Edit: Ryal
Ân Vô Chấp rất thích đút Khương Ngộ ăn, y ngoan ngoãn như động vật nhỏ, dù dùng từ ấy để tả người ở ngôi cửu ngũ chí tôn thì có hơi thất lễ.
Hắn không thèm để ý tới lời thúc giục của Thu Vô Trần.
Ân Vô Chấp không có hảo cảm gì đặc biệt với nàng, dù biết rõ mọi chuyện kiếp trước đều là do ma xui quỷ khiến nhưng hắn sẽ không tha thứ cho những kẻ lòng từng mang ác ý thay Khương Ngộ của xưa kia.
Cùng lắm chỉ có thể coi như người xa lạ mà thôi.
"Bệ hạ có muốn sang phòng bên cạnh ngủ một lúc không?".
Hắn đoán hẳn Khương Ngộ đã buồn ngủ rồi.
Thu Vô Trần cũng thấy rõ thái độ của Ân Vô Chấp, nàng đang phải nhờ vả người ta nên kiên nhẫn đợi: "Ân Vô Chấp, nếu ngươi hận ta thì cứ tra tấn ta, nhưng ngươi nhất định phải cho ta biết ngươi đã làm thế nào".
"Sao lại hận cô?". Ân Vô Chấp đáp lại. "Cô quá lời rồi".
Ai cũng có chuyện đáng để tâm và người đáng để tâm, ở kiếp trước tất cả đều bị cuốn theo một con sóng lớn. Ân Vô Chấp không hề hận Thu Vô Trần, nếu hắn hận nàng thì hẳn cũng phải hận cha mẹ mình – dù sao năm ấy cha hắn cũng là một trong số những người ép Khương Ngộ phải chết.
"Trẫm không buồn ngủ". Khương Ngộ nói. "Ngươi kể tiếp đi".
Y chưa từng thấy dáng vẻ Ân Vô Chấp phát điên vì nguyên chủ, nhưng chắc chắn chỉ có hơn chứ không thể kém dáng vẻ Thu Vô Trần phát điên vì Khương Nguyên.
Ân Vô Chấp ngồi xuống bên cạnh, cầm lấy ngón tay y.
"Trong suốt những năm còn lại của cuộc đời, ta luôn tìm cách gặp lại người".
Nước Triệu diệt vong, Ân Vô Chấp tóm được quốc sư Khô Ngân, không giết gã và một vài thành viên hoàng thất vô tội khác với điều kiện gã phải giúp hắn tìm Khương Ngộ.
Khô Ngân đồng ý.
Gã là kẻ biết thời biết thế, hiểu rõ rằng khi ấy mình không còn cách nào để bảo toàn nước Triệu được nữa. Nhưng rốt cuộc gã cũng đã bảo vệ nước Triệu hơn trăm năm, có tình nghĩa với hoàng thất, có trách nhiệm bảo vệ họ.
Gã là kẻ có đạo hạnh đầu tiên mà Ân Vô Chấp gặp được, sống lâu tới vậy mà nhìn vẫn trẻ trung đến thế.
Gã làm phép bảy bảy bốn chín ngày, vừa mở mắt đã hỏi Ân Vô Chấp: "Có một tin tốt và một tin xấu, bệ hạ muốn nghe cái nào?".
"Cứ nói thẳng. Nếu không hài lòng thì trẫm sẽ giết ngươi".
"Tin tốt là không tìm được hồn phách của người đó. Nếu nghĩ theo hướng lạc quan, có lẽ người đó đã làm việc thiện tích đức cả đời và cũng đã nhận hết mọi oan khuất nhân gian, giờ đã mọc cánh thành tiên, người phàm không thể dò xét tiên nhân được".
"Còn tin xấu?".
"Tin xấu là, nếu không tìm được người đó, rất có thể người đó đã hoàn toàn tan biến từ khoảnh khắc rời đi".
"Hoàn toàn tan biến là thế nào?".
"Là hóa thành hư vô, chẳng còn gì nữa, không phải bất cứ thứ gì khắp lục giới này".
