Cuộc Sống Đơn Giản

chương 21

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trương Thiến nhận lấy nước, bình tĩnh chứng minh người vừa nãy ngẩn người nhìn hắn không phải là cô. Bỗng trên tay chợt lạnh hấp dẫn lực chú ý của cô.

Trương Thiến nhìn kỹ, chai nước này không giống cái vừa rồi, mát lạnh tỏa ra khói trắng, tựa như mới lấy từ trong tủ lạnh ra.

Quay đầu nhìn về phía Tôn Đông Mặc, lại phát hiện, tay hắn đang đặt trên một khối vuông cạnh cửa kính còn tỏa ra luồng khí lạnh, không ngờ lại là một tủ lạnh mini.

Nhìn Tôn Đông Mặc lấy nước uống từ nó ra, loại tủ lạnh này cô chưa từng thấy qua. Trương Thiến ngây ngốc, cho tới bây giờ chỉ nhìn thấy kiểu thiết kế này ở trong phim, không ngờ bạn cũ gặp nhau lại có thể tận mắt chứng kiến chiếc xe có nhiều công năng đến thế. (ღHuongAugustღLQĐღ)

Trương Thiến một lần nữa biết đến sự chênh lệch giữa hai người, cô trầm mặc không nói xoay người uống một hớp nước, cảm giác mát lạnh khiến toàn thân tỉnh táo.

Xe đi chậm nhưng vẫn chưa từng dừng lại, khi vừa rời khỏi nơi xảy ra tai nạn, Trương Thiến nhìn thấy xe cứu thương và xe cảnh sát đã đến.

Trong đó, người phụ nữ tự nhận là vợ của nạn nhân kia chỉ vào tài xế xe buýt, khóc lóc kể lể với cảnh sát, lại chỉ mấy người đi đường qua lúc nãy giúp đỡ, phương hướng Trương Thiến rời đi nói cái gì đó, sau lại xoay người chạy đến bên cạnh người đàn ông đang hôn mê, tiếp tục khóc lớn.

Thấy vẻ mặt tức giận của những người qua đường ban nãy, lại liên tưởng đến bộ dáng chỉ trích của người phụ nữ kia, Trương Thiến có thể đoán ra đại khái chị ta đang nói cái gì, thật sự không muốn nhìn nữa bèn quay đầu đi. (ღHuongAugustღLQĐღ)

“Người đàn ông kia uống rượu.”

Trương Thiến nghi ngờ nhìn Tôn Đông Mặc, hắn nói ai.

“Chủ nhân chiếc xe hơi kia, người đàn ông đó uống rượu, khi cứu viện, rõ ràng trong xe có mùi rượu, trên người và xung quanh miệng cũng bám lại chút mùi.”

Trương Thiến bừng tỉnh hiểu ra, chẳng trách lúc cấp cứu cảm thấy kỳ lạ, còn tưởng do va chạm mạnh với linh kiện trong xe.

Bởi vậy hành động của người phụ nữ kia cũng có thể lý giải, trong chuyện này trách nhiệm thuộc về bọn họ, bọn họ không may gây tai nạn, nhưng người đàn ông lại bị thương, vì vậy chị ra muốn kéo người khác xuống nước, giảm bớt tổn thất cho mình, bắt người ta giao chút tiền tài ra.

Trương Thiến than thở, tùy tiện oan uổng người khác, lại không biết mình đắc tội người ta.

Nhìn người chuyên tâm lái xe phía trước, Trương Thiến nhìn tay áo, vừa nãy cấp cứu, cô cảm thấy mình đã làm bẩn áo khoác của hắn.

Cô cởi áo khoác xuống, cười lúng túng với Tôn Đông Mặc: “Ngượng ngùng, mới vừa rồi vẫn mặc áo khoác của cậu, làm bẩn mất rồi.”

