"Trên tấm bia đá có viết về Doanh Chính, Hạng Vũ, Lưu Bang, và cả không ít danh nhân đời sau, cảm giác như đây rõ ràng là nhật ký của một người.
Đoạn sau đó thì bọn họ cũng hiểu được một ít chữ giáp cốt, ghi chép về Thương Chu thì cũng chỉ có vài câu rất ít ỏi, còn những chữ ở phía sau đó nữa thì không phải là thứ mà bọn họ có thể hiểu nổi.
Chỉ là xâu chuỗi những nội dung phía sau này lại, thì chäc chẳn nội dung trước đó không đơn giản!
Những lời Tô Dật nói nghe có vẻ rất khó có. thể tin nổi, nhưng phía sau tấm bia đá đó thì chẳng phải là cũng khó có thể tin nổi sao?
Có thể nói, chỉ một tấm bia đá này thôi mà đã xuyên suốt toàn bộ lịch sử Trung Hoal
"Chàng trai trẻ, cậu thật sự có thể hiểu được chữ trên tấm bia đá này." Ông già kia xúc động đi tới bên cạnh Tô Dật, nói rằng: "Xin chào, tôi là Dương Chính Thành, là giảng viên đã về hưu tại đại học Thanh Châu, tôi rất có hứng thú với văn hóa cổ, nếu như cậu thật sự có thể dịch được những chữ trên này, tôi sẵn sàng bái cậu làm thầy"
Tô Dật lạnh nhạt nói: "Ông muốn bái tôi làm thầy thì tôi bắt buộc phải nhận sao? Bây giờ tôi không muốn nói chuyện với ông, chỉ muốn yên tĩnh đi dạo thôi, ông đừng có làm phiền tôi!"Dương Chính Thành nghe vậy thì lúng túng đứng sững tại chỗ.
Khi Dư Huy Âm nghe thấy cái tên đó, cơ thể mềm mại của cô ấy run rẩy, người này mà là giảng viên về hưu gì chứ?
Không phải ông ấy là hiệu trưởng tiền nhiệm của đại học Thanh Châu sao?
Giáo sư danh dự của đại học Thanh Châu, có vô số học trò đồ đệ, ngay cả những người quyền quý vẻ vang, có ai mà không nể mặt vị giáo sư này chứ?
Dương Chính Thành nói ông ấy sẵn sàng bái Tô Dật làm thầy, mà Tô Dật lại lạnh lùng, như này cũng hơi quá trớn rồi!
"Ông Dương, ông đừng kích động như thế, nói không chừng cậu ta chỉ nói bừa thôi, sao ông lại nghiêm túc vậy chứ?" Ông già bên cạnh kéo Dương Chính Thành nói rắng: "Ông nghĩ cậu ta còn trẻ như vậy mà có thể hiểu được chữ trên đó hay sao?"
Dương Chính Thành hít sâu một hơi, cuối cùng cũng tỉnh táo lại, đúng tỉ Dật có thể hoàn toàn chỉ là trò đùa.
Tô Dật cũng chẳng giải thích gì với bọn họ, hẳn đi đến chiếc giường ngọc mà trước đây hẳn từng ngủ, không khỏi cười khổ một tiếng.
Hăn đã ngủ trên chiếc giường này nhiều nay, giờ thì hay rồi, nó lại bị đưa tới viện bảo tàng để trưng bày, sau này có muốn năm thì còn phải mua về nữa.
Dư Huy Âm xin lỗi với Dương Chính Thành, cũng chỉ đành đi theo Tô Dật.
“Tô Dật, anh không thể nói chuyện với người già lễ phép một tí được hay sao?" Dư Huy Âm cũng hơi ngứa mắt cái điệu bộ kiêu ngạo của Tô Dật.
Tô Dật cười đáp: "Phải lễ phép thế nào nữa? Tôi đã nói cho ông ta trên bia đá viết gì rồi, còn muốn gì nữa? Lại còn muốn bái tôi làm thầy, làm gì có chuyện tốt như thế chứ?"
".." Dư Huy Âm suýt nữa đã tức đến bùng nổ. Có thể nói tiếng người đi được không?
Cái gì mà muốn bái anh làm thầy chứ?
Lại còn chuyện tốt?
Ông trời ơi! Sao trên đời này lại có thể có một người không biết xấu hổ như này chứ?
Tô Dật cũng không giải thích, chẳng phải những đệ tử của hẳn đều là những người lưu danh sử sách sao, hơn nữa hẳn có yêu cầu khi thu nhận đồ đệ.
Hơn mười tám tuổi là hắn nhất định không nhận, dù sao thì tuổi thọ người thường có hạn, còn ông già này, đã bị chôn vùi nửa cơ thể rồi, chắc chỉ còn lại cái đầu nữa thôi, còn muốn bái hắn làm thầy nữa, như vậy chẳng phải là mơ tưởng hão huyền sao?
Dư Huy Âm cũng không nói gì, Tô Dật im lặng không lên tiếng mà chỉ đi dạo trong bảo tàng, ngoài những đồ vật bên trong huyệt mộ. của hẳn ra thì có không ít di vật văn hóa quý hiếm, nhưng trong mắt hắn những thứ đó cũng chẳng hơn gì những thứ này.