“Hảả? ‘Xin hãy hẹn hò với tớ đi’ á? Không thể nào đâu.”Một ngày đầu hạ năm thứ hai cao trung, trong phòng học sau giờ tan trường.
Tôi đã gọi cô bạn thuở nhỏ Ookuwa Michiru và bày tỏ tình cảm đã giấu kín nhiều năm trong lòng mình.
Nhà cô ấy gần, và chúng tôi thường hay chơi cùng nhau từ lúc nhỏ.
Michiru có vẻ ngoài yêu kiều và rất là dịu dàng.
Từ lúc nhỏ, cổ đã bao lần khen những câu chuyện mà tôi sáng tác rất thú vị.
Đấy là sở trường duy nhất của tôi, cái đứa mà không giỏi vận động, thể thao, vừa lùn lại còn lầm lì nữa.
Michiru là người duy nhất lắng nghe câu chuyện trẻ con mà tôi sáng tác và khen là nó thú vị.
Tôi yêu cô ấy, thế nên vì muốn thân thiết hơn mà đã bộc lộ cảm xúc của mình.
Nhưng mà lại bị từ chối ngay tắp lự. Giống như thể là tôi không được cổ thèm nói chuyện tới vậy ấy.
“Này……etto, thì hẹn hò mà tớ nói ấy, thì nghĩa là mối quan hệ nam nữ ấy……”
Michiru hướng ánh mắt chán chường về phía tôi.
Nếu như không phải gu người yêu thì cũng sẽ chẳng phải gu người khác giới.
“Xin lỗi, nhưng mà tớ không có muốn hẹn hò với lại Yuuta đâu. Tớ không xem cậu là đối tượng như thế.”
“A, ể, Mi-, Michiru……Chờ đã.”
“Chuyện chỉ có thể thôi đúng không? Vậy chào, tớ bận lắm.”
Michiru lấy smartphone ra.
Khoảnh khắc đó ánh mắt của cô ấy trở nên lấp la lấp lánh. Cứ như thể là thiếu nữ đang yêu vậy.
“Haa~n♡ Hôm nay bộ『Digital Masters』cũng có cập nhật nữa~”
Digital Masters. Hay gọi ngắn là Digimas.
Đấy là tiểu thuyết đang được đăng trên web đăng truyện ‘Shousetsuka ni narou’[note54266].
Một tác phẩm khoa học viễn tưởng ở tương lai gần.
Tôi thì không rõ lắm, nhưng nó khá là nổi cộm thì phải.
Nó cũng đã chuyển thể thành sách để bán rồi.
Tớ mừng vì cậu đã đọc Digimas lắm. Nhưng mà nghe chuyện bây giờ tớ nói đi đã.
“À, à này Michiru……Thứ đó để sau cũng được mà.”
“‘Thứ đó’ ý là gì hả! Chương mới của Digimas được cập nhật rồi đó! Chắc chắn là phải đọc rồi còn gì!?”
Michiru không chịu nghe tôi nói. Nhưng mà lại chịu đọc của tôi.
Vốn dĩ tôi nên vui mới phải, nhưng cớ sao lại cực kỳ cảm thấy khó chịu thế này.
Nhưng mà, tôi đã chờ cho đến khi cổ đọc xong.
“Wa~, hay quá! Hểể! Ư ư……Chết là sao chứ……”
Biểu cảm của Michiru thay đổi xoành xoạch.
Hiện giờ cổ đang đắm chìm bản thân vào thế giới mà tôi đã viết.
Cổ đang vui mừng Còn gì hạnh phúc hơn chứ. Bởi vì tôi viết nó vì cổ kia mà.
Nhưng mà……khi nhìn Michiru vui mừng thì con tim tôi lại xao động.
Kết cục thì, tôi vẫn không nhận ra được sự khó chịu ấy là gì.
Rồi thì cổ đọc xong truyện mà tôi hẹn giờ đăng.
