Sáng hôm sau, Khương Ngộ cảm nhận được bầu không khí bất thường rất rõ rệt khi ngồi chung xe với Ân Vô Chấp.
Ân Vô Chấp chẳng thèm liếc y lấy một lần, mặt giận lạnh như băng.
Khương Ngộ nhìn cậu lơ đãng bĩu môi dưới, lại thêm khóe miệng vô thức xịu xuống, không nhịn được mà mỉm cười.
Ân Vô Chấp thấy khóe môi y cong lên thì sầm mặt, gác tay lên cửa sổ xe, nhích ra xa với biểu cảm bực bội.
Cậu xuống xe, xách cặp chạy lên tầng ngay khi tới trường.
Khương Ngộ gọi: "Ân Vô Chấp".
Ân Vô Chấp không thèm quay lại.
Khương Ngộ lề mề tự leo lên, tới lớp thì gục luôn xuống bàn, giáo viên đến rồi cũng chẳng cất cặp.
Ân Vô Chấp kệ xác y không thèm giúp.
Đến trưa cậu gọi bạn bè ra căng tin, họ tò mò hỏi có chuyện gì, Ân Vô Chấp nghiêm trang đáp: "Cậu ta phải học cách trưởng thành đi".
Khương Ngộ bị ép học cách trưởng thành đang nằm bò trên bàn học, lấy cơm hộp mẹ chuẩn bị ra ăn.
Suốt ngày hôm đó Ân Vô Chấp không giúp đỡ y lần nào.
Khương Ngộ tiến thêm một bước đến gần đáp án, quả nhiên tên Vân Du Tán Nhân hôm qua chính là Ân Vô Chấp.
Sau khi tan học, y chủ động hỏi Ân Vô Chấp: "Uống trà sữa không".
Cặn bã, vẫn còn chủ động lấy lòng mình.
Ân Vô Chấp đáp: "Không uống".
"Tôi muốn uống".
"Tự đi mà mua".
Khương Ngộ: ".".
Y ngồi xổm dưới tán cây đợi tài xế, gương mặt rầu rĩ không vui: "Ân Vô Chấp, tôi muốn uống trà sữa, Ân Vô Chấp, tôi muốn uống trà sữa, Ân Vô Chấp, uống trà sữa".
Ân Vô Chấp phát hiện mình không khống chế nổi bản thân mỗi khi Khương Ngộ lặp đi lặp lại một câu nào đó.
Cậu vô thức muốn tới tiệm trà sữa, nhưng chỉ còn cách hai bước chân thì dừng lại và quay về, kiên trì nói: "Ngay đối diện đây thôi, cậu tự đi mà mua".
"Mệt".
"Cậu không còn là Hoàng đế nữa đâu".
"Ân Vô Chấp".
Khương Ngộ buồn bã gọi.
Ân Vô Chấp cúi đầu nhìn y, cuối cùng vẫn hỏi: "Uống gì?".
"Trà sữa dâu".
"Đợi đây, không được nhúc nhích".
Ân Vô Chấp đặt cặp xuống cạnh Khương Ngộ, vừa đi vừa thấy lạ, Khương Ngộ có thích các loại đồ uống vị dâu đâu.
Đúng thật là y vẫn còn ngồi đó khi cậu xách trà sữa về, giơ tay nhận lấy rồi bắt đầu cầm ống hút chọc.
Quán trà sữa này đã đục sẵn một lỗ nhỏ trên nắp, đồ lười như Khương Ngộ cũng cắm ống hút vào được.
Lúc này tài xế tới.
Khương Ngộ cầm trà sữa theo Ân Vô Chấp lên xe, nhìn nét mặt cậu, đưa cốc trà sữa cho cậu: "Ân Vô Chấp".
"Làm sao".
"Uống".
Ân Vô Chấp: ".".
Đây là cách theo đuổi người khác của Khương Ngộ đấy à.
Rõ ràng cậu mới là người mua trà sữa, tại sao Khương Ngộ chỉ chọc mỗi cái ống hút mà cứ như đang ban ân huệ lớn lao lắm vậy.
