Trương Thiến lấy lại tinh thần, vừa ngẩng đầu lên đã kinh hô: “Tôn Đông Mặc!”
Người ăn mặc ưu nhã, mặt mày nghiêm túc đứng trước mặt cô không phải là Tôn Đông Mặc mới gặp mặt cách đây không lâu sao?
Đến khi phát hiện mình vẫn còn dựa vào trong ngực hắn, Trương Thiến vội vàng lui về phía sau, lúng túng nói: “Cám ơn.”
Lúc nói chuyện với Hứa Hoan, Trương Thiến biết hiện tại Tôn Đông Mặc đang công tác ở thành phố D, nhưng sao bây giờ lại ở thành phố J?
Vừa nghĩ, cô đã lập tức nói ra miệng:
“Sao cậu lại ở đây?”
Tôn Đông Mặc nhíu mày, im lặng không lên tiếng, chỉ chăm chú nhìn cô.
Lúc này Trương Thiến mới phát hiện giọng điệu của mình không đúng, nghe qua lại giống như đang hỏi hắn tại sao lại có mặt tại khách sạn bốn sao này. Nhưng có trời mới biết, cô chỉ đang kỳ quái sao hắn lại ở thành phố này thôi.
“Mình, mình, mình không có ý đó, ý mình là, sao cậu lại ở thành phố J?”
Tôn Đông Mặc nhìn sang bên cạnh, lúc này Trương Thiến mới phát hiện ra, bên cạnh hắn còn có người.
Đó là một người đàn ông cao lớn, dáng vẻ khỏe mạnh, ừ, phải nói là một người đàn ông có cơ bắp cường tráng.
“Theo bằng hữu tới đây.” Nghĩ một chút, lại giới thiệu: “Đây là Lâm Dương, bạn mình.”
“Xin chào, tôi là Trương Thiến.” Trương Thiến cẩn thận nắm tay anh ta, chỉ sợ chỉ cần anh ta không chú ý một chút, dùng quá nhiều sức sẽ làm đau thay cô.
“Tôi biết cô, cô là bạn học sơ trung của Đông Mặc.”
“Ha ha” Trương Thiến đưa mắt nhìn Tôn Đông Mặc đang im lặng không lên tiếng, chỉ biết cười gượng, thu hồi tầm mắt, quay đầu lại phát hiện Lữ Nhất Y không đứng bên cạnh.
Cô mới nhớ tới, vừa rồi Lữ Nhất Y không yên lòng để Trương Tiểu Trữ một mình trong tolet, đã nói với cô phải vào trong xem sao.
Bên cạnh không có ai, Trương Thiến có chút khẩn trương, vội vàng vò vò vạt áo cười nói: “Vậy các cậu cứ tiếp tục đi, mình đi trước.”
Nhưng không ngờ Tôn Đông Mặc kéo tay cô, nhìn sâu vào mắt cô: “Còn cậu, cậu ở chỗ này làm gì?”
“À! Liên hoan lớp.”
“A…”
“A” một câu xong rồi thôi, thật kỳ quái, thấy Tôn Đông Mặc không có gì muốn hỏi , Trương Thiến do dự nói: “Nếu cậu không có việc gì nữa thì mình đi trước đây, bạn học đang chờ.” Nói xong, Trương Thiến đã muốn tránh thoát khỏi tay hắn.
“Mình có việc.”
“Cái gì?”
“Giúp mình tham gia một bữa tiệc.” Tôn Đông Mặc vừa nói vừa động thủ, kéo Trương Thiến đi.
“Ai? Tại sao?” Mặc dù nói vậy, nhưng bạn học cũ giúp đỡ nhau cũng không có gì, nhưng cô cảm giác thái độ của Tôn Đông Mặc rất kỳ lạ.
“Vốn dĩ bạn gái có chuyện không tới được, cậu giúp một tay đi.” Người nào đó không quay đầu lại tiếp tục đi về phía trước.
“Nhưng…” Trương Thiến đưa mắt nhìn căn phòng cuối hành lang, bạn học đều đang đợi.
“Bạn học cậu ở bên kia.” Tôn Đông Mặc nghi vấn nhưng giọng điệu khẳng định.
“Đúng vậy.” Trương Thiến cũng không biết mình xảy ra chuyện gì, cô có cảm giác đang đối mặt với thầy chủ nhiệm, ngoan ngoãn trả lời Tôn Đông Mặc, mới một mùa hè trôi qua, hắn ta đã trở nên oai phong rất nhiều.
“Mình sẽ phái người thông báo một tiếng, cậu cứ đi trước với mình.” Tôn Đông Mặc kéo Trương Thiến đi qua nhiều khúc quanh, rất nhanh chóng, cô đã không nhớ nổi đường.
Cuối cùng Tôn Đông Mặc mang Trương Thiến tới một gian phòng, đưa một cái hộp cho cô.
“Thay.”
Trong hộp Tôn Đông Mặc đưa là một chiếc váy ưu nhã đẹp mắt, tạo hình đặc biệt khiến kiểu dáng đơn giản trở nên đặc sắc, tạo cảm giác ưu nhã.
