Phạm Trường An ôm Đỗ Thu Nương chạy như bay suốt cả đường, không hề nhớ sáng sớm hai người ra ngoài bằng xe ngựa. Đến nhà, hắn lại cẩn thận từng li từng tí đặt nàng lên giường, sau đó đắp cho nàng một cái chăn bông thật dầy.
Phạm Trường An định đắp tiếp thì bị Đỗ Thu Nương quả quyết cự tuyệt: sang xuân đã bao lâu còn đắp mấy cái chăn bông thật dầy, nàng không bị đè chết cũng bị nóng chết mất thôi. Nếu không do thấy nàng không chịu đắp hắn lại tỏ vẻ tội nghiệp như sắp khóc tới nơi thì nàng đã hất chăn ra từ lâu rồi.
Phạm Trường An sắp xếp cho Đỗ Thu Nương xong, bắt đầu đi vòng quanh trong phòng, sau đó lại hối hả chạy ra ngoài. Giữa chừng, hắn gặp Đỗ lão hán và Phạm Trọng Lương vừa đi câu về. Đỗ lão hán thấy hắn có vẻ hốt hoảng, vội ngăn lại hỏi, “Con đi đâu đó?”
Phạm Trường An không trả lời, cũng không thèm chào lấy một tiếng, cứ xông xồng xộc ra ngoài như bị trúng bùa. Phạm Trọng Lương tức giận kéo Phạm Trường An lại, giơ chân muốn đá, nhưng bị Đỗ lão hán kéo ra, hỏi “Lão già đáng chết, sao ngươi lại đánh nữ tế ta?”
“Đánh nó cái tội vô lễ chứ gì nữa?” Phạm Trọng Lương giận nói, một lát sau, lại nghiêng đầu hỏi Đỗ lão hán, “Hả? Ta muốn dạy dỗ nhi tử, lão cản cái gì?”
“…….” Đỗ lão hán cứng họng, nói gì thì nói rốt cuộc vẫn là nhi tử của người ta người ta có quyền nhất.
Đỗ lão hán quay sang hỏi Phạm Trường An lúc này vẫn như đang trong mơ, “Trường An, con định đi đâu đó?”
Phạm Trường An sửng sốt hồi lâu, cuối cùng run run chỉ tay vào phòng, nhìn Phạm Trọng Lương hô một tiếng ‘phụ thân’, lại nhìn Đỗ lão hán hô tiếng một tiếng ‘phụ thân’, bộ dáng ngu ngốc khiến Phạm Trọng Lương hận không thể tát hắn mấy cái cho tỉnh. Sau đó, Phạm Trường An lại lắp bắp nói, “Thu Nương…. Hình như Thu Nương có!”
“Cái gì?” Phạm Trọng Lương và Đỗ lão hán đồng thời kêu to, bốn mắt nhìn nhau, rồi bỏ lại Phạm Trường An đang đờ đẫn ở giữa sân, chạy về phòng Đỗ Thu Nương.
Phạm Trường An hết nhìn về hướng phòng hai người lại nhìn ra cổng vòm, vỗ vỗ đầu một hồi mới nhớ ra: đúng rồi, phải tìm biểu cữu đến khám lại cho chắc ăn! Nhưng hắn có thể phái người đi kêu mà, mắc gì phải tự mình chạy tới chạy lui?!
Đúng lúc Trương Bác Hưng cũng về tới, đang thở hồng hộc lấy hơi. Phạm Trường An cầm lấy tay Trương Bác Hưng, nghiêm túc nói, “Biểu ca, huynh mau đi tìm Lâm đại phu về đây! Nhanh đi!”
Trương Bác Hưng choáng váng, hỏi lại, “Sao lại kêu ta đi tìm? Không đi! Bộ không còn gã sai vặt nào nữa à? Không đi, không đi!”
Phạm Trường An đập một chưởng lên lưng Trương Bác Hưng, giận nói, “Huynh muốn nhi tử ta gọi huynh một tiếng bá bá thì mau đi đi!”
“Cái gì?” Đến lượt Trương Bác Hưng ngu người, Đỗ Thu Nương có?!
Trương Bác Hưng đứng trơ mắt nhìn Phạm Trường An lướt qua mặt hắn như một làn gió, sau đó mơ mơ hồ hồ chạy như điên ra ngoài, chờ ra tới cổng, hắn mới vỗ đầu một cái: ha ha, Đỗ Thu Nương có thật sao?!