Đó là lần đầu tiên Ân Vô Chấp nghe về chuyện hồn phách hoàn toàn tan biến.
Khô Ngân cảm nhận được sát khí trong lòng hắn, gã nhanh chóng nói thêm: "Giờ đạo pháp của ta chưa sâu nên chưa thể tìm ra sự thật giúp bệ hạ".
"Ngươi đã sống lâu thế mà đạo pháp vẫn chưa đủ ư?".
"Với người tu đạo thì trăm năm chẳng tính là gì, người điểm hóa ta ngày ấy đã sống cả ngàn năm".
"Trẫm có thể tìm một kẻ như thế ở đâu?".
"Nghe nói chỉ cần chọn một phương hướng và đi thẳng về phía trước không sai lệch thì cuối cùng sẽ đặt chân đến Thương Lan sơn hải, ở đó thường có tiên qua lại".
"Nhưng cũng chỉ là truyền thuyết mà thôi".
Sau đó Ân Vô Chấp tìm đến rất nhiều người tu Phật và cả tu đạo, có những kẻ vừa nhìn đã biết đang lừa gạt hắn, lần nào Ân Vô Chấp cũng kiên nhẫn đợi đến khi kẻ đó bại lộ rồi lấy thủ cấp. Hắn bị lừa rất nhiều lần, cũng giết rất nhiều người, lần nào cũng đợi đến cuối rồi mới giết.
Bởi lần nào hắn cũng ôm hi vọng với kẻ đã lừa hắn.
Sau đó chuyện hắn giết người truyền đi khắp nơi, không một ai dám lừa hắn nữa.
Khi ấy Ân Vô Chấp thậm chí còn nghĩ: có người lừa hắn một chút cũng được, hắn có thể tha mạng cho kẻ đó. Bởi những phút giây ôm ấp hi vọng trước khi sự thật bị vạch trần cũng có mùi vị ngọt ngào.
Sau này hắn gặp rất nhiều, rất nhiều người tu đạo thật. Nhưng ai cũng nói với hắn rằng không tìm được, không tìm được, không tìm được.
Mãi cho tới khi hắn gặp được cao nhân thực thụ. Kẻ ấy dùng la bàn Luân Hồi tính toán rồi tiếc nuối bảo hắn rằng: "Vật này là chí bảo tiên giới. Nếu người mà bệ hạ tìm thực sự có tồn tại thì bất kể người đó đã đầu thai hay linh hồn vẫn đang phiêu bạt thì chắc chắn cây kim sẽ chỉ hướng, nhưng giờ nó cứ quay không ngừng, tức là hồn phách của người đó đã tan biến về hư vô".
Hắn lại hỏi: "Tại sao?".
"Trên đời này luôn có những người không mong cầu gì cả, không có hi vọng với kiếp sau, không muốn làm hoa, chim, cá hay sâu, cũng chẳng muốn đầu thai làm người, khi đã được giải thoát khỏi ràng buộc thì sẽ tan biến".
"Vậy là không có hi vọng?".
Đạo sĩ lắc đầu.
"Kiếp sau cũng không có hi vọng?".
Đạo sĩ lại lắc đầu: "Tan biến là tan biến, khắp lục giới không ai tìm được, làm gì còn kiếp sau".
Khoảnh khắc ấy Ân Vô Chấp mới biết thì ra hắn đã nhận được đáp án từ Khô Ngân rồi, chỉ là hắn không tin.
"Phải có cách chứ, nếu trên đời có tiên thì nhất định sẽ có cách".
Đạo sĩ kia nói: "Bệ hạ nói người đó vẫn tồn tại thì cũng không sai, hết thảy những gì hư vô mà bệ hạ không thể chạm vào và không thể nhìn thấy đều là người đó cả".
"Nếu trẫm muốn chạm vào người đó thì sao?".
Đạo sĩ kia im lặng một hồi lâu: "Vậy bệ hạ hãy thử tới Thương Lan sơn hải, nghe nói đó là nơi gần tiên giới nhất".