Quan trọng là, nhìn cốc trà sữa kia, Ân Vô Chấp lại thấy cảm động lạ kì.
Cậu im lặng một lúc rồi nói: "Hôm nay tôi không muốn uống trà sữa".
Khương Ngộ rụt tay về, nhỏ giọng để tài xế không nghe được: "Thế bao giờ cậu mới giúp tôi theo đuổi Hoàng hậu".
Ân Vô Chấp đáp: "Đợi nữa đi".
"A".
Khương Ngộ lấy lại cốc trà sữa hút một ngụm.
Trông y ngoan ngoãn biết bao, nhìn kiểu gì cũng không giống đồ cặn bã, Ân Vô Chấp cau mày dịch sang hỏi: "Cậu nói với tôi xem nào, cậu đã bao giờ phản bội người đó chưa?".
Khương Ngộ: "Chưa".
"Chẳng phải cậu...".
Ân Vô Chấp nói: "Cậu là Hoàng đế, chẳng phải cần cưới nhiều vợ lắm hay sao".
"Không".
Khương Ngộ đáp.
"Tôi chỉ có mình Hoàng hậu".
...!Lại còn hai mặt nữa.
Nhưng Khương Ngộ dám nói thật trước mặt cậu nghĩa là thích cậu nhỉ.
Không đúng, đồ cặn bã lừa đảo, chẳng phải đó mới là bằng chứng chứng minh Khương Ngộ là đồ cặn bã hay sao?!
Ân Vô Chấp tìm lại lí trí, khoanh tay trước ngực, không đếm xỉa tới y.
Cậu vừa xuống xe đã về thẳng nhà, lại bị Khương Ngộ gọi lại: "Ân Vô Chấp".
"Gì nữa".
"Tới nhà cậu".
Ân Vô Chấp nói: "Tôi không muốn gặp cậu".
Khương Ngộ tỏ ra ai oán.
Cậu ai oán mà không biết ngại à, cậu có ai oán bằng tôi không.
Ân Vô Chấp cũng ai oán nhìn lại.
Hai đứa ai oán một lúc lâu, Khương Ngộ lại ủ rũ gọi: "Ân Vô Chấp".
Ân Vô Chấp bèn đưa y vào nhà mình.
Cậu đặt y xuống giường rồi bắt đầu làm bài tập, Khương Ngộ nằm lì ra đó mà nhìn: "Hình như cậu không muốn giúp tôi nhỉ, vì sao".
"Tôi bận".
"Nhưng tôi phát hiện gần đây có người khác thích người đó lắm, nếu không ra tay thì người đó sẽ bị cướp mất".
Ân Vô Chấp nhanh chóng hồi tưởng lại.
Cậu có ngoại hình đẹp, gia cảnh khấm khá, đúng là vừa khai giảng chưa bao lâu đã nhận được thư tình, nhưng rõ ràng cậu đã từ chối hết rồi chứ có phải loại cặn bã như Khương Ngộ đâu.
Ai lại tốt bụng đúng lúc, khiến Hoàng đế cặn bã cảm thấy nguy hiểm thế?
Ân Vô Chấp nhíu mày, tự dưng thấy vui vui.
Cậu thản nhiên nói: "Thế à".
"Hôm nay tôi còn thấy có ai đưa thư tình cho người đó nữa".
Hôm nay?
Ân Vô Chấp nhớ lại, hôm nay đâu có ai đưa thư tình cho mình.
"Cậu cũng nhìn thấy mà".
Ân Vô Chấp nhanh chóng nhớ lại, hôm nay mình chỉ nhìn thấy duy nhất một người nhận được thư tình, hình như là ủy viên văn nghệ Thu Vô Hạ.
Cậu quay phắt lại: "Hoàng hậu của cậu là Thu Vô Hạ?!".
Khương Ngộ đáp: "Ừ, kiếp sau của Thu Vô Trần đấy, cậu học lịch sử rồi mà".