Trường An nhỏ tuổi hơn hắn, cưới thê tử sớm hơn hắn, giờ cả sinh nhi tử cũng giành trước hắn, còn hắn vẫn cô đơn chiếc bóng, đúng là ngày không cách nào qua mà! Trương Bác Hưng hắn, ngoại hình tuấn tú hơn Phạm Trường An, chức quan cao hơn Phạm Trường An, người càng thông minh lanh lẹ hơn Phạm Trường An, sao có thể không tìm thấy nương tử chứ? Nương nó, có nhi tử thì hay lắm sao, có nhi tử là có thể sai người ta như sai gã sai vặt? Trương Bác Hưng thầm hận nghĩ, nhưng tốc độ đôi chân lại không hề chậm lại tí nào.
Lúc Lâm Nguyên Tu đến thì trong phòng Đỗ Thu Nương đã náo động như ong vỡ tổ. Người đứng đầy cả phòng, vây quanh Đỗ Thu Nương, mắt người nào người nấy sáng như sao, nhìn nàng chằm chằm. Phạm Trường An thì ở trong trạng thái cảnh giác cao độ đứng bên cạnh Đỗ Thu Nương, phòng ngừa nàng lộn xộn, hoặc là muốn xuống đất.
Lâm Nguyên Tu buồn cười kêu mọi người né ra bớt, rồi gõ đầu Phạm Trường An nói, “Con ủ Thu Nương kín như vậy không sợ nó nổi sẩy à?” Nói xong, Lâm Nguyên Tu lệnh cho Phạm Trường An phải lấy bớt chăn nệm đi. Đỗ Thu Nương lập tức cảm thấy nhẹ hẳn, thở phào một hơi. dígễn.đgàn/ldsgê,qugý,đfôn Nàng đang muốn bước xuống đất, thì bị Phạm Trường An ngăn lại. Hắn cau mày nói, “Đừng xuống, đừng xuống, cẩn thận hài tử….”
Bộ dáng kia thật xem nàng yếu đuối như đậu hủ non.
“Ngươi theo ta học nhiều năm như vậy, cả hỉ mạch cũng bắt không ra?” Lâm Nguyên Tu lắc đầu tỏ vẻ đáng tiếc rèn sắt không thành thép, liếc Phạm Trường An. Nhưng đến khi Lâm Nguyên Tu bắt mạch thì cũng đầu tiên là lộ vẻ kinh ngạc, sau đó càng ngày càng nghiêm túc hẳn….
Đỗ Thu Nương cảm thấy tim của nàng như sắp nhảy ra khỏi cổ họng luôn rồi. Kinh nguyệt của nàng luôn không đều, gần đây lo nghĩ nhiều chuyện, nàng cũng quên để ý. Vừa nghe Trường An nói nàng có, nàng cơ hồ muốn nhảy dựng lên. Nhưng nhìn dáng vẻ của biểu cữu, hình như không được khả quan cho lắm…. Chẳng lẽ không phải tin vui thật?
“Họ Lâm kia ngươi có được không vậy? Không được thì để ta đổi người khác!” Phạm Trọng Lương thấy Lâm Nguyên Tu mãi không lên tiếng, sốt ruột nói.
Lâm Nguyên Tu trừng Phạm Trọng Lương một cái, cười nói “Ờ, ta không được, ta đi đây!”
Hai người này thật là, đến lúc này rồi vẫn còn ganh nhau!
Phạm Trường An nóng ruột, ôm tay Lâm Nguyên Tu nói, “Biểu cữu đừng đi, ngài mau nói xem rốt cuộc có phải như chất nhi nghĩ hay không?”
Lâm Nguyên Tu cười, vỗ đầu Phạm Trường An một cái, vui vẻ nói, “Tiểu tử chết bầm này, ngươi làm cha rồi! Còn là hai đứa nữa chứ!”
“Đúng là song sinh rồi!” Phạm Trường An nhảy dựng lên, vọt thẳng ra ngoài phòng, chạy vòng quanh gốc đại thụ trong sân vài vòng mới nhào tới bên cạnh Đỗ Thu Nương, hớn hở cầm tay nàng nói, “Thu Nương, Thu Nương, trong bụng nàng có hai tiểu oa nhi luôn! Nàng thật là lợi hại!”
Hai…. Hai oa nhi…. Không chỉ Đỗ Thu Nương, mà những người còn lại cũng bị tin vui này khiến cho ngây ngất: một lần được hai, việc này cần tích bao nhiêu phúc mới được chứ?!
Phạm Trường An cầm tay Đỗ Thu Nương mãi không chịu buông, tuy biết đứa nhỏ trong bụng nàng chỉ mới một tháng, nhưng vẫn dán lỗ tai lên bụng nàng nghe nghe, khiến Đỗ Thu Nương xấu hổ vô cùng, muốn đẩy lại đẩy không ra. Lâm Nguyên Tu nói phụ nhân mang thai cần tĩnh dưỡng, kêu mọi người ra ngoài hết, còn tri kỉ đóng cửa giùm.
