Dư Huy Âm từ nhỏ đã luôn sống như một cô chiêu từ nhỏ, trước nay cô ấy luôn là người giao công việc cho người khác, hôm nay mọi chuyện đảo ngược 180 độ.
Photo chứng minh nhân dân, mở cửa xe, giờ lại phải mua đồ dùng sinh hoạt cho hắn?
Mặc dù ông nội cô ấy nói rằng phải đáp ứng bất kỳ yêu cầu nào của Tô Dật, nhưng Tô Dật đang coi cô ấy như một người hầu sao?
Đường đường là cô cả nhà họ Dư, thế nhưng lại gặp phải chuyện như vậy, tâm lý của cô ấy dần dần bùng nổ.
Dư Huy Âm nắm chặt bàn tay, cuối cùng lấy điện thoại di động ra gọi cho em trai ruột của mình.
"Dư Tinh Hà, em đang ở đâu vậy?"
"Chị? Sao vậy? Em... đang trong lớp."
Tối hôm qua Dư Tinh Hà say rượu, bây giờ còn đang vùi đầu ngủ ngon, lúc chuông điện thoại vang lên, thiếu chút nữa cậu ta đã chửi ầm ĩ, bất quá nhưng khi nhìn thấy tên người gọi trên máy thì lập tức câm họng.
Dư Huy Âm hừ lạnh một tiếng, nói: "Đừng nói nhảm nữa, hôm nay chủ nhật mà đang trong lớp gì? Chị đang ở trước cửa ký túc xá nam, xuống đây cho chị!"
"Em... Không phải! Chị, chị tới ký túc xá làm gì? Em xuống ngay."
Dư Tinh Hà có thể coi là một người không sợ bất cứ điều gì, nhưng cậu ta lại khá rén khi đối mặt chị gái mình, sau khi nghe Dư Huy Âm nói, cậu ta nhanh chóng mặc quần áo, rửa mặt rồi lao xuống lầu.
Không biết có bao nhiêu người đang theo dõi Dư Huy Âm trong ký túc xá nam, nữ thần đích thân đến ký túc xá nam, cho dù không thể làm quen được, cũng có thể ngắm cho đỡ nghiện.
"Nhìn cái gì mà nhìn? Quay đầu qua chỗ khác hết cho ông đây!" Dư Tinh Hà hoàn toàn là trùm trường danh xứng với thực, khi nhìn thấy những những tên tầm thường hôi hám kia đang nhìn ngắm chị gái mình, cậu ta liền mắng.
Ai bị cậu ta mắng thì đều chẳng dám thở mạnh, chỉ có thể yên lặng quay đầu lại.
"Em vợ, sao cậu vội vàng thế, vợ tôi đến rồi à?” Tất nhiên, trong trường, cũng có một số người không sợ Dư Tinh Hà, thậm chí còn giễu cợt cậu ta.
"Cút mẹ mày đi Dương Uy, mày mà cũng đòi làm anh rể tao à? Đi về tiểu một bãi để soi lại mình cho kỹ đi!"
"Hì hì! Cậu Dư nóng tính thật, chỉ sợ là mày không biết, vừa rồi tên ngốc Triệu Dần vừa tỏ tình với chị mày và bị từ chối kìa."
Dư Tinh Hà trực tiếp giơ ngón giữa với đối phương: "Đám cặn bã như bọn mày sao xứng với chị của tao? Mẹ nó, đừng làm loạn nữa! Tao cũng lười nói nhảm với bọn mày, tự cút vào WC ăn phân đi!"
Dư Tinh Hà ở phòng 409, sau khi mắng những người ở hành lang, cậu ta vội vàng xuống lầu, dọc đường đi, tất cả nam sinh nhìn thấy cậu ta đều nhanh chóng nhường đường, không ai dám trêu chọc cậu chủ nhỏ nhà họ Dư này.
Khi cậu ta vọt tới cầu thang tầng hai, tình cờ gặp được Tô Dật đang đi lên.
Tô Dật đang đi ở giữa cầu thang, khi nhìn thấy có người lao xuống, hắn cũng đứng sang một bên, tuy nhiên, chỉ nhích một chút như vậy thì rõ ràng là không bằng những người khác, đây là lần đầu tiên Dư Tinh Hà nhìn thấy người không có mắt như vậy, thế mà dám không nhường đường cho mình sao?
Khi cậu ta đi xuống thì liếc nhìn Tô Dật một cái, khi hai người sắp đi qua nhau, cậu ta đột nhiên đưa tay, muốn đẩy Tô Dật.
Tô Dật né tránh theo bản năng, Dư Tinh Hà đẩy hụt trong không trung, suýt chút nữa ngã xuống cầu thang, may mắn cậu ta là người luyện võ, chỉ loạng choạng một chút, cuối cùng cũng đứng vững.
Cậu ta quay đầu lại, nhìn thật sâu vào Tô Dật, giơ ngón tay chỉ vào hắn hai cái, sau đó không để ý nữa, tiếp tục đi xuống lầu, nhưng có một việc rất rõ ràng là người này ghim Tô Dật rồi.
Một nam sinh ở đầu cầu thang đã chứng kiến mọi chuyện, chờ Dư Tinh Hà đi xuống rồi nói với Tô Dật: "Người anh em, cậu cũng xui xẻo thật, bị Dư Tinh Hà ghim rồi, nhanh chóng chuyển trường đi."