“Hà~……Chương mới của Digimas hay cực kỳ~……”
Michiru ôm smartphone vào lồng ngực rồi nhìn lên trần. Nhìn thấy cổ có vẻ mãn nguyện mà tôi bất giác nhoẻn miệng cười.“Hehe……Cảm ơn cậu.”
Xong thì Michiru lườm đến tôi chỉ bằng một bên mắt.
“Hảả? Sao cậu lại vui?”
Tôi bối rối khi mà Michiru bất chợt trở nên khó chịu.
“Th-, thì bởi vì……cậu khen Digimas thú vị còn gì.”
“Thì đúng! Vì tác giả Kamimatsu-sama cực tuyệt vời mà! Làm gì liên quan đến cậu đâu.”
Thái độ dành cho Kamimatsu và thái độ dành cho tôi rõ ràng là khác biệt.
Ể, l-, lẽ nào……đùa, thôi đúng không.
Bản thân tôi đang cố phủ nhận sự hoài nghi bên trong mình.
Lẽ nào Michiru……chắc không phải không nhận ra đâu ha?
“Hà~……Truyện hay quá đi. Để về rồi lại đắm chìm trong dư vị thôi~”
Michiru làm cái biểu hiện lơ đễnh, như thể là vừa xem xong một bộ phim cảm động dài vậy.
Cổ vác cặp lên vai, quay gót định về nhà cho nhanh.
Nhìn thấy thế tôi vội vàng giữ lấy bờ vai ấy lại.
“A, e-, e-, etto……C-, chờ đã……!”
“Gì nữa? Từ nãy đến giờ cậu nhây thật đó.”
Michiru làm vẻ mặt trông khó chịu, như là bị tôi cản trở cái dư vị của sự cảm động vậy.
Tôi thì đâu có muốn cản trở. Chỉ là, dù sao đi nữa tôi phải làm cho rõ ràng cái này mới được.
“Tớ biết mình hỏi câu này hơi lạ, nhưng mà tiểu thuyết đó……cậu biết tớ là người viết mà đúng chứ?”
Tôi từ xưa đã luôn nghĩ ra các câu chuyện dành cho Michiru. Cổ chắc chắn cũng sẽ biết.
Bởi vì tôi là người viết Digimas mà.
Michiru lại gần tôi rồi thì……
*Bốp~!* - Cổ tát vào má của tôi.
“Đừng có giỡn mặt!”
“……Ể?”
“Digimas là truyện mà Kamimatsu-sama viết bằng cả tấm lòng đó! Và cậu……nói nó là của bản thân hả!? Bộ không nghĩ thất lễ với tác giả à!?”
Michiru……có ngờ đâu là cổ không nhận ra tôi chính là tác giả của Digimas!
“Ơ kìa, nhưng mà lạ thế. Chẳng phải cậu luôn khen rằng bộ Digimas thú vị với tớ sao.”
“Hảả? Chỉ là nói cảm nhận bộ Digimas thú vị thôi mà. Thế thì sao hả?”
……Tôi nhận ra là mình đã phạm phải nhầm lẫn tai hại.
Bản thân chỉ toàn nghĩ rằng cổ nói ra cảm tưởng, động viên tác giả là tôi đây.
Nhưng mà nhầm to rồi. Cổ chỉ đang đơn thuần kể về tác phẩm mình thích mà thôi……
Nh-, nhưng mà……Phải rồi. Nếu như cổ chưa nhận ra thì để cho cổ nhận ra là được.
“À, à này Michiru……Là thật mà. Tớ thật ra là tác giả của Digimas đó?”
Michiru cau đôi lông mày lại.
*Bốp!* - Lại một luồng xung kích chạy dọc gò má tôi.
“Thế quái nào cậu lại là tác giả thần thánh được chứ!?”
Đôi mắt của cổ ánh lên ngọn lửa giận dữ.