Lý thị và Diêu thị nghe tin, vội vã chạy tới, ân cần hỏi han một hồi. Diêu thị vuốt vuốt bụng Đỗ Thu Nương vẻ mặt hâm mộ vô cùng. Phạm lão phu nhân nghe tin cũng tới, nắm chặt tay Đỗ Thu Nương khóc nói, Phạm Trường An cưới được nàng quả là may mắn, rốt cuộc phu nhân cũng ngậm cười nơi suối vàng vân vân.
Cho đến khi trong phòng chỉ còn lại hai người, Đỗ Thu Nương vẫn còn trong trạng thái mơ màng. Nàng véo tay Phạm Trường An hỏi, “Trường An, bọn nhỏ….”
Phạm Trường An bị véo đau tới mức mặt mũi méo xẹo, nhưng vẫn hớn hở gật đầu. Đỗ Thu Nương thấy vậy mới toét miệng cười: nàng có hài tử thật rồi…. Nàng sắp thành mẫu thân của hai đứa nhỏ…. Càng vui nàng càng véo Phạm Trường An chặt hơn, khiến hắn đau tới mức ba lần hít vào chỉ có một lần thở ra.
Đỗ Thu Nương mang thai, một người đại biểu cho ba, nên được ưu ái rất nhiều. Thí dụ như Phạm Trường An sẽ không để cho nàng phải động dù chỉ một đầu ngón tay, thậm chí ăn cơm cũng đút từng muỗng tới tận miệng; thí dụ như tắm rửa cũng có Phạm Trường An đấm lưng lau người, phục vụ hết sức chu đáo; thí dụ như, nàng là phụ nhân mang thai nàng lớn nhất, chỉ cần một ánh mắt của nàng là Phạm Trường An đã ngoan ngoãn cúi đầu nhận thua…. Dĩ nhiên, những việc này, bình thường nàng cũng đã được rồi, có điều hiện giờ Phạm Trường An càng thêm săn sóc càng thêm chăm chỉ mà thôi.
Đến nỗi Đỗ Thu Nương cũng tự thấy nàng chẳng khác gì một con sâu gạo, mỗi ngày chỉ có ba việc là ăn, ngủ, ngủ ăn, và…. Nôn nghén.
Có lẽ do thể chất của Đỗ Thu Nương quá kém, lại phải mang hai bánh bao nhỏ cùng lúc nên phản ứng thai nghén của nàng cực kỳ mãnh liệt. Vả lại, khẩu vị cũng thay đổi hẳn, những món ngày trước không thích ăn, lúc này lại thèm, còn những thứ bình thường thích ăn nay vừa nghe mùi đã buồn nôn….
Nôn nghén khủng khiếp khiến Đỗ Thu Nương gầy hẳn đi. Mỗi lần thấy nàng ăn không vô miếng nào, Phạm Trường An lại đau lòng không thôi, đến đêm sờ thấy mấy cái xương sườn trên người nàng, môi hắn chu thật cao, áy náy nói, “Thu Nương, lần này sinh xong, chúng ta đừng bao giờ có nữa…. Đều do ta không tốt, khiến nàng phải chịu khổ.”
“Khổ gì chứ….” Đỗ Thu Nương thầm nói tên ngốc này lại bắt đầu suy nghĩ lung tung rồi, định an ủi vài lời, nhưng vừa há miệng, lại thấy buồn nôn, rốt cuộc, lời an ủi vẫn không thể nói ra được.
Mỗi ngày Phạm Trường An đều nghĩ ra một món mới nấu cho Đỗ Thu Nương ăn, rõ ràng có đầu bếp, nhưng hắn vẫn không yên tâm, phải tự mình nghiên cứu sách dạy nấu ăn, nghiên cứu dược thiện mới chịu, thỉnh thoảng còn tự xuống bếp. Mỗi lần như vậy, dù có buồn nôn cách mấy, Đỗ Thu Nương cũng sẽ ăn cho bằng hết những món Phạm Trường An đã nấu.
Một ngày kia, hiếm có dịp Phạm Trường An không có mặt, Đỗ Nguyên Bảo và Đỗ Đồng Bảo bèn dẫn An Nhiên tới thăm Đỗ Thu Nương. An Nhiên tặng nàng một hũ ô mai chua, nói là do đầu bếp nhà làm, có tác dụng chống nôn rất tốt. Đỗ Thu Nương ngậm thử một viên, quả thật thấy đỡ hơn hẳn.