"Hả? Tôi có làm gì đâu?" Tô Dật có chút khó hiểu, vừa rồi hắn không làm gì cả mà thanh niên kia đã ghim mình rồi sao?
Nam sinh mím môi lắc đầu nói: “Vấn đề không phải là cậu có làm gì hay không, mà là người ta muốn làm gì với cậu kìa.”
Tô Dật hỏi: "Cậu nói người vừa rồi tên là Dư Tinh Hà à?"
"Không thể nào! Ngay cả Dư Tinh Hà mà cậu cũng không nhận ra? Cậu mới tới à?" Nam sinh trợn mắt: "Vừa tới đã bị cậu ta ghim, phần mộ tổ tiên nhà cậu chắc có phong thủy không tốt lắm!"
"Khụ!" Tô Dật thật sự không biết phần mộ tổ tiên của nhà mình ở đâu, dù sao khi mở mắt ra, trên thế giới này chỉ có một mình hắn, ngay cả những vị Thần Phật đó cũng mới xuất hiện sau khi hắn sinh ra.
Nam sinh nói với vẻ mặt tiếc nuối: "Tôi chỉ có thể nói, cậu xong đời! Sao cậu không chạy đi trước khi cậu ta quay lại, đừng đọc sách nữa dù sao thì cậu cũng không đọc được đâu." Cậu ta nhìn Tô Dật với ánh mắt tràn ngập sự đồng cảm, nhưng đồng thời cũng nghĩ, tên này đúng là xui xẻo, vừa tới đây đã đắc tội Dư Tinh Hà, hoàn toàn không có cơ hội lăn lộn.
Túc Dật cười hỏi: “Dư Tinh Hà và Dư Huy Âm có quan hệ như thế nào?”
Nam sinh nói: "Dư Huy Âm là chị gái của cậu ta! Cậu đừng nói với tôi là cậu quen biết với cô Dư nha?"
Tô Dật gật đầu nói: "Quen, vừa rồi tôi còn nhờ Du Huy Âm đi mua đồ cho tôi."
"..." Nam sinh sửng sốt ba giây, khi nhìn Tô Dật, ánh mắt như đang quan tâm đ ến người thiểu năng trí tuệ.
"Cô Dư mua đồ cho cậu à, người anh em, có mấy hạt đậu phộng mà cậu uống thành như thế này sao? Tôi không nói với cậu nữa, cậu tự cầu phúc cho mình đi." Nam sinh nói xong liền một mình đi lên lầu, cậu ta không muốn dính líu quá nhiều đến một kẻ bệnh tâm thần không may mắn như Tô Dật.
Tô Dật cũng hỏi, 306 ở tầng ba, hắn cũng chậm rãi đi lên lầu.
"Cái quái gì vậy! Tại sao cậu lại đi theo tôi?" Nam sinh phía trước đã đi tới cửa ký túc xá 306, sau đó cậu ta phát hiện ra Tô Dật đang đi theo mình.
Chết tiệt!
Nếu bị Dư Tinh Hà hiểu lầm cậu ta và tên kia quen biết nhau, vậy không phải cậu ta sẽ cùng xui xẻo với tên kia sao?
“Đây là ký túc xá 306 à?” Tô Dật ngẩng đầu liếc nhìn số phòng.
"Cậu bị mù à? Cậu nên đi nhanh đi! Vừa mù vừa ngốc vừa xui xẻo, nếu ở lại trường thêm một phút nữa, cậu sẽ gặp nguy hiểm hơn." Nói xong, nam sinh bước vào phòng ký túc xá và chuẩn bị đóng cửa lại.
Ai biết Tô Dật lại dùng chân chặn cửa.
“Tôi ở phòng này.” Tô Dật nở một nụ cười hiền lành với nam sinh kia.
Mỗi lần tỉnh lại, hắn đều nhanh chóng thích nghi với thân phận mới của mình, hiện tại hắn là sinh viên, mà nam sinh trước mặt là bạn cùng phòng của hắn.
“ĐM!” Tròng mắt của nam sinh sắp trừng đến bay ra ngoài: “Không phải trùng hợp như vậy chứ?”
Tô Dật cười nói: “Đúng là trùng hợp như vậy.” Nam sinh vẫn không có ý định mở cửa, gương mặt lộ ra vẻ đau khổ: “Đại ca à, đừng đùa với tôi được không? Coi như tôi van xin cậu, cậu đổi ký túc xá đi, đừng kéo chúng tôi vào rắc rối!"
“Đừng lo lắng, không sao đâu.” Tô Dật nói: “Có lẽ Dư Tinh Hà đi mua đồ cho tôi cũng nên?”
"A! Haha! Đại ca, cậu thật hài hước, cậu không thực sự đến từ số 65 phố Bắc phải không?" Nam sinh cười ngốc nghếch, toàn thân cảm thấy khó chịu.
Dư Tinh Hà mua đồ cho cậu ta?
Người anh em này gan lớn thật?
Tô Dật hỏi: “Nơi đó là nơi nào?”
"Bệnh viện tâm thần đó! Mẹ kiếp, cậu đúng là có bệnh!" Nam sinh không nhịn được hét lên trong phòng ký túc xá: "Đừng ngủ nữa, trong ký túc xá của chúng ta có kẻ điên."
Một phòng ký túc xá tiêu chuẩn gồm bốn người, hiện tại ngoài nam sinh này thì còn có hai người khác sống ở phòng ký túc xá 306, lúc này hai người kia còn đang ngủ, giờ đã bị đánh thức.