Trong phòng im lặng một thoáng.
Chốc lát sau Ân Vô Chấp buông bút, bước tới chỗ Khương Ngộ rồi ngồi xuống trước mặt y, gác hai tay lên giường mà hỏi: "Hoàng, Hoàng hậu của cậu là, Thu Vô Trần?".
"Ừm".
"Thế, thế còn tôi...".
"Cậu là Ân Vô Chấp, vị Hoàng đế ngàn năm có một mang tên Ân Vô Chấp".
Khương Ngộ nghiêm trang nói.
"Còn tôi là tên hôn quân bị giết tế trời".
"Tôi.
Giết cậu sao?".
Cảm giác lành lạnh bò lên từ gan bàn chân Ân Vô Chấp.
Khương Ngộ nói: "Nhưng tôi không hận cậu đâu".
Ân Vô Chấp đờ đẫn nhìn y.
"Đó cũng là chuyện của bao nhiêu năm về trước rồi mà, bây giờ cậu là Ân Vô Chấp thanh mai trúc mã với tôi".
Khương Ngộ giơ tay nhéo má cậu.
Một Ân Vô Chấp mười mấy tuổi, một Ân Vô Chấp vừa bước vào thời kì thiếu niên, gương mặt vẫn còn chút thịt mềm non nớt chứ chưa thể góc cạnh và sắc bén như sau này.
Nhéo rất đã tay.
Lừa cũng đã.
Ngốc như heo ấy.
Đến khi Ân Vô Chấp tiêu hóa được hết thông tin tàn nhẫn này, ánh mắt cậu nhìn Khương Ngộ đã không còn khí thế của một chính cung nữa.
Cậu vẫn không dám tin: "Tôi thực sự đã giết cậu sao?".
"Ngộ sát thôi".
Khương Ngộ nói.
"Những gì được viết trên sách sử cũng không hoàn toàn là thật, giữa hai ta có hiểu lầm, cậu không cần áy náy".
Dứt lời, y hơi nuốt nước miếng.
Ân Vô Chấp cầm cốc trà sữa dâu dưới đất lên kề bên miệng y: "Khát à, uống một ngụm đi".
Khương Ngộ ngậm ống hút, uống một ngụm rồi liếm môi: "Bài tập hôm nay của tôi vẫn chưa ai làm".
"Để tôi giúp cậu, như hồi trước ấy".
Khương Ngộ nói: "Tôi tưởng cậu ghét tôi".
Ân Vô Chấp đáp: "Sao mà thế được".
"Nhưng hồi sáng cậu dữ lắm mà".
"Tôi không dữ với cậu".
"Thế thì với ai".
"Vì bộ phim mẹ tôi xem hôm qua vớ vẩn quá, làm tôi gặp ác mộng".
"À".
Khương Ngộ không hỏi xem đó là phim gì, chỉ nói: "Sau này cậu sẽ giúp tôi theo đuổi Thu Vô Hạ đúng không".
Ân Vô Chấp nhíu mày: "Tôi thấy hai người không hợp đâu".
"Không hợp chỗ nào".
"Tính cách không hợp...!À không phải".
Ân Vô Chấp đổi giọng.
"Nhìn bạn ấy có vẻ yếu ớt lắm, không hầu nổi cậu đâu, tôi thấy hai người kiếp này không hợp, hay để đến kiếp sau tôi nhất định sẽ giúp cậu theo đuổi bạn ấy".
Khương Ngộ: ".".
Ân Vô Chấp cất cốc trà sữa đi: "Được rồi, nghỉ ngơi đi, tôi làm bài tập cho".
Cậu lại ngồi vào bàn, vừa lật sách bài tập của Khương Ngộ vừa nghĩ ngợi mông lung.
Đúng là ghi chép trong sách sử giống với những gì Khương Ngộ nói, Ân Vô Chấp đã giết Khương Ngộ, thì ra chuyện Ân Vô Chấp là Hoàng hậu của Khương Ngộ thực sự chỉ là chuyện thôi sao?