Ân Vô Chấp trao lại ngôi Hoàng đế cho con trai nuôi rồi dẫn người đi thẳng về một hướng, gặp núi thì phá núi, gặp sông thì lấp sông, nếu thực sự không qua được thì chỉ đành chọn đường vòng.
Hắn đi rất nhiều năm, cuối cùng mới tới được Thương Lan sơn hải trong truyền thuyết.
Hắn xây một đạo quán ở đó, ngày nào cũng lên đỉnh núi xem sóng biển xô vào sườn vách đá, hi vọng có một ngày sẽ được gặp tiên để nhờ thực hiện nguyện vọng bấy lâu.
Nhưng hắn đợi đến tận khi chết vẫn không thấy tiên trong truyền thuyết xuất hiện.
Khương Ngộ nằm gục trên bàn, nhìn gương mặt bình tĩnh của Ân Vô Chấp.
Có lẽ những năm tháng đợi chờ đã mài mòn hết thảy những góc cạnh, nên trông hắn mới ôn hòa và bình tĩnh đến thế.
"Sau đó thì sao, sau đó thì sao?". Thu Vô Trần hỏi. "Ngươi chết, sau đó thì sao?".
Sau khi chết, hắn thoát khỏi cơ thể đã mục nát kia, quay về với dáng vẻ khi chia xa Khương Ngộ. Hắn có chấp niệm, hồn phách khó tan, cũng chẳng tới cổng luân hồi vãng sinh.
Hắn vẫn bồi hồi ở lại đỉnh núi xanh thăm thẳm nơi tiếp giáp giữa đại dương và mặt đất, nơi nghe nói có thể gặp được tiên.
Hắn vẫn mãi ở đó.
Cho tới ngày nọ, hắn nghe được một giọng nói chẳng biết từ đâu vọng tới: "Ân Vô Chấp, sách sử đánh giá ngươi đã chinh chiến một đời để tạo nên triều Hậu Hạ phồn vinh. Giờ đã qua ngàn năm, liệu ngươi có muốn vượt qua Lan Hải, mọc cánh thành tiên?".
Ân Vô Chấp hỏi: "Người đó đã thành tiên sao?".
"Chấp niệm của ngươi quá sâu nên hồn phách không thể tiêu tan, cũng chẳng tới cổng vãng sinh được, nếu không muốn làm cô hồn dã quỷ mãi mãi thì thành tiên là con đường duy nhất ngươi có thể chọn".
"Người đó có thành tiên hay không?".
Khi hắn ngỡ câu hỏi của mình sẽ không nhận được đáp án, giọng nói kia lại vang lên: "Y vốn sẽ thành tiên".
"Rồi sao nữa?".
"Y đã tan biến, đừng vọng tưởng nữa, Ân Vô Chấp".
Linh hồn không khóc.
Ân Vô Chấp hỏi: "Phải làm sao để được gặp người đó?".
Giọng nói kia than thở: "Ân Vô Chấp, ngươi đúng là đã làm uổng phí một cái tên hay".
"Phải làm sao để được gặp người đó?".
Kẻ kia cho hắn một ý tưởng.
Đợi, đợi thật thành tâm, quỳ hướng về Lan Hải mà đợi.
E rằng sẽ có một ngày người mà hắn mong cầu sẽ cảm nhận được từ hư vô, hồn phách tụ lại, chuyển kiếp làm người thêm một lần nữa.
Nhưng giọng nói ấy không mách xem hắn phải đợi đến lúc nào.
Cách này cũng có cái hại – một khi đã quỳ, hắn sẽ không thể đứng lên một khi chưa thực hiện được ước muốn.
Nhưng mong muốn của Ân Vô Chấp lại là được gặp Khương Ngộ. Hắn quay mặt vào vách núi mà quỳ, nếu Khương Ngộ có thực sự trở lại làm người thì y cũng khó có thể tới trước mặt hắn.
