Cuộc Sống Hạnh Phúc Của Lợn Nhỏ

chương 2

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Lúc đó đã còn chưa biết chính trận cuồng phong này đã thay đổi vận mệnh của ta.

Gió thổi làm bụi bay mù mịt, ta đứng giữa đường lấy tay dụi mắt, đằng xa truyền tới tiếng vó ngựa. Tiếng vó ngựa càng ngày càng gần, ta cố trừng một mắt nhìn, chỉ nhìn thấy một tuấn mã đang phi lại chỗ ta. Ta đứng bất động bởi ta phát hiện một con hồ ly năm đuôi toàn thân trắng tuyết đang nằm sấp trên con tuấn mã.

Hồ ly nhỏ siêu cấp đẹp nha! Ta thầm cảm thán trong lòng, còn có năm cái đuôi nữa chứ, tuổi tác cũng không nhỏ rồi.

Cổ tay phải đột nhiên nhói như kim châm, ta bừng tỉnh lại, bay lên tránh qua một bên, nhưng con tuấn mã phi qua một đoạn rồi quay trở lại, dừng ở bên cạnh ta, có tiếng người hỏi: "Người nói gì?"

Ta ngẩn tò te, mở to hai mắt, trên con tuấn mã là một mĩ thiếu niên, đang nhìn ta chăm chú kèm theo nụ cười cực kì nham hiểm.

Mĩ thiếu niên!

Mĩ thiếu niên!

Ta nhắm mắt phải, một con hồ ly tuyệt đẹp.

Ta mở mắt phải, một mĩ thiếu niên đang nở nụ cười nham hiểm với ta.

Nhắm mắt phải, hồ ly trắng.

Mở mắt phải, mĩ thiếu niên.

Nhắm lại, hồ ly trắng.

Mở ra, mĩ thiếu niên.

Hồ ly trắng.

Mĩ thiếu niên.

Hồ ly trắng.

Mĩ thiếu niên.

Ngẩng đầu hỏi ông trời, sơn tinh quỷ quái đa số giống ta ẩn cư trên núi, hóa thành dạng người cùng với con người chung sống thân thiết, nhưng cũng vì nguyên nhân này kia mà không muốn cho con người biết, như ta tự ý vạch trần thân phận người khác sẽ bị truy sát. Thở dài một hơi, trên không mấy con quạ đen "quác quác" bay qua, nghe qua lỗ tai lại biến thành "đồ đần".

Ta là một con lợn, ngươi sao có thể yêu cầu ta tinh ranh giống như hồ ly chứ? Ta không phải chỉ vì không cẩn thẩn bị gió thổi bụi mắt phải, dùng mắt trái âm dương bẩm sinh nhận ra mĩ thiếu niên đó thực chất là một con hồ ly, sau đó lại không cẩn thận tự lẩm bẩm nói ra sao? Người anh em quạ đen à, không cần gọi thẳng ta là đồ đần vậy chứ?

"Ngươi nói gì?" Ta còn chưa trách xong quạ đen, mĩ thiếu niên lại cất giọng hỏi.

"Hôm nay trời đẹp nhỉ!" Ta cười một cách ngu ngốc.

Một đám mây đen trôi qua che lấp ánh mặt trời, một trận cuồng phong cuốn bụi bay mù mít.

Khóe miệng ta co giật. Ông trời ơi, tuy rằng từ trước đến giờ ta chưa từng thờ cúng ngài, nhưng ngài cũng không thể chọn đúng lúc này mà chống lại ta chứ, ngài không trông thấy ánh mắt bắn ra lửa của tiểu hồ ly kia sao? Lợn nhỏ à Lợn nhỏ, mau nghĩ đi, nghĩ đi, nếu không sẽ bị tiểu hồ ly kia nướng thành lợn quay mất, thành lợn quay rồi thì không thể ăn thịt bò xào ớt Điền Sơn nữa.