Cậu uống sạch cốc trà sữa vị dâu, không cam tâm cầm điện thoại lên tìm kiếm.
Đêm ấy Khương Ngộ ngủ lại trong phòng Ân Vô Chấp, y đã say giấc rồi mà Ân Vô Chấp vẫn còn đang trốn trong chăn đọc tư liệu về triều Hạ.
Dù có một số người cho rằng chuyện Ân Vô Chấp làm Hoàng hậu của Khương Ngộ chỉ là dã sử, nhưng đa phần đều nghĩ đó mới là lịch sử thật.
Đêm qua cậu giận Khương Ngộ tới nỗi không ngủ được, hôm nay cũng phải đợi đến rạng sáng mới mệt mỏi thiếp đi, chiếc điện thoại vẫn còn sáng rơi xuống mặt.
Khương Ngộ bị ánh sáng ấy làm cho tỉnh giấc, ngơ ngác một hồi lâu, đến tận khi điện thoại đã tắt mới phản ứng lại – Ân Vô Chấp thức tới tận giờ này mới ngủ.
Y cầm điện thoại xoay về phía mặt Ân Vô Chấp để mở khóa, tò mò muốn biết cậu làm gì.
Khương Ngộ không lên mạng bao giờ vì lười, quan trọng hơn, giờ y đang là học sinh trung học, lo thân mình còn chưa xong thì sao phải quan tâm tới chuyện của người khác.
Nhưng y biết lên mạng có thể tìm được rất nhiều thông tin.
Trong điện thoại vẫn còn lưu rất nhiều lịch sử tìm kiếm, cơ bản đều là về triều Hạ.
Khương Ngộ đọc sơ qua mới phát hiện ở thế giới này có hai di tích lịch sử hoàn toàn khác nhau, hình như Ân Vô Chấp đã phát hiện ra mối quan hệ giữa mình và y qua di tích lịch sử mới được khai quật ấy.
Khương Ngộ đặt điện thoại xuống, ngắm nhìn cậu một lúc giữa màn đêm.
Ngốc quá.
Chẳng phải muốn biết điều gì thì hỏi thẳng y là được rồi hay sao.
Cứ tự băn khoăn mãi.
Đúng là thiếu niên nhiều tâm sự.
Sáng hôm sau, Ân Vô Chấp lảo đảo ngồi dậy với đôi mắt thâm quầng.
Khương Ngộ nhìn bóng lưng cậu mà bỗng thấy cảm động lây.
Trên đời chẳng có gì đau khổ hơn là không được ngủ ngon.
"Ân Vô Chấp".
Ân Vô Chấp có vẻ hơi ngơ ngác nhưng vẫn phải cố tới trường, cậu dụi mắt, cung phản xạ chậm nửa nhịp: "Ừ?".
"Hôm qua tôi xem điện thoại cậu".
Khương Ngộ nói.
"Cậu phát hiện cậu là Hoàng hậu của tôi rồi đúng không".
"Ừ".
Ân Vô Chấp gục đầu rồi lại ngẩng phắt dậy, tỉnh hẳn: "Hôm qua cậu bảo Thu Vô Trần mới là Hoàng hậu của cậu cơ mà?".
"Đúng".
Khương Ngộ thản nhiên đáp.
"Đúng là trong một dòng lịch sử tôi đã cưới Thu Vô Trần làm Hoàng hậu, nhưng trong một dòng lịch sử khác, tôi cũng đã cưới cậu".
Ân Vô Chấp không phản ứng kịp: "?".
Khương Ngộ nói: "Hai dòng lịch sử đều là thật, đúng là tôi từng cưới hai Hoàng hậu, tôi...".
"Cậu đợi chút đã".
Ân Vô Chấp hoảng hốt gãi đầu.
"Tôi đi rửa mặt đã".
Gì mà hai dòng lịch sử đều là thật cơ chứ.
Ân Vô Chấp không hiểu.
Khương Ngộ từng cưới hai Hoàng hậu, một người đúng là cậu, người còn lại cũng đúng là Thu Vô Trần.
