Editor + Beta: Khuynh Tiếu
Sau khi từ Hẻm Xéo về đến đường Bàn Xoay, cuộc sống sinh hoạt trong ngày lại tiếp diễn y hệt như mấy tuần trước —— trừ việc ngày hôm sau giáo sư Snape đơn độc đi ra ngoài một chuyến, và khi trở lại thì con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm liền nhận được một tấm đệm nghỉ ngơi bằng lông nhung mới toanh làm quà. Đáng lẽ đối với Ngụy Nhiễm mà nói, chuyện có thêm tấm đệm chỉ đại biểu rằng cô sẽ không cần sử dụng cái gối đầu của chủ nhân mình nữa mà thôi, hẳn sẽ không còn gì quá khác biệt.
Thế nhưng trong thực tế, con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm khá là phẫn uất với tấm đệm lông nhung khiến cô mất đi cái gối đầu của chủ nhân này —— cô đã quen nằm ngủ trên chiếc gối tràn ngập mùi hương dược liệu từ người của chủ nhân, nay đột nhiên bắt cô đổi sang chỗ khác, đổi mùi hương khác, cô thật sự cực kì không thích ứng nổi ——
Thế là, buổi tối ngày đầu tiên nhận được tấm đệm, sau mấy tiếng lăn lộn không ngủ, trằn trọc hồi lâu vì khó chịu, con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm rốt cuộc dứt khoát kiên quyết bò xuống khỏi tấm đệm, lần mò trong bóng tối tìm đến giường lớn của chủ nhân mình, chậm rãi leo lên, sau đó cuộn tròn trên gối đầu của chủ nhân, sung sướng bắt đầu một đêm yên giấc.
Đương nhiên, con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm chỉ một lòng vì giấc ngủ cũng không hề cân nhắc tới chuyện, nếu nửa đêm chủ nhân cô trở mình đè chết cô, vậy thì phải làm thế nào. Có điều, may mắn thay, giáo sư Snape vốn luôn không có giấc ngủ đủ chất lượng, cho nên trong nháy mắt khi hắn xoay người liền nhận ra bên cạnh mình bỗng có thêm thứ gì đó —— là một loại cảm giác hơi lạnh lẽo.
Hắn vô cùng cảnh giác, nhanh chóng bắt lấy đũa phép đặt bên cạnh, sau khi dùng một cái bùa “Thắp sáng” (), hắn thấy con rắn cưng của mình co thành một cục tròn vo, nằm bên phần trống trên cái gối đầu của hắn. Nhìn cảnh tượng ấy, giáo sư Snape thực sự cảm thấy muốn khóc không được mà cười cũng không xong! Hắn rõ ràng vì sự thoải mái của con rắn này mới tạm ngừng việc thí nghiệm, tiêu tốn hơn một tiếng đồng hồ tới cửa hàng thú cưng Hẻm Xéo, đặc biệt chọn mua tấm đệm lông nhung đó, nhưng tại sao bây giờ lại thấy, thật ra thứ mà con rắn cưng của hắn thích hơn cả chính là cái gối cũ dư thừa kia cơ chứ?
Nhìn con rắn cưng co ro căn bản không hề có phản ứng với việc hắn đã tỉnh, giáo sư Snape dập tắt ánh sáng, nằm xuống lần nữa, trong lòng nghĩ —— ngày mai đổi cái gối kia cho nó là được rồi…
Suốt buổi tối, con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm ngủ một giấc cực kì thoải mái, tuy rằng sáng sớm thức dậy cô lại cảm thấy nằm trên gối của chủ nhân là rất không lễ phép, hơn nữa rất có khả năng quấy nhiễu chất lượng giấc ngủ của chủ nhân mình —— suy cho cùng, nằm bên cạnh hắn là một con rắn, vả lại còn là một con rắn độc, mặc dù đấy là thú cưng hắn nuôi, song ít nhiều gì cũng phải có chút không yên chứ?
Nhưng dù là vậy, sau một đêm đánh giấc ngon lành như thế, vốn là một con rắn nhỏ đã trót yêu mùi vị của thuốc phép vì phải sống trường kỳ trong văn phòng độc dược, phòng thí nghiệm độc dược và cả phòng học môn Độc dược, Ngụy Nhiễm cũng chẳng bao giờ bằng lòng rời khỏi vị trí bên cạnh người cung cấp hương thơm kiêm chủ nhân kiêm giáo sư Độc dược này mà đi ngủ một mình nữa.
Kết quả, trong những ngày sau đó, khi mỗi đêm giáo sư Snape chuẩn bị gối thật tốt, đặt con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm nằm đấy xong mới trở về giường của mình, con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm đều sẽ kiên nhẫn đợi ánh đèn tắt hẳn, sau đó bò tới giường của chủ nhân, cuộn người trên gối, hít hà mùi dược liệu quen thuộc, yên ổn bắt đầu một đêm ngon giấc.