Nghĩ đến ăn một cái, não ta nhảy số rất nhanh, ta trưng ra khuôn mặt cười giả lả "Tuyết sắp rơi rồi, ngài đây thân thể yếu ớt, phải chăng cần cái áo lông cáo trắng chống rét".

Lúc nói câu này, ta căn bản là không nghĩ tới bấy giờ đang là tháng sáu. Lúc đó ta cảm thấy ông trời cũng tính là cho ta chút mặt mũi, sau này mới ngộ ra, ông trời e là đã bị ta làm cho choáng váng. Tóm lại thì ông trời giúp ta giải vây, mây đen kéo đến, gió lạnh nổi lên, sấm nổ đùng đoàng trên đầu, chớp rạch ngang trời.

Lúc nghe tiếng sấm rền đó mĩ thiếu niên ngẩng đầu nhìn trời, càu nhàu vài câu, trừng mắt lườm ta một cái, quất ngựa phóng đi.

Thoát khỏi viễn cảnh trở thành lợn nướng rồi nhưng ta vẫn ngẩn ngơ trên đường, lúc mưa rơi vào người vẫn còn chưa tỉnh.

Là.. sấm.. nổ.. thì ra "Vẫn còn một trăm ngày" là ý này. Ta cầm hộp thức ăn lên, gục đầu tiu nghỉu quay về dưới mưa. Sơn tinh quỷ quái tu luyện, cứ năm trăm năm một lần xảy ra thiên kiếp. Nói một cách đơn giản là trời quăng xuống vài tia chớp, vài tiếng sấm đập ngươi, nếu như ngươi đủ cường tráng, đủ lợi hại, bị đập xong trên người nhiều lắm thì có thêm vài lỗ, tĩnh dưỡng một chút là khỏi. Nếu ngươi không đủ cường tráng, không đủ lợi hại, thế thì mau mau tìm một người phúc hậu mà trốn cạnh hắn ta. Nếu ngươi đã không đủ cường tráng, không đủ lợi hại, lại tìm không ra một người phúc hậu, thì chỉ có nước đến chỗ ngài Diêm Vương tìm Mạnh Bà uống trà thôi.

Theo như bức họa viết, cẩn thận tính toán ngày tháng, thiên kiếp của ta vẫn còn hai ba tháng nữa, ngày ngày ta chỉ biết ăn ngủ, trước giờ chưa từng tu luyện, một tiếng sấm nổ ra so với than đen nhất định còn đen hơn, phải mau tìm một người phúc hậu mới được. Đầu của ta càng gục thấp hơn, bây giờ đi đâu tìm người phúc hậu chứ. Mới nghĩ tới phải chia tay túi ngủ mềm mại cùng bao mĩ thực trên đời mà không lí do, tim ta co rút liên hồi.

Tục ngữ nói rất đúng, trời không tuyệt đường sống của con người, lại có người nói rất chí lý, trời cao đóng tất cả cánh cửa lại rồi thì vẫn giữ lại cho ngươi cái cửa sổ, lại có câu tục ngữ rất hay thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng. Đầu ta đang trống rỗng đi trên đường không mục đích đột nhiên "xoạt" một tiếng – một mảnh giấy từ đâu dính lên đầu.

Ta thò tay giật tờ giấy xuống, cẩn thận xem một chút, cái mặt cười cợt đến mức cây tùng già có tính nhẫn nại nhất ở Hoa Quả Sơn nhìn thấy cũng phải thốt lên: Nước miếng chảy thành dòng, cười trông đến buồn nôn, thật quá bỉ ổi rồi.

Trên giấy viết to mấy chữ: Cảnh Vương Phủ tuyển chuyên, kiêm chức nô bộc, bao ăn ở, lương bổng hai lượng bạc. Trong mắt ta bây giờ, tờ giấy này chính là con lợn sữa quay, là gà chặt, là cổ vịt sốt tương.. bay đến bên ta.

Truyện Chữ Hay