Ân Vô Chấp rửa mặt bằng nước lạnh rồi lại bước ra: "Cậu, cậu thực sự chơi cả nam lẫn nữ à".
"Thực ra là thế này".
Khương Ngộ giải thích nhưng giọng vẫn đều đều, khiến Ân Vô Chấp chỉ muốn chui vào trong người y mà tự điều tra cho rõ: "Ở kiếp đầu tiên đúng là tôi đã cưới Thu Vô Trần, sau đó tôi sống lại, quay về lúc còn là Hoàng đế rồi cưới cậu, bây giờ là kiếp thứ ba của tôi, thế nên...".
"Thế nên".
Ân Vô Chấp gian nan nói.
"Kiếp thứ ba rồi, cậu vẫn quyết định chọn Hoàng hậu đầu tiên sao?".
"Không phải".
Khương Ngộ hơi buồn cười nhưng vì vừa ngủ dậy vẫn còn đang mệt nên lười cười, chỉ giãn nét mặt ra hiền từ hơn: "Hôm qua tôi lừa cậu thôi, từ đầu đến cuối tôi chỉ có một Hoàng hậu thực sự là cậu".
Ân Vô Chấp đã không còn phân biệt được lời y nói là thật hay giả nữa rồi.
Thấy cậu có vẻ hoài nghi, Khương Ngộ đành nói: "Tôi và Thu Vô Trần chỉ có cái danh bề ngoài, với cậu mới là thật.
Nghĩa là tôi không yêu nàng ấy, chỉ yêu cậu thôi".
Mới sáng sớm mà Ân Vô Chấp đã xoay mòng mòng, đầu choáng váng.
"Cậu, cậu nói lại lần nữa đi".
"Tôi không yêu người khác".
Khương Ngộ nói.
"Tôi chỉ yêu cậu thôi, Ân Vô Chấp, cậu không cần nghĩ ngợi miên man, cũng không cần dùng tên giả thử lòng tôi.
Từ đầu đến cuối tôi chỉ có mình Ân Vô Chấp".
Ân Vô Chấp không chỉ choáng váng mà gương mặt cũng dần đỏ rực.
Cậu mất tự nhiên nhéo tai mình, không khỏi nghĩ ngợi, những gì Khương Ngộ làm có hơi giống một câu nói của danh nhân nào đó: Khi muốn làm cửa sổ thì không đồng ý, lúc đề nghị dỡ nóc nhà thì đồng ý ngay [].
[] Câu nói của Lỗ Tấn, đầy đủ là câu chuyện về tính ưa thỏa hiệp của người Trung Quốc: Khi ta nói căn nhà này quá tối, đề nghị làm cửa sổ trên mái nhà thì họ sẽ không đồng ý, nhưng khi ta muốn dỡ nóc nhà thì họ sẽ thỏa hiệp ngay.
Lúc phát hiện bản thân là Hoàng hậu của Khương Ngộ cậu vẫn còn rất bất mãn, Khương Ngộ nói Hoàng hậu của y là người khác, Ân Vô Chấp bèn im lặng.
Sau đó y lại chêm thêm một câu, cậu mới là Hoàng hậu thực sự của tôi...
"Ân Vô Chấp, lại đây".
Ân Vô Chấp nhướng mày bước tới.
Khương Ngộ bây giờ trông vô cùng non nớt nhưng thực ra đã là yêu quái già nghìn năm tuổi, cậu có đôi phần cảnh giác.
Nếu bây giờ Khương Ngộ muốn làm chuyện vợ chồng với cậu...!thì cậu sẽ không đồng ý đâu.
Nhưng, nhưng nếu, Khương Ngộ chỉ muốn hôn cậu thôi...
Ân Vô Chấp vô thức liếm môi một cái, yên lặng ngồi bên đầu giường.
Khương Ngộ giơ tay, những ngón tay trắng nõn lướt qua đôi mắt cậu: "Cậu ngủ không ngon".