Chất liệu thoải mái vừa mềm mại vừa xa xỉ, màu vàng thanh nhã mang phong cách độc nhất vô nhị. Thiết kế thắt eo, phần dưới rũ xuống, vừa cử động sẽ tỏa sáng lấp lánh, cực kỳ xinh đẹp.
So với mấy vật trong không gian của nữ quỷ thì không hề kém cạnh chút nào, nghĩ vậy, cô đoán chắc giá trị của bộ váy này nhất định là xa xỉ.
“Tôn Đông Mặc, bây giờ cậu đang làm công việc gì vậy?” Trương Thiến có phần rụt rè hỏi. Sao lại có nhiều tiền như vậy, mua trang phục quý giá như thế.
Thật ra đối với bạn học trước kia, nếu như không phải là quan hệ đặc biệt tốt, bình thường cũng sẽ không hỏi chuyện học tập, chuyện công việc. Một là nếu công việc đối phương không tốt, hỏi thăm sẽ lúng túng. Hai là, cảm thấy mình không bằng đối phương, sẽ mất mặt.
Nhưng đối với Tôn Đông Mặc, Trương Thiến thực sự tò mò. Lúc thiếu niên hắn luôn một bộ lạnh lùng, thi thoảng đáng yêu.
Lần nữa gặp lại, lại là bộ dáng nghiêm túc tiêu chuẩn, giống như mới hoàn thành nghĩa vụ quân sự, mọi hành động đều mang theo khí thế cấm dục.
Hiện tại, một lần nữa gặp lại người này, cảm giác lại thay đổi, mặc dù vẫn là vẻ mặt lạnh lùng đó, nhưng lại có phong thái cao quý, chớ nói chi là trang phục hiện tại của hắn, giống như quý công tử đi tham gia yến tiệc.
“Cậu hỏi cái gì.” Đây là một câu đáp lời không mang theo bất kỳ tâm tình gì, tựa như thật sự không nghe rõ.
Trương Thiến nói không nên lời, cũng không biết là vì giọng nói của cô quá nhỏ hay Tôn Đông Mặc không muốn trả lời vấn đề của cô.
Mặc dù nghĩ như vậy, Trương Thiến cũng không định hỏi lại lần nữa.
“Không có gì.” Suy nghĩ một chút Trương Thiến vẫn mở miệng, chuyển chủ đề.
“Tôn Đông Mặc, có thể nói cho mình biết lát nữa mình phải làm gì không? ”
“Không có chuyện gì lớn, chính là tham gia sinh nhật của một người bạn, thường thì những bữa tiệc kiểu này đều cần bạn gái.” Tôn Đông Mặc chăm chú nhìn Trương Thiến: “Cậu không cần lo lắng, cứ coi như mình mời cậu một bữa ăn miễn phí.”
Trương Thiến nhìn cặp mắt kia, nhớ tới sơ trung, chính ánh mắt chăm chú này khiến người đối diện không thể không tin tưởng thành ý của hắn.
Sau đó chính là một lần lại một lần không giao bài tập, khiến lớp phó học tập Trương Thiến dù dùng hết mọi “thủ đoạn” nhưng vẫn đành nhận thua.
“Được.” Tuy nghĩ vậy, Trương Thiến vẫn đồng ý.
Đúng như Tôn Đông Mặc nói, quả thật là một bữa tiệc đơn giản.
Bữa tiệc không có quá nhiều người, nhưng mỗi người đều đưa tới những món quà tinh mỹ. Khiến Trương Thiến kinh ngạc chính là người tổ chức sinh nhật hôm nay lại là bằng hữu cơ bắp kia của Tôn Đông Mặc.
Thân thể thành thục như vậy, thoạt nhìn rất lão luyện, không nhìn ra anh ta mới chỉ tuổi. Quá từng trải.
Trương Thiến cũng không nhận ra ai trong số những người tham gia yến hội, nói thật, cho dù thật sự có nhân vật lớn nào đó, nếu như không phải là thủ tướng quốc gia thì cô thật sự không biết.
Từ nhỏ cô đã không thích xem tin tức, chuyện quốc gia đại sự đến lợi ích công dân, cúm gia cầm, động đất, sóng thần gì đó,… Trương Thiến thật sự không biết đến.
Xổ số, thị trường chứng khoán, Trương Thiến cũng không trông cậy vào chuyện kiếm tiền bằng cách này, đơn giản là vì cô không có kiến thức mảng này.
Trùng sinh, đối với Trương Thiến mà nói chỉ là phấn đấu làm cho cuộc sống bản thân trở nên an nhàn hơn mà thôi.
Cô đứng ở một góc an tĩnh yên lặng ăn, hiện tại không gian đang cần cung cấp năng lượng, nên sức ăn của cô bây giờ trở nên nhiều hơn, đồ ăn trên bàn có rất ít người ăn, bọn họ đều mải nói chuyện về những chủ đề cô nghe không hiểu.
