Dư Huy Âm lái xe, trong lòng cô ấy cũng bắt đầu suy nghĩ về thân phận của Tô Dật.
Ban đầu thì cô ấy còn hơi thiếu chú trọng, nhưng bây giờ đến cả Bạch Miểu Miểu và Diệp Hạ Huyên cũng bắt đầu tìm tới Tô Dật, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra đây?
Rất rõ ràng, hai người bọn họ đều giống nhau, là do người nhà sắp xếp cho hai người họ. đi tìm Tô Dật.
Nhà họ Bạch và nhà họ Diệp cũng được coi là danh môn ở khắp thành phố Thanh Châu này.
Hơn nữa trong nhà họ Dư bọn họ đã có ba người nhà muốn có quan hệ tốt với Tô Dật, như: vậy có nghĩa là, Tô Dật không hề đơn giản!
Không hề đơn giản một tí nào!
"Tiểu Dư, cô đưa tôi đến cửa quán rượu rồi các cô có thể đi được rồi, sau này không có chuyện gì thì cố gắng đừng tới tìm tôi." Tô Dật cười nói: "Tôi hiểu mà, nếu như cô ở bên cạnh tôi thì sẽ dẫn tới rất nhiều những phiền toái không cần thiết."
"Tiểu Dư?" Trong lòng Dư Huy Âm hơi điên lên, lại còn gọi cô ấy là Tiểu Dư nữa?Cái tên này trông còn nhỏ hơn cô ấy mài
"Như này có phải là anh định qua cầu rút ván không?" Cuối cùng Dư Huy Âm vẫn nhãn nhị nói rằng: "Anh cũng đã nói vậy rồi thì chắc chắn sau này tôi sẽ không đi tìm anh."
Cả ngày hôm nay cô ấy cũng gọi là đã cẩn thận đi theo Tô Dật nguyên một ngày, coi như là đã hoàn thành nhiệm vụ mà ông nội giao cho, bây giờ Tô Dật bảo cô ấy sau này đừng tới tìm hắn nữa, cô ấy cũng có thể quay về báo cáo lại với ông nội.
Tô Dật ngẫm nghĩ một lát rồi nói: "Cô hiểu là tôi qua cầu rút ván cũng được, sau khi cô quay: về thì làm phiền cô chuyển lời lại cho ông nội cô là, tôi hy vọng sau này không có ai tới làm phiền tôi nữa, tháng sau phát tiền lương, tôi sẽ trả lại cô số tiền hôm nay tôi mượn cô."
Dư Huy Âm xấu hổ: "Tôi sẽ chuyển lời của anh lại cho ông nội tôi."
Thái độ của Tô Dật thật sự quá kiêu ngạo.
Lại còn hy vọng không có ai tới làm phiền hẳn nữa, tưởng mình là nhà lãnh đạo vĩ đại chắc?
Khi xe chạy tới cửa quán bar Thanh Tỉnh thì mới năm giờ chiều, quán bar vẫn đang đóng cửa.
"Chưa mở cửa, tôi có cần phải đưa anh đi dạo chỗ khác không?" Dư Huy Âm nhìn thoáng qua phía quán bar Thanh Tỉnh rồi nói.
Nơi này cũng được coi là một quán bar khá lớn trên khắp con phố này, nhưng quán bar càng lớn, thì chäc chẳn bên trong càng loạn.
Nhiều người say rượu cũng chen chúc chung một nơi, kiểu gì mà chẳng xảy ra chút xích mích.
"Cô cứ cho tôi xuống trước đã!" Tô Dật nhìn ra ngoài cửa xe, hắn cau mày lại, trên gương mặt nở một nụ cười mong đợi.
Dư Huy Âm quay đầu lại liếc nhìn Tô Dật, nhìn theo tâm mắt của Tô Dật, cô ấy thấy một cô gái nhỏ đứng trước cửa quán rượu.
Trông cô gái này mới chỉ chừng hai mươi, ngũ quan thanh tú, vóc người mảnh mai yêu kiều, ăn mặc rất giản dị.
Dư Huy Âm không nhịn được mà hỏi: "Bạn anh à?"
Tô Dật đáp: "Coi là vậy đi."
"Anh tự nắm lấy cái tay nắm cửa là cửa sẽ mở ra" Dư Huy Âm tin rằng với trí thông minh của Tô Dật thì chắc chản là hẳn có thể học được cách mở cửa xe chỉ trong chốc lát.
Cũng không thể nào để lần nào cũng bắt cô mở cửa xe cho được!
"Ồ! Sao cô không nói sớm” Tô Dật đưa tay ra mở cửa xe, làm Dư Huy Âm giận đến nỗi nghiến răng ken két, chỉ ước gì có thể lao tới cắn hắn một phát ngay bây giờ.
Sau khi xuống xe, Tô Dật từ tốn đi tới chỗ cô bé ở trước cửa quán rượu, khi hai người còn cách nhau tầm ba mét, cô gái kia ngẩng đầu nhìn hẳn một cái, sau đó lại cúi đầu, rõ ràng là không biết Tô Dật.
Tô Dật đi tới bên cạnh cô gái, lúc này cô gái mới nghiêng đầu liếc nhìn Tô Dật rồi hỏi: "Anh trai, anh cũng đi làm ở chỗ này hả?”