Dường như cổ nhận định tôi là kẻ địch một cách rõ ràng rồi.
“Một tên u ám, chẳng đào hoa, hết thuốc chữa như cậu, và một Kamimatsu-sama cho ra đời những tuyệt tác như Digimas……Giá trị ở mỗi người mỗi khác đấy!”
Phát ngôn của cổ có thể hiểu là lời lăng mạ.
Cơn sốc khiến tôi không thể đáp lại bất cứ lời nào.
“Hiểu rồi chứ? Kamimatsu-sama chắc chắn là người đã dồn hết tâm huyết để tạo ra tác phẩm tuyệt vời, có thể làm cảm động bất kỳ ai. Ngược lại……thứ như cậu chẳng phải đơn thuần là một tên học sinh cao trung chỉ biết về nhà vọc smartphone, lướt web này nọ lãng phí thời gian thôi à.”
Cổ lại tiếp tục khi mà tôi đang sửng sốt.
“Và cậu nói mình là tác giả thần thánh á? Nhận thức lại mình đi nhé, thằng ngốc!”
Tôi buồn khi mà bị Michiru nói những lời cay nghiệt như thế.
Nhưng mà……có lẽ không còn cách nào khác.
Đối với cổ, Kamimatsu giống như là thần tượng vậy.
Cũng do một đứa u ám lùn tịn, lại còn quê mùa như tôi nói mình là thần tượng cổ thích mà.
Có lẽ bị nghĩ rằng mình đã lăng mạ cổ cũng chẳng còn cách nào khác……
Nhưng mà, nhưng mà……dù thế đi nữa……
“Kh-, khoan đã, có phải chuyện gì phải khóc đâu chứ……”
Michiru đang dao động.
Tôi thì cảm nhận được nước mắt trên gò má mình.
Ra là Michiru đã chẳng hề thích tôi dù chỉ là một mili.
Tự mình hiểu lầm là cổ có hảo ý với mình, rồi bị từ chối……như là một thằng ngu vậy.
“Hư, hứn! Nói chung là tôi không tin cậu và Kamimatsu-sama là cùng một người đâu!”
Sau đấy thì tôi bị bỏ lại một mình.
Đầu tôi nhớ lại câu mà Michiru đã nói thời xa xưa.
『Chuyện của Yuuta hết sức là thú vị đó!』
Tôi có thể tiếp tục sáng tác cho đến bây giờ là vì Michiru đã khen mình.
Mấy câu chuyện vụng về đó thì hay ở chỗ nào chứ.
Chắc chắn là cổ vì muốn động viên tôi mà đã nói những lời như thế.
……Tôi đã nghĩ như thế. Nhưng mà, nhầm rồi.
“Thứ Michiru thấy là tác phẩm của Kamimatsu……chứ có phải là chuyện mà mình viết đâu nhỉ……”
Và tôi ngồi bệch xuống tại đó, bắt đầu khóc lóc một cách thật thảm hại.
◆
Sau khi rời khỏi chỗ của Yuuta, Ookuwa Michiru ngước nhìn lại lối ra hành lang.
“……”
Cậu thì đang khóc một mình ở trong lớp học.
Cô thì cảm nhận được cảm giác tội lỗi khi đã làm cho cậu bạn thuở nhỏ của mình khóc.
Phải chăng mình đã có chút quá lời sao.
Bản thân cô có thói xấu là ngay lập tức mất bình tĩnh và nói thẳng ra những gì đã nghĩ.
Yuuta khá là tốt bụng, chắc chắn là sẽ tha thứ cho những lời lăng mạ của Michiru.
Cô đã đáp lại cậu chính trên tinh thần đó. Nhưng mà lần này là về vấn đề nhạy cảm mang tên tỏ tình.
Yuuta tất nhiên là sẽ trở nên suy sụp. Bình tĩnh lại rồi thì cô nghĩ mình đã làm ra chuyện thật tội cho cậu
Cô định quay lại lớp học, nhưng mà, cô lại nghĩ lại và quay đầu đi.
