xéo, là ai? Nó vốn cho rằng người nói chuyện ngày hôm ấy chính là vị giáo sư trước mắt, thế nhưng ngay khi năm học bắt đầu nó đã phát hiện không phải! Giọng nói ban nãy —— đến tột cùng là ai?
Con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm liếc mắt, khóe miệng nở nụ cười nhạt thếch, dùng cái đầu bé tẹo của mình cọ cọ khuôn mặt của chủ nhân tỏ vẻ an ủi, xem ra, Harry Potter thực sự đã kế thừa “tài năng” trong môn Độc Dược của ba nó rồi. Xin mặc niệm chia buồn cho tương lai của đống vạc ở Hogwarts!
Giáo sư Snape dường như cũng cảm giác được động tác từ con thú cưng của mình, cơ thể cứng ngắc của hắn hơi buông lỏng, hắn chậm rãi nói: “Được thôi, như vậy chúng ta lại thử một câu khác, mũ thầy tu và bả chó sói, chúng nó khác nhau chỗ nào?”
Harry sửng sốt và hoàn toàn mù tịt, nhưng nó lập tức nghe thấy âm thanh quen thuộc truyền đến một lần nữa từ phía giáo sư Snape: “Là cùng một loại thực vật đó!”
Harry theo bản năng lặp lại một câu: “Ờ, con nghĩ, chúng nó là cùng một loại thực vật?”
Giáo sư Snape nhấc tay lên một chút, vuốt chỏm tóc rối bù, phủ xuống trước mắt ra đằng sau, dùng ánh mắt khiến người khác sợ hãi nhìn Harry, hỏi dồn: “Cùng loại thực vật? Là cái gì?”
Harry dừng lại, tiếp tục nhìn về phía giáo sư Snape, hy vọng có thể được người bí ẩn kia giúp đỡ, có điều, con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm đã cảm nhận được cơn giận của chủ nhân mình, cô tất nhiên sẽ chẳng bao giờ đi giúp Chúa Cứu thể để rồi chủ nhân càng tức giận cả, cho nên cô chỉ cẩn thận giữ im lặng, bảo trì tư thế sống chết mặc bây.
Harry không nhận được lời đáp, có chút ỉu xìu, nó trông thấy cánh tay giơ cao vút của Hermione qua khóe mắt, cắn cắn môi, nói: “Con không biết, thưa thầy. Nhưng mà con nghĩ chắc là Hermione biết, sao thầy không thử hỏi bạn ấy?”
“Đây là lớp học của ta, cậu Potter. Xét thấy mi hoàn toàn không thể trả lời vấn đề của ta, Gryffindor, trừ điểm!” Khóe môi của giáo sư Snape khẽ nhếch, rõ ràng rất hài lòng với kết quả này, ngay khi thằng bé Harry vừa cúi đầu xuống đầy phiền muộn, hắn bèn tiếp tục nói: “Về mấy câu hỏi vừa rồi, để ta nói đáp án cho chúng bây biết, bao gồm cả cậu Potter luôn, a, có lẽ cô Granger đang giơ tay cũng biết đấy, nhưng ta mong chúng bây nhớ kỹ, trong lớp học của ta, trước khi ta đặt câu hỏi, đừng có vờ vịt tự cho là đúng rằng chúng bây hiểu! Vì sự ngạo mạn của mi, Gryffindor trừ năm điểm!”
Hermione tái mặt, buồn nản cúi thấp đầu, nhận lấy một trận cười nhạo từ phía Slytherin.
Ngụy Nhiễm nhìn chủ nhân cô trừ điểm một cách cực kỳ mát tay, không khỏi cảm thán —— lúc trừ điểm nhà Gryffindor, tâm trạng của chủ nhân mình thoải mái thật! Đặc biệt là khi đối tượng trừ điểm biến thành cậu nhóc Harry Potter, tâm trạng vui vẻ ấy chắc cũng phải tăng gấp đôi ấy chứ.
Trừ điểm xong, giáo sư Snape cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, hắn tựa vào bục giảng, lạnh lùng nói: “Thân rễ lan nhật quang trộn với dung dịch ngải tây sẽ tạo thành một thứ thuốc ngủ cực mạnh, mọi người gọi nó là cơn đau của cái chết đang sống. Be-zoar là sỏi kết trong bao tử con dê, là khắc tinh của hầu hết các chất độc. Vấn đề cuối cùng, mũ thầy tu và bả chó sói, chúng nó xác thực là chỉ cùng một loài thực vật, còn có tên khác là cây phụ tử. Nhớ kỹ chưa? Cậu Potter?”
Harry nhức óc ngẩng đầu lên, gian nan gật một cái, bày tỏ sự khẳng định của nó, có điều, vào lúc này thứ trong đầu nó chẳng phải là đáp án gì cả, mà chỉ còn lại giọng nói thần bí kia, rốt cuộc thì ai đang giúp đỡ nó? Nhưng mà, nhìn biểu cảm của giáo sư và những người khác, bọn họ hiển nhiên cũng không hề chú ý tới giọng nói kia. Đến tột cùng là ai?
Trông thấy bộ dạng ấy của Harry, giáo sư Snape bĩu môi, hừ lạnh một tiếng: “Nếu thế thì tại sao chúng bây không ghi chép vô tập đi? Cần ta nhét mấy đáp án này vô đầu chúng bây à?”
Nhìn dáng vẻ thỏa mãn của giáo sư Snape —— ngài chủ nhân của cô, Ngụy Nhiễm chỉ có thể nhìn Harry bằng ánh mắt đầy thông cảm, được rồi, hy vọng cậu có thể vừa ăn cho béo ra vừa chống đỡ được sự công kích ngôn ngữ như vầy, phải biết rằng, cả hai phương diện tinh thần và cơ thể đều khỏe mạnh mới chính là sự khỏe mạnh đúng đắn đó