Muốn Trương Thiến nói nói giặt sạch rồi trả lại cho hắn? Sao có thể? Cô đã quyết định không tiếp xúc với hắn nữa, căn bản không cần kiếm cớ kiểu này.

“Đưa đến tiệm giặt ủi hết bao nhiêu tiền, mình đền trả cho cậu. ”

Động tác của Tôn Đông Mặc dừng lại, trong xe chỉ còn lại âm thanh máy điều hòa chạy, Trương Thiến đứng ngồi không yên, chỉ cảm thấy rất lâu sau, mới nghe người phía trước mở miệng.

“Không cần, trong nhà có người giặt.”

Người nọ lại nói tiếp: “Không sao, chỉ là một cái áo khoác mà thôi.” Nói xong, lần nữa tăng tốc.

Hai câu này, hòa theo tiếng còi xe cảnh sát, xe cấp cứu bên ngoài, có vẻ trở nên mơ hồ. Nhưng Trương Thiến nghe rất rõ.

“Đường thông rồi, chúng ta đi thôi.” (ღHuongAugustღLQĐღ)

Xe chạy thời gian dài, dọc theo đường đi không khí trên xe yên tĩnh đầy lúng túng, Trương Thiến mới vừa ngủ dậy, hiện tại cũng không muốn ngủ tiếp, nhìn gò má người trước mặt chuyên tâm lái xe, cô nhắm hai mắt, tựa vào bên cửa, bắt đầu tra xét biến hóa của không gian.

Kể từ khi biết làm chuyện tốt, trị người xấu có thể xúc tiến không gian tiến hóa, một tháng này ở trường học, Trương Thiến một mực giúp đỡ làm chuyện tốt, mặc dù nhân duyên tốt hơn, nhưng không gian vẫn không biến hóa gì, vẫn là giọt sương lớn bằng quả trứng gà.

Điều này khiến cô hoài nghi trực giác của mình có phải đã sai rồi hay không. Hôm nay cứu người, Trương Thiến cũng đã trải qua một phen suy tính kĩ càng .

Bây giờ vào xem, hắc!

Trứng gà biến thành trứng ngỗng rồi.

Quả nhiên, không gian đang tiến hóa.

Tìm được phương pháp tiến hóa không gian, Trương Thiến rất vui vẻ, cũng không để ý suốt dọc đường quanh thân Tôn Đông Mặc tỏa ra hàn khí.

Cô tiếp tục tra xét không gian, trong ba lô chỉ là một ít trang phục bình thường, Trương Thiến tính chọn ra mấy đồ tốt nữ quỷ cất giấu trong này tặng cho em trai, ba mẹ và họ hàng vẫn nên từ từ, trưởng bối đều có cái nhìn sáng suốt.

Hai người cứ như vậy dọc đường không nói lời nào, cuối cùng đã tới thành phố D, mấy lần Trương Thiến muốn nhắc nhở Tôn Đông Mặc, quãng đường còn lại cô bắt xe buýt hoặc taxi là được rồi.

Nhưng vẫn bị hắn dùng đề tài khác chuyển hướng. Trương Thiến biết hắn cũng không biết vị trí cụ thể của nhà mình, chung quy cũng muốn để cô xuống xe nên cũng không để ý.

“Tiếp theo nên đi thế nào?” Rốt cuộc đến ngã tư đường, hắn quay đầu lại hỏi.

“Không cần, cho mình xuống ở đây đi, đi xe buýt chừng phút nữa thì đến nhà rồi, cậu không cần tiễn về tận nơi đâu, rất phiền toái.”

“Tiễn Phật phải tiễn đến Tây Thiên, cũng chỉ là một đoạn đường, hơn nữa giờ này không có xe buýt. ”

Trương Thiến im lặng, đúng là đã hơn giờ, nếu ban nãy xuống xe, nói không chừng có thể kịp thời bắt chuyến xe buýt cuối cùng, nhưng Trương Thiến nhìn Tôn Đông Mặc một cái, bị người này cản trở, cũng chỉ có thể bắt taxi, tốn tiền nhiều tiền như vậy còn không bằng để hắn đưa về nhà. (ღHuongAugustღLQĐღ)

Nghĩ như vậy, Trương Thiến gật đầu, chỉ đường cho Tôn Đông Mặc.