“Không, không tha thứ được. Vì tên đấy dám xem thường Kamimatsu-sama mà!”
Đối với Michiru, Digimas là tác phẩm vô cùng đặc biệt, và cô dành sự tôn trọng mạnh mẽ với người tác giả đó.
Chắc chắn là người đó đã nỗ lực hết sức mình để cho ra đời tác phẩm tuyệt vời đến như thế.
Chỉ vì thu hút bạn thuở nhỏ của mình mà nói ra lời dối trá trặng trợn bản thân mình chính là Kamimatsu.
Michiru không thể tha thứ cho Yuuta vì đã xem nhẹ công sức gian khổ của tác giả.
……Nhưng mà, có lẽ mình không cần thiết phải nói nặng với cậu ấy như vậy.
“……Hứm. gì mà bản thân là tác giả, chứ. Bộ không còn câu nói xạo nào hay hơn à, đồ ngốc.”
Lúc được tỏ tình, Michiru cũng đã rất bất ngờ.
Cô không ngờ một người rụt rè như cậu lại đến tỏ tình với mình như thế này.
Nhưng mà tình cảm cô dành cho cậu không đến mức như thế.
Vì cô nghĩ cậu đơn thuần chỉ là một người bạn thuở nhỏ mà thôi.
Với lại bây giờ cô không xem Yuuta là đối tượng như thế trong khi đang say sưa theo đuổi tác giả thần tượng của bản thân.
“…………”
Tuy không xem là đối tượng tình yêu, nhưng mà cô đã lỡ làm cho cậu khóc.
Chuyện đó……đã làm cho lồng ngực cô thấy đau nhói vô cùng.
◆
Tôi thất thiểu bước đi trên con đường về nhà.
Buổi chiều tà làm cho bóng đổ xuống nền đất. Giống như nó đang phản chiếu cảm xúc chán nản của bản thân vậy.
“Hàà~……sầu quá. Muốn chết quách đi cho xong.”
Cứ tưởng Michiru đã luôn cổ vũ cho mình chứ.
Nhưng mà tôi đã lầm.
Cổ đơn thuần chỉ là fan hâm mộ không những tác phẩm mà cả tác giả mà thôi.
Cổ đã chẳng nghĩ mình và Kamimatsu là cùng một người……Hàà~
“Hình như là bị ghét mất rồi……”
Tôi lấy smartphone ra và mở trình duyệt lên.
Lúc ban nãy tôi đã đăng chương mới nhất của Digimas lên trang đăng bài・Shousetsuka ni narou.
Tôi mở trang tác giả lên. Ở đầu màn hình có các dòng chữ đỏ cảm tưởng.
Mỗi khi đăng một chương lên là sẽ có gần mười ngàn dòng cảm tưởng.
Ngoài tiếng Nhật ra thì cũng có cảm tưởng được viết bằng tiếng nước ngoài trong đó.
Tuy tôi không có bạn bè khác trên trang narou, nhưng có lẽ cái này cũng bình thường thôi nhỉ.
“…………”
Lúc nào tôi cùng lập tức kiểm tra những dòng cảm tưởng. Vì sao tôi lại kiểm tra à?
……Thì và vì Michiru đã viết những dòng cảm tưởng lên đó mà.
Thói quen của tôi là tìm kiếm thứ Michiru viết trong rất nhiều dòng cảm tưởng đó.
Nhưng mà, hôm nay tôi đã không muốn mở nó ra. Đã chẳng còn muốn thấy cảm tưởng của cổ nữa.
Vì tôi biết những dòng đấy là dành cho Kamimatsu chứ không phải cho chính mình.
“……Hay là dừng lại thôi nhỉ.”
Tôi lẩm bẩm.
Phải rồi. Giờ thì có thế nào cũng được mà.