“Hôm đó được Phạm đại ca và Phạm đại tẩu cứu, An Nhiên vẫn chưa kịp cảm tạ hai người. Nay gởi tới ít thứ biểu lộ tâm ý, hi vọng Phạm đại tẩu không ghét bỏ!” An Nhiên cười nói.
Chuyện hôm đó coi như kết thúc rất qua loa, nhưng An Nhiên vẫn có chút vui vẻ.
An Nhiên vốn nghĩ Phạm Tử Chính giỏi giang như vậy chỉ là lời đồn, nhờ có Tề Nhạc làm chỗ dựa, rốt cuộc vẫn là chó săn của Tề Nhạc. Nhưng sau mấy ngày quan sát, An Nhiên đã thực lòng khâm phục Phạm Trường An: chỉ trong một khoảng thời gian ngắn lúc bọn họ đến nha môn, Phạm Trường An đã tìm được nhân chứng vật chứng mấu chốt, nghịch chuyển tình thế. Điều khiến An Nhiên hâm mộ hơn nữa là sự ăn ý hoàn hảo của phu thê Phạm Trường An….
An Nhiên từng nghe phụ thân nói, Phạm Tử Chính cưới một thôn phụ không học vấn, nay xem ra mọi người đã nhìn lầm. Đỗ Thu Nương, thậm chí là cả nhà họ Đỗ, đều rất có bản lĩnh. diêgsn.dhđàn/lêdf/qsdhuý,đôn Đỗ Nguyên Bảo nhiệt tình phấn chấn, có nghĩa khí, tuy học hành không nổi bật gì mấy, nhưng nếu đưa tới chỗ phụ thân tôi luyện hai năm, hẳn sẽ rất có tiền đồ. Đỗ Đồng Bảo, thường ngày ít nói, trong bụng lại đầy thi thư, tuổi nhỏ đã biết nhìn xa trông rộng.… Tính cách hai người có thể bù trừ cho nhau. Còn Đỗ Kim Bảo rất có tài ăn nói giao tiếp.
Càng tiếp xúc nhiều với nhà họ Đỗ, An Nhiên hiện rất nhiều điều mới mẻ.
Đỗ Thu Nương khoát tay áo, cười nói, “Hũ ô mai này còn có ý nghĩa hơn bất kỳ lời cảm tạ nào rồi!”
Đỗ Nguyên Bảo sợ Đỗ Thu Nương nhàm chán, cố ý chọc nàng vui vẻ, nhắc lại vụ tới nha môn hôm đó, “Tỷ, tỷ không biết đâu, hôm đó tỷ băng kín hết mặt đệ, khiến mùi máu gà hun tới mức đệ suýt ói chết luôn! Cái mùi chết tiệt đó thật là khủng khiếp!”
“Đúng vậy….” Đỗ Đồng Bảo tiếp lời, “Tỷ phu thật là xấu, cố tình chơi bọn đệ! Tỷ xem, rõ ràng là đã sắp xếp ổn thỏa hết rồi còn cố tình bắt đệ và Đỗ Nguyên Bảo giả thành như vậy…. Tỷ xem này, tới giờ vẫn còn nghe mùi máu gà trên người luôn đó!”
Hai người cho là tố cáo có tác dụng, nào ngờ Đỗ Thu Nương lại véo tai mỗi người một bên, “Hai đệ còn dám oán trách tỷ phu? Trường An làm vậy là để hai đứa nếm mùi đau khổ một lần cho biết hậu quả của việc đánh nhau! Xem về sau hai đứa còn dám đánh lộn tới thương tích đầy mình như vậy nữa hay không? Thật là làm ơn mắc oán mà!” Hai người đau tới mức phải gào khóc.
Vừa lúc Phạm Trường An vào nhà, hai người phải trốn sau lưng hắn mới thoát được. Đỗ Thu Nương cười một tiếng, kể việc vừa rồi cho Phạm Trường An nghe. Nghe xong, Phạm Trường An không che chở nữa, đá mỗi người một cái, sau đó bổ thêm một chưởng, tóm hai người đưa tới trước mặt Đỗ Thu Nương.
Đỗ Nguyên Bảo và Đỗ Đồng Bảo cứ kêu liên tục, Đỗ Thu Nương và Phạm Trường An lại toét miệng cười tới tận mang tai.
An Nhiên đứng một bên nhìn ngây ngốc, hồi sau cũng cười theo, cảm thấy tình cảnh trước mắt thật ấm áp.
Đúng lúc Đỗ Nguyên Bảo nghiêng đầu qua, bắt gặp nụ cười của An Nhiên, trong đầu bỗng hiện lên tám chữ ‘mắt long lanh như hồ nước mùa thu’, lúc hồi hồn lại thì mặt đã đỏ bừng….