Mấy con ngựa đó đến trước mặt bọn ta thì dừng lại, tên dẫn đầu ngồi trên ngựa, từ trên cao nhìn xuống: "Bát đệ thật có nhã hứng."
Tiểu hồ ly không nóng không lạnh trả lời: "Phi Tuyết tự kiếm thú tiêu khiển thôi, đâu dám quấy nhiễu nhã hứng của Nhị ca."
"Phi Tuyết" là tên tự của tiểu hồ ly, hắn tự gọi đến mức thuận miệng như vậy, nhưng lại không chịu cho ta gọi. Hứ, ta ở đằng sau lưng tiểu hồ ly lén trừng mắt với hắn một cái, hắn làm thì được, còn ta thì không.
Ta chỉ tò mò tại sao hắn lấy cái tên nữ tính như vậy làm tên tự, nên lén hỏi Yên Thúy một câu, ai dè tiểu hồ ly hung dữ gõ ta một cái, nghiến răng nghiến lợi nói ta tự suy nghĩ.
Ta xoa xoa đầu, càng nghĩ càng ấm ức. Tên của ngươi, ta làm sao mà biết được tại sao chứ?
Thái độ lãnh đạm của tiểu hồ ly không hề làm con người kia biết điều mà rời đi, hắn tiếp tục nói: "Hi vọng Bát đệ trong cuộc săn này vươn lên thứ nhất, không để phụ hoàng mất hứng, để huynh thất vọng." Hai chữ "để huynh" này hắn cực kì nhấn mạnh, lộ ra ít nhiều sát khí.
Ta biết ngươi là tiểu hồ ly của Nhị ca rồi, không cần cố ý cường điệu như vậy. Ta đằng sau tiểu hồ ly len lén thò đầu ra, muốn nhìn xem hắn mồm ngang mũi dọc thế nào. Vừa nhìn thấy hắn, ta lập tức rụt cổ lại, trong lòng đột nhiên có cảm giác bất an.
Tiểu hồ ly vẫn giữ thái độ không nóng không lạnh nói: "Phi Tuyết lần này đến chỉ là du ngoạn, không dám cướp đi lạc thú của Nhị ca."
Người đó cười lạnh một tiếng, dùng ngữ điệu hùng hổ hăm dọa nói: "Ngươi biết thì tốt." Nói xong đến câu cáo biệt cũng không nói, quay ngựa rời đi.
Hắn đi rồi, tiểu hồ ly nói với ta: "Không phải quan tâm hắn, ăn no rồi chúng ta đi chơi."
Nhưng ta vừa mới ăn hết một cái bánh đậu đỏ, lại có một toán người đến, chỉ có điều lần này tiểu hồ ly không làm như có địch đến mà giấu ta ra sau lưng.
"Bát đệ thật có nhã hứng." Người đến lần này cũng nói một câu y chang như vậy, nhưng người từ trên ngựa nhảy xuống, đi đến chỗ chúng ta ngồi xuống.
Thái độ của tiểu hồ ly so với lúc nãy cũng hòa nhã hơn nhiều: "Đại ca chê cười rồi, đây cũng chỉ vì lấp đầy cái bụng của ai đó thôi."
Lúc đó, tay ta đang giơ ra định nhón lấy quả nho trên đĩa. Đại ca của tiểu hồ ly ngồi ngồi bên cạnh chúng ta, tay cũng đang giơ ra hướng tới đĩa nho, trùng hợp đụng trúng tay ta.
Ta khựng lại ngẩng đầu nhìn y một giây, luống cuống thu tay về.
Tiểu hồ ly vô cùng ngạc nhiên nhìn ta.
"Vị công tử đây trước nay chưa từng gặp qua nhỉ." Đại hoàng tử nhón lên một quả nho, từ tốn nói.
"Hắn là bạn hữu của đệ." Tiểu hồ ly nói ngắn gọn mang theo ý cảnh giác.