Mình, chẳng còn lý do gì để cố gắng nữa……
Vì Michiru động viên, vì cổ vui……mà tôi đã cố gắng vậy mà……
“Đúng, đủ rồi. Dừng lại thôi.”
Thấy có lỗi với chị biên tập lắm. Nhưng mà nó cũng đã được chuyển thể thành anime cũng như phim rồi, đã quá đủ.
Tôi chuyển dòng trạng thái từ ‘đang tiến hành’ sang ‘đã hoàn thành’ trên trang tác giả.
Để cho những người luôn theo dõi biết rằng truyện sẽ không ra nữa mà tôi viết『Đây là chương cuối cùng. Cảm ơn các bạn rất nhiều』lên đó.
Tiếp đến tôi mở twitter lên.
Tạm thời thì tôi cũng có lấy tài khoản mang tên Kamimatsu.
Nó được 8.000.000 người theo dõi.
Tôi không rõ về mạng xã hội lắm nên chẳng hiểu ý nghĩ của con số này.
Tôi bắt đầu lập vì nghe Michiru nói ‘không biết Kamimatsu-sama có xài twitter không ta’.
Cách xài thì tôi chưa rành lắm, nhưng đang dùng nó để thông báo.
Kamimatsu mà đột nhiên nghỉ đăng, có lẽ trong số đó sẽ có người thấy bất ngờ không chừng.
Thế nên cứ để lại tác phẩm và tuyên bố rằng mình giải nghệ nào.
“‘Tôi sẽ giải nghệ’. Thế này là được rồi nhỉ……Đến đây là hết.”
Về thôi……Rồi tôi lại bắt đầu lê bước. Cơ mà đúng lúc đó thì
Piriri~♪- Tiếng chuông smartphone reo lên.
Trên đấy hiển thị tên Sakudaira Mei.
Là biên tập phụ trách cho tôi.
“Mei-san……? Chuyện gì thế nhỉ.”
Hôm nay cũng đâu có hẹn họp hành gì đâu ta.
Tôi vừa ngờ vực, vừa bấm nút nghe máy.
『Sensei! Bây giờ đang ở đâu thế!?』
Trước khi mà tôi kịp chào thì tôi đã nghe Mei-san lớn tiếng thông qua tai nghe rồi. Cảm giác như đang vội vàng ở đâu ấy.
“E-, em đang trên đường về nhà……”
『Tôi hiểu rôi! Tôi sẽ đến đón cậu tại nhà! Vậy nhé!』
Rồi chị ấy cúp mấy cái rụp.
Ểể~……Vậy tức là sao chứ?
“Tại sao Mei-san lại, đến nhà mình……? ……Mà thôi sao cũng được.”
Tôi đã vứt bỏ đi tất cả rồi. Đã giải nghệ tác giả tiểu thuyết rồi……
Mà cái từ tiểu thuyết gia là dành cho mấy người tuyệt vời mà.
Một đứa học sinh tay ngang như mình thì đâu thể nói như thế được nhỉ……
Aa, không được. Dòng tư duy của mình đang trở nên tiêu cực đi này~……Hàà.
Rồi tôi quay trở về nhà vẫn với cái tâm trạng u uất.
“……Con về rồi ạ.”
“Yuu-chan!”
Khoảnh khắc mở cửa ra, ai đó đã húc vào người tôi.
Mông sau đó đập xuống sàn. Đau quá đi chứ……
Tôi ngẩng đầu lên để xem ai thì đấy là người mẹ xinh đẹp, cùng với em gái của mình đã ở đó.
“V-, về rồi đây……Mẹ, Utako.”
Hai người đã đến ôm chầm lấy thôi ngay lúc vừa về đến.
“Yuu-chan, giải nghệ tức là sao chứ~?”
“Tại sao anh lại giải nghệ~! Tại sao tại sao~! Anh hai bị ai ức hiếp sao!?”