Nói cách khác, hắn phải chuẩn bị tinh thần để quỳ ở đó mãi mãi.
Với Ân Vô Chấp thì đợi bằng cách nào cũng là đợi mà thôi.
Hắn quỳ xuống.
Thời gian dần trôi, hồn phách ấy đã hòa làm một với núi non xanh thẳm.
Hắn cảm nhận được cơ thể mình dần cứng lại và không thể nhúc nhích.
Những ngọn sóng vỗ bờ trước mặt hắn dần hạ xuống, để lộ rặng đá ngầm.
Thi thoảng hắn lại nghe được âm thanh, có người ngâm thơ và uống rượu mua vui bên cạnh hắn, đạo quán mà hắn lập ra được tu sửa nhiều lần, ngọn núi xanh rì trong truyền thuyết dần biến thành nơi con người thường lui tới, có kẻ lấy tên đạo quán đặt tên cho nó.
Sau này những âm thanh cũng dần huyên náo hơn.
Vô số người tụ tập sau lưng hắn nói cười rộn rã, âm thanh hắn nghe thấy nhiều nhất là tiếng tách tách của máy ảnh.
Hắn nghĩ, liệu trong số đó có Khương Ngộ hay không?
Hắn muốn quay lại nhìn nhưng không thể cử động.
Từng có vài người to gan bò tới cạnh hắn, nhưng không ai có thể đến trước mặt hắn.
Phía trước cao chót vót, hắn có hơi bận tâm, chỉ mong người đang tới không phải Khương Ngộ, bởi trước mặt hắn không có đủ chỗ cho một người đứng.
Có thể Khương Ngộ sẽ ngã.
Hắn mong Khương Ngộ bình an, tuy rất muốn nhìn thấy y nhưng điều hắn thực sự mong mỏi lại là Khương Ngộ có thể cảm nhận được nét đẹp của thế giới này, sống một cuộc đời mà y thích.
Dù không có hắn bầu bạn cũng chẳng sao.
Hắn tin sẽ có người khác thích y ngoài mình.
Hắn vẫn luôn chờ đợi, hắn thường nghĩ, nếu có thể quay lại lần nữa thì cũng tốt. Hắn muốn bù đắp những gì đang khuyết thiếu, muốn cho Khương Ngộ biết, thực ra thế giới cũng không quá tệ.
Quan trọng nhất là hắn muốn bảo vệ người mình từng không thể bảo vệ.
Chẳng biết bao lâu sau, một cơn gió thổi vào lưng hắn.
Cơn gió bé nhỏ ấy hoá ra biết chuyển hướng mà bay xuyên qua cơ thể hắn, dường như có thứ gì dừng lại trước mặt hắn.
Hắn chưa kịp nhìn rõ, thoáng hoảng hốt, lại phát hiện mình đã quay về thế giới này.
Hai luồng kí ức cùng ập đến, hắn thấy người hắn thương chầm chậm ngã xuống trong khung cảnh quen thuộc.
Khi họ đi khỏi lầu Kim Nhã thì trời đã tối.
Thu Vô Trần chỉ nhận được một chữ: "Đợi".
Người ta nói thời gian có thể xoá nhòa tất cả, vậy thì nó cũng có thể tái tạo tất cả.
Khương Ngộ nghe mãi cũng thấy mệt, y nằm trong lòng Ân Vô Chấp ngủ một giấc.
Khi tỉnh lại thì hơi rầu rĩ.
Ân Vô Chấp đút đồ ăn vặt cho y, hỏi: "Sao buồn thế này?".
"Đã bảo sẽ đi dạo phố cơ mà".
"Mai đi cũng được".
".". Tang Phê không giống Ân Vô Chấp, không phải cứ muốn là ra ngoài ngay được. Y phải chuẩn bị trước tận mấy ngày, chừa thời gian để rề rà, hơn nữa hôm nay vừa ra ngoài nên ngày mai y sẽ không muốn động đậy.
Ân Vô Chấp hiểu y đang nghĩ gì: "Vậy thì vài hôm nữa".