Trương Thiến cúi đầu, giữ yên lặng nhanh chóng tiêu diệt thức ăn.
Cô chú ý tới xung quanh đúng mà người đàn ông nào tham gia bữa tiệc đều mang theo một cô gái, mặc cho họ làm gì cũng không để ý tới.
Nghĩ như vậy, Trương Thiến cũng có thể hiểu mục đích Tôn Đông Mặc mang mình tới đây, không có bạn gái có nghĩa là hạ thấp giá trị, vì vậy cô yên tâm cầm một miếng bánh ngọt lên ăn.
Ở nơi Trương Thiến không chú ý đến, hai người đàn ông đang thảo luận về cô: “Đông Mặc, đó là bạn học cũ của cậu?”
“Ừ.”
“Chính là cô nhóc năm đó hối thúc cậu làm bài tập? ”
“Ừ.” Giọng nói Tôn Đông Mặc mang theo hoài niệm.
“Ôi, cô nhóc trưởng thành thật xinh đẹp, hội nghị lần trước cậu đến trễ không phải là vì cô gái này đấy chứ? ”
Tôn Đông Mặc không lên tiếng, ánh mắt chăm chú nhìn cô nàng nào đó đang ăn uống vui vẻ, khẽ cau mày, cô ăn hơi nhiều, mới một lát thôi, chưa tính những thứ khác hắn đã nhìn thấy cô cầm lên hơn mười miếng bánh.
“A? Không thể nào, thật sự là cô nhóc này sao.” Lâm Dương nhướn mày, đó là lần đầu tiên Tôn Đông Mặc tới trễ. Lại quay sang nhìn Trương Thiến.
“Chúng ta nói chuyện lâu như vậy, cô nhóc còn đang ăn, quỷ chết đói đầu thai sao, ăn nhiều như vậy?”
Tôn Đông Mặc không chút thay đổi nhìn Lâm Dương, cho đến khi anh ta chịu yên lặng mới quay người đi tới chỗ cô, bữa tiệc kiểu này không phải chỉ là tới để ăn.
--- ------ ------ ------ ------
Bữa tiệc kết thúc, Trương Thiến đứng trong phòng khách sạn ấp a ấp úng nói xin lỗi.
“Không phải mình cố ý đạp chân cậu, thật sự mình chưa từng khiêu vũ.”
Nhìn Tôn Đông Mặc vẫn không lên tiếng. Trương Thiến còn nói: “Cậu không sao chứ? Có đau lắm không?”
Tôn Đông Mặc ngẩng đầu nhìn người nào đó đang nóng lòng, thốt ra hai chữ: “Không sao.”
Trương Thiến thở phào nhẹ nhõm, vào tolet thay lại quần áo, chuẩn bị trả lại, kết quả lại bị Tôn Đông Mặc cự tuyệt.
Mặc dù cô muốn chiếm chút tiện nghi, nhưng đây là việc lớn, cho tới bây giờ cô cũng chưa hồ đồ. Mặc dù cảm thấy mình mặc bộ váy này rất đẹp, rất thích nhưng cô hiểu, đây không phải là bộ váy bình thường, nhớ đến ánh mắt hâm mộ của phái nữ trong bữa tiệc, cô càng không muốn nhận.
Lại nói, vật này vốn không phải vì cô mà chuẩn bị.
Nếu như nhớ không lầm, Tôn Đông Mặc nói bởi vì bận việc nên bạn gái hắn không tới được, mới đưa cho cô mặc, thân hình của cô giống bạn gái hắn thôi.
Nghĩ như vậy, Trương Thiến cười với Tôn Đông Mặc: “Không cần tiễn mình, mình về với bạn học, hôm nay cám ơn bạn, thức ăn rất ngon.”
Trương Thiến dừng một lát, Tôn Đông Mặc không có lên tiếng, vì vậy nói tiếp: “Vậy mình đi trước.”
“Ừ.”
Lấy được câu trả lời, Trương Thiến ra khỏi phòng.
Lưu lại một mình Tôn Đông Mặc đứng lẳng lặng ở trong phòng, nhìn chiếc váy màu vàng đã được gấp chỉnh tề trên bàn.
Ánh đèn trong phòng hơi mờ, che khuất khuôn mặt thiếu niên, không thấy rõ nét mặt hắn, căn phòng yên tĩnh trở nên đè nén.
“Xin lỗi.” Giọng nói thình lình xuất hiện phá vỡ yên tĩnh.
Tôn Đông Mặc nhìn về phía người vừa quay lại, hết sức chăm chú.
Trương Thiến bị ánh mắt đen như mực kia dọa sợ, khó khăn nói: “Tôn Đông Mặc, mình, mình không biết đường.”
“Mình đưa cậu về.”
Dứt lời, Tôn Đông Mặc không nhìn Trương Thiến, đi thẳng ra cửa, dẫn đầu đi trước. Trương Thiến không nhìn thấy, trên khuôn mặt nghiêm túc kia đang hiện lên nụ cười mơ hồ.