"Tại hạ Kim Cao Húc, không biết công tử đây xưng hô thế nào?" Đại hoàng tử vẫn không buông tha hỏi tiếp.
"Tính cách của hắn có chút hướng nội, không thích cùng người khác giao lưu." Tiểu hồ ly nhặt lên một quả nho đút vào miệng ta, hờ hững nói: "Mong Đại ca đừng trách."
Kim Cao Húc nhìn thấy hành động vô cùng thân mặt giữa ta và tiểu hồ ly, hơi lộ ra một chút thất vọng, "Không làm phiền nữa, các đệ thong thả thưởng ngoạn đi." Y đứng lên, chắp tay hành lễ: "Nếu như có duyên gặp lại, hi vọng công tử có thể cho ta biết quý danh. Cáo từ."
Nhìn Kim Cao Húc đi xa rồi, ta mới chép miệng thở dài một hơi: "Các ngươi rốt cuộc là người của hoàng tộc, hay là một cái cung điện tập trung yêu tinh vậy?"
"Sao cơ?"
"Xác thịt ngươi tan biến rồi, dựa vào linh hồn và cơ thể này mà sinh ra, chỉ có một hồn một phách hòa hợp, đã có nhân khí, lại có cả yêu khí, còn có cả một luồng khí không biết là khí gì, trong phủ còn có ta và Yên Thúy hai con yêu tinh."
Dừng lại thở dài, ta mới nói tiếp: "Nhị ca của ngươi thời gian dài bị yêu tinh hút lấy dương khí, mặt khác lại bị yêu tinh truyền cho yêu lực với oán khí và sát khí rất nặng, nhưng loại yêu lực này với thân thể của hắn không dung hòa, thân thể bị ăn mòn, tinh thần cũng dần dần bị gặm nhấm, sẽ rất nhanh thôi, hắn nếu không là thân thể sụp đổ, thất khướu () đổ máu mà chết, thì cũng là tinh thần suy sụp, phát cuồng rồi tạo nên vô số nghiệp sát sinh."
Nhìn theo hướng khuất bóng của Kim Cao Húc, ta nói tiếp: "Trên người Đại ca của ngươi có một luồng yêu khí thuần khiết, luồng yêu khí này luôn bảo vệ y. Nhưng y rất nhanh sẽ không cần đến nó nữa, vì trên người y đã lộ rõ khí chất của bậc đế vương rồi."
Tiểu hồ ly nhún vai: "Nhị ca ta không biết từ đâu nhặt về một con rắn yêu đẹp, ngày ngày quấn quýt với nhau, có thể trụ được đến hôm nay cũng là mệnh lớn rồi."
Tiểu hồ ly trầm ngâm một lát rồi nói: "Trên người Đại ca có yêu khí ta có thể cảm nhận được một chút, nhưng ta không nhìn ra đó là yêu lực của yêu tinh gì. Theo như ngươi nói, Đại ca ta mấy lần kinh qua sinh tử, không lẽ chính là luồng yêu khí đó đang bảo vệ Đại ca?"
"Ta chỉ biết, có một con yêu trời sinh lương thiện, trước giờ không sát sinh, tâm không tạp niệm, một lòng một dạ tu hành, chỉ có con yêu đó mới thuần khiết như vậy."
Tiểu hồ ly đột nhiên nói: "Ngươi nói trên người Đại ca có khí chất đế vương sao?"
"Ừm." Ta gật gật đầu, "nội trong vòng ba tháng, y nhất định sẽ là Hoàng đế."
Tiểu hồ ly nhếch mép cười: "Nếu như Đại ca lên làm Hoàng đế, sự việc dễ giải quyết rồi."
"Sự việc gì cơ?"
"Ngươi sẽ biết sớm thôi." Tiểu hồ ly đem đĩa nho đến trước mặt ta: "Mau ăn đi, đợi chút nữa chúng ta đi tìm vài món ăn rừng, nấu đồ ngon cho người."
Chú thích của Socolachammam:
() Thất khiếu: Hai mắt, hai tai, hai lỗ mũi và miệng.