Mẹ tôi lúc nào cũng tươi cười cả. Nhưng mà hôm nay lại đang làm vẻ mặt rất quyết tâm.
Con bé Utako thì là vận động viên. Lúc nào cũng tươi rói nhưng mà hôm nay thì trông như sắp khóc đến nơi.
“Không phải thế……Mà đột nhiên sao vậy……”
“Thì bởi, thì bởi vì! Anh nói là giải nghệ mà!”
Utako lấy smartphone ra và hướng nó về phía tôi.
Người trong gia đình biết tôi là Kamimatsu. Và họ cũng theo dõi tôi trên mạng xã hội.
Thế nên có lẽ họ sớm biết tin tôi tuyên bố giải nghệ.
“Mẹ đi đến trường để mắng vốn đây……Đứa khốn nào dám bắt nạt con trai của mẹ.”
Trên tay mẹ tôi cũng đang cầm smartphone.
Và xung quanh bà đang tỏ ra ánh hào quang phẫn nộ. Màn hình smartphone bắt đầu nứt vỡ từ lực nắm đó.
“K-, không phải……Con không có bị bắt nạt, nên là thôi đi nhé.”
““M- may quá~……””
Mẹ và Utako thở phào nhẹ nhõm.
Rồi chúng tôi tạm thời quay trở lại phòng khách.
Tôi vừa ngồi xuống sôpha thì Utako ngồi bên phải, mẹ tôi ngồi xuống bên trái.
“Tại sao lại nói sẽ giải nghệ?”
Tôi thấy tội lỗi khi làm cho gia đình mình lo lắng.
Nhưng mà, bên trong tôi hiện tại không có động lực để tiếp tục viết tiểu thuyết nữa.
“Con……hình như……ghét nó rồi……”
“Mà~, cái này người ta gọi là sa sút phong độ nhỉ?”
“Sa sút phong độ à……đúng hơn là con muốn dừng hơn……”
“Không được không được! Nếu như mà không được đọc Digimas nữa thì em sẽ chết mất~!”
Rồi Utako giãy nãy mè nheo.
Làm quá quá~……Có không đọc tiểu thuyết của mình thì cũng có chết đâu chứ.
Thì bởi nó cũng chỉ là một trong số lượng lớn tác phẩm được đăng tải trên mạng thôi mà.
Chắc chắn là sẽ có các tác phẩm khác thú vị. Cơ mà được họ khen cũng làm thấy vui đấy chứ.
“Utako, bình tĩnh lại.”
“Nhưng mà~~”
Mẹ tôi ôm đầu tôi vào lòng rồi vuốt ve.
Được ôm vào bộ ngực to bự ấy……phần nào làm tôi bình tĩnh lại một chút.
“Mẹ……không hỏi con lý do sao?”
“Mẹ không hỏi đâu. Mặt con đang hiện lên chữ không muốn nói mà.”
Câu từ ấm áp cùng sự âm yếm làm tôi trở nên nhẹ nhõm.
Gia đình tôi lúc nào cũng tràn đầy tình thương.
Họ khen tác phẩm của đứa nghiệp dư này thật thú vị……
Được họ để tâm làm tôi thấy áy náy, nhưng mà hiện tại thì biết ơn nhiều lắm.
“Con không cần phải miễn cưỡng tiếp tục viết đâu. Nếu như muốn nghỉ thì cứ nghỉ là được.”
“Nhưng mà mẹ cũng thích Digimas mà! Không được đọc nữa có sao chứ!?”
“Mẹ thích tác phẩm đó thật, nhưng mà mẹ còn yêu Yuu-chan của mẹ hơn cả trăm, cả ngàn, cả vạn lần……”
“Mẹ à……”
Utako tuy làm biểu hiện trong bất mãn……nhưng lập tức thở dài ra một hơi.
“Cũng đúng. Ừm. Em tôn trọng quyết định của anh hai. Anh hai đừng khóc nữa!”