Lúc về đến nhà đã tám giờ rưỡi, cuối tháng chín, đêm còn chưa lạnh, trong chung cư có thể thấy thím bác tụm hai tụm ba đứng dưới lầu nói chuyện phiếm. Tôn Đông Mặc lái xe vào bên trong chung cư dẫn tới chú ý của rất nhiều người.

Lúc này Trương Thiến mới thấy hối hận, sớm biết thế đã để hắn dừng ở đầu đường là được rồi, còn kiên quyết lái vào, rõ là…

Mở cửa xe, Trương Thiến nhảy xuống, chỉ nghe thấy âm thanh bát quái từ dưới lầu truyền ra.

“Ai ui, đây không phải là Thiến Thiến à, vừa rồi còn bọn ta nghi vấn, nhìn cái xe đẹp như thế, lại chạy về phía này, không biết là của nhà ai?!”

Trương Thiến cười chào hỏi với mấy chú bác ở cửa.

Lúc này, thím nào đó sống ở lầu bốn ngẩng đầu lên hô: “Lệ Hoa, con gái chị về rồi, mau ra xem.”

Hứa Lệ Hoa là tên mẹ Trương Thiến, người cùng thế hệ đều thích gọi tên thật, có lúc cũng sẽ gọi là vợ ai đó.

Nhà Trương Thiến ở lầu một, nghe thấy âm thanh, mẹ Trương nhìn từ cửa sổ phòng bếp ra, vốn muốn bảo con gái tự mình đi lên, nhưng sao vừa nhìn, ai ui, xe hơi nhà ai, trông thật xịn.

Con gái dẫn theo ai tới vậy, không phải là mới lên đại học đã có bạn trai chứ, tuy nói lên đại học, bà không có ý kiến gì khi con gái tìm đối tượng, nhưng cũng không cần gấp như vậy.

Mẹ Trương đáp một tiếng, vội vàng xoay người gọi ba Trương: “Ông xuống lầu xem đi, không phải con gái nhà mình có bạn trai chứ? Không biết ai lái xe đưa nó về, hiện tại trời đã tối thế này rồi, nhà mình cũng phải mời người ta lên nhà ngồi một lát.”

“Biết rồi, đừng ồn ào nữa, chưa biết chuyện thế nào, bà chờ tôi đi xuống xem sao đã.” Dứt lời đã mang giày đi ra.

Lầu dưới, Trương Thiến cố gắng trưng ra khuôn mặt tươi cười, giới thiệu thuận tiện giải thích với thím bác: “Đây là bạn học Sơ Trung của cháu – Tôn Đông Mặc, thuận đường nên đưa cháu về thôi ạ.”

Trương Thiến mới vừa giải thích xong, quay đầu nhìn lại đã thấy Tôn Đông Mặc đang lấy hành lý trong cốp ra.

Trương Thiến im lặng: Hành lý sao không để cô cầm, làm loạn cái gì thế?!

Vẻ mặt hắn không chút thay đổi, trong tay xách theo hành lý Trương Thiến.

Trương Thiến thở dài, thôi, hắn cũng chỉ muốn giúp một tay, cứ như vậy đi.

Ngẩng đầu lên đã nhìn thấy ba Trương xuất hiện ở cầu thang, Trương Thiến tươi cười gọi một tiếng: “Ba!”

Sau đó lại thấy ba cô trừng mắt nhìn cô, lại nhiệt tình chào hỏi Tôn Đông Mặc, nhận hành lý trên tay hắn, thuận tiện mời hắn vào nhà nghỉ một lát, ăn bữa cơm tối.