"Ngươi nghĩ ta là Khương Ngộ chuyển kiếp đúng không, Ân Vô Chấp?".
Khương Ngộ nói câu này bằng ngữ điệu khá nhanh, đương nhiên chỉ là so với tốc độ nói thường ngày của y, chứ với người bình thường thì vẫn từ từ chán.
Ân Vô Chấp đưa tay lau khóe miệng cho y: "Ta thích người, không liên quan gì đến chuyện liệu người có phải người đó hay không".
"Nhưng ngươi nghĩ vậy còn gì".
"Người nói thế là không công bằng". Ân Vô Chấp nói. "Lúc ta thích người ta cũng đâu có nhớ Khương Ngộ là ai".
"Dù có là y chuyển kiếp sống dậy thì ta cũng không phải là y".
"Ta biết".
"Nếu ngươi thích ta chỉ vì ngươi thích y thì ta không đồng ý đâu".
"Ta biết".
Khương Ngộ cau mày.
Chẳng mấy khi Khương Ngộ có biểu cảm sinh động như thế, Ân Vô Chấp giơ tay vuốt phẳng mi tâm y: "Người đoán xem tại sao ta lại mất kí ức?".
Khương Ngộ nhìn hắn.
"Vì trong những năm ấy, ta thường nghĩ, nếu có một ngày hồn phách người tụ lại nhưng mất sạch kí ức thì ta phải làm gì để người chấp nhận ta thêm lần nữa".
"Nếu ta mang theo tình cảm đối với một Khương Ngộ khác đến để thích người thì người sẽ là gì đây, thế thân ư?".
"Tất nhiên người sẽ không chấp nhận".
"Như thế là không công bằng với người".
"Vậy nên tuy ta mong có thể làm lại từ đầu, nhưng ta vẫn luôn nhấn mạnh: nếu thực sự được quay trở lại, ta muốn quên hết mọi thứ, dùng "ta" hoàn toàn mới để đối diện với "người" hoàn toàn mới".
Khương Ngộ hơi ngẫm nghĩ: "Thế, ngươi có từng cân nhắc chưa, rằng nếu ngươi không thích ta thì ta cũng sẽ không thích ngươi".
"Thế nghĩa là duyên phận hai ta đã hết". Ân Vô Chấp nói. "Dù sau này mãi mãi không thể ở bên người nữa, ta cũng không cho phép bản thân tới gần Khương Ngộ này mà lòng vẫn còn nhớ thương một Khương Ngộ khác".
"Hơn nữa, ta tin, dù người có ra sao thì ta vẫn sẽ thích người. Bởi từ đầu ta thích người không phải vì người có những điểm đáng được thích".
Khương Ngộ miễn cưỡng chấp nhận được câu ấy: "Thế...".
"Người thử nói xem bây giờ người có điểm nào đáng để được thích?".
Khương Ngộ: ".".
Không nói được, nhưng phải lườm trước đã.
Khóe miệng Ân Vô Chấp hơi cong: "Vẫn còn lườm được, thôi đừng lườm nữa. Mỏi không? Ta xoa cho nhé".
Hắn đặt bát đũa xuống để xoa mắt cho Khương Ngộ, y chợt giơ tay ôm lấy hắn.
Đó là một cái ôm thực thụ. Đôi tay mềm mại nhưng có lực quàng qua cổ Ân Vô Chấp, cằm y gác trên vai hắn.
Đôi mắt long lanh nhìn thẳng về phía trước, y ôm choàng lấy cổ Ân Vô Chấp, chậm rãi nói: "Thực ra ta đã đoán được rồi".
Đoán được mình là Khương Ngộ chuyển kiếp, đoán được Ân Vô Chấp đối xử với mình như thế là bởi hắn chắc chắn mình là Khương Ngộ.
Nhưng y vẫn thấy Khương Ngộ là Khương Ngộ và y là y, dù y bây giờ vẫn mang tên Khương Ngộ như trước thì cũng chẳng liên quan gì đến Khương Ngộ kia.