Đối với Ngụy Nhiễm mà nói, bây giờ cô chỉ là một con rắn, tuy biết rõ hành động như thế chẳng dè dặt chút nào, hơn nữa cũng không phải là chuyện một cô gái nên làm…nhưng cô là một người ham mê hưởng thụ, nếu đã có được giấc ngủ chất lượng cao thế này, cô tuyệt đối sẽ không để bản thân phải chịu tội. Vì vậy, cô quyết định: Trước khi tìm thấy phương pháp biến về hình người, cô cứ tự nhiên mà tận hưởng loại cảm giác tốt đẹp này đi thôi! Nói cho cùng, bây giờ cô vẫn chỉ là một con rắn… Đây có bị tính là lừa mình dối người không nhỉ?
Còn đối với giáo sư Snape, ban đầu hắn không tình nguyện san sẻ chỗ ngủ cùng thú cưng của mình cho lắm, chỉ có điều, con rắn nhỏ lại đợi hắn chìm vào giấc ngủ rồi bò lên cái gối của hắn hết lần này đến lần khác. Lâu dần, hắn cũng chẳng còn rỗi hơi rảnh sức để thả nó lên chiếc gối cũ kia vào mỗi tối nữa.
Kết quả của cuộc đấu tranh qua lại như thế chính là, chiếc gối cũ dư thừa cũng bị giáo sư Snape bỏ thẳng lên giường, ngay sát bên cái của hắn. Nói cách khác, tuy không thể trực tiếp chia chung gối với hắn, nhưng hiển nhiên, con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm đã đạt thành nguyện vọng được-ngủ-cạnh-lư-hương đẹp đẽ của mình.
Kiểu thỏa hiệp biến tướng này, rõ ràng là đã dung túng cho sự theo đuổi một cuộc sống tương lai tươi sáng của con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm mất rồi…
Thời gian trôi đi thật nhanh, lúc thí nghiệm của giáo sư Snape hoàn tất phần cốt lõi, năm học mới cũng chuẩn bị khai giảng. Con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm nhìn theo chủ nhân mình lại bắt đầu thu dọn hành lý —— tất nhiên lần này tăng thêm mấy món tài liệu nghiên cứu được trong kỳ nghỉ, còn có vài mẫu thuốc mới toanh mà hắn đã hầm chế thành công. Mặc dù Ngụy Nhiễm không biết tác dụng và cách dùng cụ thể của chúng, song cô vẫn ngờ ngợ, có lẽ có liên quan đến một số việc gì đó của trường.
Trước khi rời đi, con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm lại nhìn khắp căn phòng một lần nữa.
Thật ra, cuộc sống ở đây suốt kỳ nghỉ hè đã khiến con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm nảy sinh tình cảm rất sâu đậm đối với ngôi nhà không lớn, âm u khủng bố và tối tăm của giáo sư Snape. Dẫu sao, trong cái thời không vĩnh viễn tách biệt khỏi thế giới của cô này, nhà của chủ nhân cô cũng xem như là nhà của cô đó! Chỉ là cô không biết, lần sau đến lúc nào thì chủ nhân cô mới trở về nơi đây nhỉ?
Con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm cực kỳ mong chờ điều ấy, lắc lắc đuôi đầy ai oán, cảm thán tại sao chủ nhân của mình không phải là Chúa cứu thế Harry Potter, nếu là như thế, bọn họ sẽ có thể giao tiếp suông sẻ lắm —— biết đâu cô còn có thể đưa ra một ít yêu cầu đặc biệt, hoặc cũng có thể bầu bạn tán gẫu với cậu chủ vĩnh viễn chỉ thui thủi một mình của cô nữa…
Nhưng vừa nghĩ đến chuyện Chúa cứu thế sắp vào Hogwarts đi học, Ngụy Nhiễm không hiểu sao liền nảy sinh thiện cảm với cậu nhóc đó, người có khả năng là nhân loại duy nhất có thể trò chuyện với cô trong khoảng thời gian tới.
Trên thực tế, Ngụy Nhiễm rất thắc mắc về vấn đề giao tiếp giữa những ngôn ngữ khác biệt của thế giới phù thủy ——
Tại sao cô nói tiếng rắn và bà Norris nói tiếng mèo có thể nghe hiểu nhau, nhưng cô nói tiếng rắn lại không thể giao tiếp với chủ nhân nói tiếng người? Đối với một con rắn, tiếng mèo và tiếng người rõ ràng đều là ngoại ngữ mà! Chẳng lẽ, loài rắn ở thế giới pháp thuật là một sự tồn tại khác hẳn tất cả mọi người? Bằng không thì tại sao Xà Ngữ lại là một loại huyết thống đặc biệt chứ? Khó hiểu quá đi…
Mang theo nghi vấn như thế, con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm đồng hành cùng chủ nhân mình quay về tòa lâu đài Hogwarts. Mới ngày đầu đến nơi, tuyệt đại bộ phận cư dân khắp lâu đài đều đã biết cô về. Thông qua dây chuyền tin tức của đám nhện bé xíu và bầy chuột, chuyện con rắn nhỏ ở văn phòng Độc dược trở về cũng chẳng còn là bí mật nữa.
Thế là, buổi tối hôm đó, con mèo của thầy Filch —— bà Norris, liền giẫm từng bước tao nhã mà tiến tới, đến trước cửa văn phòng Độc dược thăm con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm, bạn tốt của nó.