Nhìn em trai theo ba Trương chạy xuống lầu, Trương Thiến kéo cậu qua, nháy nháy mắt, bày tỏ có đồ tốt, trở về rồi hẵng nói.

Sau đó, trước ánh mắt trêu đùa của thím bác xung quanh, Trương Thiến nắm tay em trai đi thẳng vào nhà.

Trương Thiến nhìn bóng dáng phía trước, nghĩ: (ღHuongAugustღLQĐღ) Mặc dù Tôn Đông Mặc nói đưa cô từ trường học về nhà chỉ là thuận đường, nhưng cô cũng phải bày tỏ lòng biết ơn, mời hắn ăn bữa cơm cũng là việc nên làm. Nếu không chắc chắn sẽ cảm thấy thiếu ân tình người ta.

Hiện tại, ba đã thay cô mời hắn vào nhà, Trương Thiến cũng thở phào nhẹ nhõm.

Cả nhà đều biết hôm nay Trương Thiến về, mẹ Trương cố ý làm một bàn cơm tối phong phú, không ngờ lại tiện nghi cho Tôn Đông Mặc rồi.

Trương Thiến nghĩ như vậy, chỉ nghe thấy Tôn Đông Mặc mỉm cười cự tuyệt: “Cháu chỉ thuận đường đưa Trương Thiến về nhà, không coi là gì.”

Đã đến cửa nhà rồi, Tôn Đông Mặc để hành lý của Trương Thiến xuống, nhưng không vào cửa.

Hắn mỉm cười, nói với ba mẹ Trương: “Sắc trời không còn sớm, cháu cũng phải về nhà sớm một chút.”

“Không vội, đã trễ thế này, ở đây dùng cơm tốt rồi đi, không mất bao nhiêu thời gian.” Ba Trương kéo tay Tôn Đông Mặc, không để hắn đi.

“Không cần đâu ạ, ba mẹ cháu đều đang chờ ở nhà.”

Trương Thiến cau mày, không phải ba hắn phải điều dưỡng hai năm sao? Chẳng lẽ không đúng? Cô hiểu sai vấn đề? Hay là… hắn đang nói dối?

Trương Thiến vươn tay kéo áo hắn: “Tôn Đông Mặc, cậu vào nghỉ một lát, cơm nước xong lại đi.”

Mẹ Trương không cho bất kỳ ai có cơ hội mở miệng, lập tức phản bác: “Nói cái gì vậy, ba mẹ người ta còn đang chờ nó ở nhà, chàng trai, nhanh về nhà đi.” Con gái mình thật không hiểu chuyện, ba mẹ người ta còn chờ ở nhà, lúc này cần phải về nhanh. Mẹ Trương lại nói tiếp:

“Lần sau, lần sau nhé, lần sau có thời gian nhất định phải để Thiến Thiến nhà bác mời cháu ăn một bữa.”

“Vâng ạ, nếu Trương Thiến đã về đến nhà, vậy chào bác, chào dì, cháu về trước.” Lấy được kết quả mong muốn, Tôn Đông Mặc lễ phép cáo biệt.

“Cậu đi chậm một chút. Chú ý lái xe an toàn.”

Tôn Đông Mặc khoát tay, lưu lại một bóng lưng thẳng tắp đi xuống lầu.

“Một anh chàng tốt, Thiến Thiến, bạn học Sơ trung của con không tệ.” Ba Trương thu hồi tầm mắt, cảm thán nói với cô một câu.

Trương Thiến gật đầu chạy vào phòng bếp, từ cửa sổ phòng bếp nhìn chiếc xe giá trị xa xỉ dần dần chạy xa, cho đến một khúc cua, rốt cuộc mới dời tầm mắt.

Trương Thiến không khỏi thở phào nhẹ nhõm, xoay người, lại nhìn thấy ba cặp mắt phát sáng nhìn cô chằm chằm...

Truyện Chữ Hay