Trước giờ y vẫn nghĩ mình được sinh ra từ hư vô dù không tìm nổi lí do bản thân ra đời, y chỉ bị bất ngờ kéo vào trong cơ thể này, nguyên chủ là nguyên chủ, y là y, mọi thứ trên thế giới này đều chẳng liên quan gì đến y.
Y vẫn luôn không nói rõ với Ân Vô Chấp, bởi y không muốn nói. Y cho rằng mình sẽ nhận được một đáp án khiến người ta mệt mỏi, ai thèm làm Khương Ngộ kia cơ chứ, làm một tên lười không thiết sống mà cũng chẳng có lương tâm thì không được hay sao.
Y không muốn Ân Vô Chấp thích mình vì mình là Khương Ngộ chuyển kiếp.
Nhưng câu trả lời của Ân Vô Chấp nằm ngoài dự đoán của y.
Ân Vô Chấp thực sự rất thông minh, và cũng thích y rất nghiêm túc.
Bất kể Khương Ngộ kia hay Khương Ngộ này đều nhận được sự tôn trọng cần có.
Y không có lí do gì để từ chối một Ân Vô Chấp như thế, cũng không có lí do gì để chối bỏ một bản thân đã từng được yêu tha thiết đến thế.
Có thể y là Khương Ngộ đó, cũng có thể không phải, nghĩ sao thì là vậy.
Vì tất cả không còn quá quan trọng nữa.
Quan trọng nhất là Ân Vô Chấp hoàn toàn mới vẫn yêu Khương Ngộ hoàn toàn mới, Khương Ngộ hoàn toàn mới vẫn yêu Ân Vô Chấp hoàn toàn mới – dù bây giờ y và Ân Vô Chấp đều đã cũ mất một nửa rồi.
Y còn tìm được lí do mình ra đời.
Chẳng trách suốt những năm ấy y không thể vãng sinh chuyển kiếp, chẳng trách tất cả những kẻ định xuống tay với y đều bị sét đánh cho nhừ người, chẳng trách y vẫn luôn tự do tự tại, không chút âu lo.
Thì ra Ân Vô Chấp đã lo thay cho cả phần của y.
Trong một khoảng thời gian dài đến vậy.
Đại dương xanh thẳm biến thành ngọn núi Ngộ Đạo nườm nượp du khách, Lan Hải bốc hơi trở thành vực sâu vạn trượng, Ân Vô Chấp vẫn luôn nhớ về y.
Còn y thì mãi chẳng gặp được người hay việc gì có thể khiến y dừng lại.
Mọi chuyện đều đã được định sẵn từ xa xưa.
Y không chuyển kiếp làm người, không trở thành một phần trong số những du khách ấy, là để bay tới trước mặt Ân Vô Chấp. Để hắn thấy mình.
"Ân Vô Chấp". Y siết tay lại, lần đầu tiên thấy bực vì mình không ăn no nên không đủ sức để ôm chặt hơn nữa. "Khổ cho ngươi rồi".
Ân Vô Chấp: "Ừm".
Khương Ngộ đẩy hắn ra, hỏi: "Ừm cái gì".
"Đúng là khổ cho ta rồi".
Khương Ngộ: ".".
"Ôm ta chút nữa đi".
"Không muốn".
"Vậy ta sẽ ôm người".
Khương Ngộ chỉ đành ôm lấy hắn.
"Sau này ta sẽ chủ động hơn một chút cho ngươi đỡ mệt nhé".
"Xót ta à?".
"Không phải".
"Ha, thế nghĩa là người sợ ta sẽ tan biến như người lúc trước".
Tang Phê ngẩng đầu, trong đôi mắt lấp lánh có đôi phần căng thẳng.
Ân Vô Chấp cụp mi nhìn xuống: "Ta sẽ không vô tâm vô tư như người đâu".
Khương Ngộ kéo tóc hắn, Ân Vô Chấp đành phải lại gần y, bị hôn một cái vào miệng.
"Ta đâu phải người xấu đó".