Nhóc lười...!Không, tên lười già nghìn năm tự giơ tay sờ mặt cậu.
Ân Vô Chấp cụp mi: "Ừ, tại cậu hết".
"Xin lỗi".
Khương Ngộ nói.
"Tôi không biết cậu mất ngủ tận hai đêm".
Ân Vô Chấp ai oán.
"Ngủ thêm một lúc nữa đi".
Hàng mi của Ân Vô Chấp run lên.
Quả nhiên hôm nay Khương Ngộ nói thẳng với cậu vì đã phát hiện cậu có ý với y, định lừa cậu lên giường đây mà.
Ân Vô Chấp cao hơn Khương Ngộ, khi ngồi trên giường cũng phổng phao hơn Khương Ngộ, cậu thấp giọng: "Dụ dỗ trẻ vị thành niên là phạm pháp đấy".
Khương Ngộ đã nằm xuống, chẳng nghe rõ lời: "Gì cơ".
Ân Vô Chấp ngắm y.
Nhóc lười nằm trên giường, mái tóc rối tung, khuôn mặt mềm mại, đôi mắt sáng long lanh có đôi chút vô hồn, từ trên xuống dưới như thể người ta muốn làm gì thì làm cũng được.
Hầu kết Ân Vô Chấp lăn lăn, cậu dời mắt rồi chậm rãi nằm xuống, yên lặng kéo giãn khoảng cách với Khương Ngộ: "Hôm nay còn có tiết mà".
"Nhưng sắc mặt cậu tệ lắm".
Dường như y đang lo lắng, nhưng Ân Vô Chấp lại nghe ra đôi phần dụ dỗ trong giọng nói đó.
Cậu vừa đề phòng vừa đáp: "Muộn giờ mất".
Khương Ngộ rúc sang phía cậu, nhỏ giọng: "Chúng ta xin nghỉ đi".
Còn dụ dỗ cậu nghỉ học để thỏa mãn dục vọng cá nhân nữa chứ, một học sinh cấp ba không thể làm ra chuyện thế này được.
Ân Vô Chấp thoáng liếc qua đôi môi hồng hào của y: "Thế là không tốt đâu".
"Cậu là học sinh ngoan, có xin nghỉ cũng không sao".
Khương Ngộ nói.
"Xin giúp tôi luôn đi".
Xấu thật – Ân Vô Chấp nghĩ, còn muốn lợi dụng danh hiệu học sinh ngoan của cậu nữa chứ, cậu thì phải nghe xem tên lười già nghìn năm này muốn mình làm những gì.
Cậu bất đắc dĩ ra ngoài gọi điện cho giáo viên xin nghỉ ốm, tâm trạng có đôi phần chờ mong nhỏ bé đến mức không phát hiện được.
Ân Vô Chấp lại đẩy cửa bước vào, nhóc lười vẫn đang nằm đó, cậu nhìn y mà đầu toàn mấy áng văn "Couple lịch sử Chấp Ngộ (nhiều cảnh X I Ế C)".
Cậu hít sâu một hơi, yên lặng khóa cửa phòng rồi chậm rãi quay về giường.
Ân Vô Chấp ngồi quay lưng lại với Khương Ngộ.
Lòng bàn tay thoáng rịn mồ hôi.
Khương Ngộ thực sự sẽ làm chuyện đó với cậu sao, thế thì to gan quá, còn cố tình xin nghỉ học nữa chứ.
Mà lại là ở nhà cậu.
Kích, kích thích quá.
Ân Vô Chấp uống một hơi cạn sạch cốc nước trên đầu giường, hỏi: "Này Khương Ngộ, cậu có muốn uống nước không?".
Không ai đáp lại.
"Khương Ngộ".
Ân Vô Chấp vẫn quay lưng về phía y.
"Cậu có khát không?".
Vẫn không ai trả lời.
Ân Vô Chấp từ từ quay đầu lại.
Tên lười già nghìn tuổi đã chiếm mất nửa cái chăn, ngủ say như chết..