Tô Dật tỉnh lại chưa được hai ngày, mặc dù đã đi dạo phố với Dư Huy_m nửa ngày rồi nhưng vẫn có quá nhiều thứ mới lạ.
Bao gồm cả công việc hẳn đang làm.
Từ lúc Nhân tộc xuất hiện, địa vị của phụ nữ không quá cao, ở trong thanh lâu cũng là phụ nữ tiếp đãi đàn ông.
Đây cũng là lần đầu tiên hắn làm loại công việc này.
Năm phú bà dẫn bọn họ vào trong một căn phòng, trong số đó có một phú bà nhìn tạm được đứng dậy khoác lấy cánh tay của Tô Dật, còn dùng nơi đầy đặn nào đó cọ xát vào cánh tay của Tô Dật.
Thật ra Tô Dật cũng không phải một người cao ngạo, trước kia lúc làm ăn mày hay làm tên sai vặt, hắn cũng từng khom lưng uốn gối.
Nếu đã làm công việc này, vậy phải làm hết bổn phận của mình.Tô Dật cũng không giãy giua, trên mặt còn nở nụ cười. Từ xưa đến nay, thẩm mỹ của con người luôn luôn thay đổi, Tô Dật từng gặp vô số người đẹp khuynh thành, cao thấp mập ốm đều có cả.
Ở trong mắt hẳn, phú bà đang kéo tay hắn chưa thể nói là đẹp, nhưng cũng không phải xấu.
Đoàn người bọn họ đi vào trong phòng. Phú bà thấp hơn Tô Dật một cái đầu, thấy Tô Dật không bài xích cô ta, ngửa đầu, mỉm cười hỏi: “Anh trai, năm nay bao nhiêu tuổi?”
Tô Dật cũng cười nói lai mươi, người đẹp, chắc cô cũng chỉ lớn hơn tôi 2, 3 tuổi thôi đúng không?”
Nghe thấy những lời này, Tiểu Hà không nhịn được nổi da gà.
CMN, lúc trước còn nói để anh ta hướng dẫn Tô Dật.
Người anh em này nói ra những lời này, lương tâm không đau sao.
Lớn hơn hắn 2, 3 tuổi?
Phú bà cười tươi hơn, mặc dù biết Tô Dật đang nịnh chọc vui cô ta, nhưng cô ta vẫn rất vui.
“Anh trai rất khéo ăn nói, lát nữa chị Vân có thưởng.”
Cao Vân cũng có công ty riêng, mực dù không nhiều tiền như Bạch Miểu Miểu, nhưng cũng có mấy ngàn vạn, năm kia cô ta ly hôn với chồng nên đặt tất cả lực chú ý lên công việc.
Độc thân lâu rồi, cô ta cũng muốn tìm bạn, nhưng tuổi hơi lớn, lại sợ đàn ông chỉ âm mưu tiền của cô ta nên quyết định không kết hôn.
Thường xuyên đến vũ trường chơi, tìm anh đẹp trai trẻ tuổi, thân thể khỏe mạnh, sức sống tràn đầy vui sướng một đêm.
Khoảnh khắc nhìn thấy Tô Dật, cô ta thật sự rung động.
Rõ ràng Tô Dật trẻ như vậy, nhưng trên người lại mang theo sự bi thương của một ông chú.
Đặc biệt lúc Tô Dật mỉm cười, Cao Vân cảm thấy trái tim loạn nhịp, đã lâu rồi cô ta không cảm giác được điều này.
“Ngài là chị Vân đúng không? Hôm nay chị Đình đã kể với tôi về chị” Tô Dật cười nói: “Chị Đình nói chị uống ngàn ly không say, bảo tôi hầu rượu chị.”