Ư ư……Lại được dỗ dành như thế này đây……Quả nhiên gia đình thật tốt mà~……
Khi mà tôi đang cảm nhận như thế thì
“Yuutaaaaaaaaa!”
*Rầm!* - Cánh cửa được mở một cách thô bạo. Ư ô, gì đấy.
Một người đàn ông mặt đồ vest tả tơi cùng với cặp kính bước vào. Gì chứ, là ba à.
Rồi ba tôi bay đến ôm chầm lấy tôi.
“Yuuta! Con làm sao vậy!? Tại sao lại nói là dừng chứ!”
“Chuyện đó……”
“Không được! Yuuta! Nếu như mà con nói thôi thì ba sẽ bị công ty sa thải mấttt!”
Ba tôi đang làm việc trong một công ty xuất bản.
Lại còn là nhà xuất bản đang phát hành tiểu thuyết của tôi.
“Xin con đó Yuuta! Đừng có nói là giải nghệ mà! Hãy viết tiếp nữa đi mà!”
“Không, à……ba à……”
“Tiền! Gái!? Địa vị!? Hay danh vọng!? Con muốn thứ gì ba cũng cho hết! Nhưng mà xin con đừng có nói là giải nghệ mààààà! Ưôôô!”
Ba cũng lo lắng cho mình. Cảm ơn ba……Nhưng mà hơi có chút cháy quá rồi đấy.
Rồi mẹ tôi túm lấy cổ người ba đang kích động.
“Anh・yêu・à.”
“G-, gì thế em~……”
Mẹ tôi đang lườm ba tôi trong quỷ dạng.
“Anh đang làm Yuu-chan khó chịu……biết không hả?”
“A, vâng……cho anh xin nhỗi……”
Hình như ba bình tĩnh lại rồi. Nhưng mà, chuyện bị sa thải này nọ là nói quá rồi nhỉ.
Chẳng phải chỉ là một tác phẩm thôi sao. Người ta nói bây giờ tác phẩm light novel ra nhiều lắm kia mà.
Dù cho tác phẩm của tôi không ra đi nữa thì cũng có biết bao tác phẩm khác thay thế đó chứ.
“Em cũng biết đúng chứ? Yuuta tuyên bố giải nghệ rồi!”
“Ừ, em biết. Vậy thì sao?”
Mẹ tôi thì lơ đi ba đang rất ư là hấp tấp.
“Là chuyện lớn đấy! Nếu mà Yuuta dừng lại thì anh sẽ bị sa thải vì quản lý yếu kém mất!”
“Sa thải thì sa thải chứ sao đâu?”
“Mẹ nó à!?”
Hàà……- Mẹ tôi thở dài ra một hơi như chán chường rồi lắc đầu.
“Nếu như anh có tài với tư cách là biên tập viên thì dù cho Yuuta có giải nghệ đi nữa cũng đâu có vấn đề gì đúng chứ?”
“Ch-, chuyện đó~……thì cũng phải nhưng mà~……”
Ba tôi trở nên ủ rũ.
“Đúng vậy đó phó tổng biên tập!”
*Rầm!* - Lại là tiếng mở cửa. Hôm nay sao nhiều tình huống này thế này.
“Á rà, Mei-san.”
“Sakudaira-kun……”
Biên tập của tôi, Sakudaira Mei-san đã đến.
Một nữ giới với đôi mắt sắc sảo, trong bộ vest công sở quần dài.
“Sensei! Đi thôi!”
Rồi Mei-san dùng ngón cái chỉ về phía sau. Chị ấy khoác lấy cánh tay tôi còn đang bối rối rồi tiến đến cửa.
Đằng đó có một chiếc xe máy đang đậu.
Ba tôi đuổi theo với vẻ mặt khó xử.
“Sa-, Sakudaira-kun? Đột nhiên làm sao thế?”
“Tôi đến để động viên tác giả mà tôi đảm trách thôi!”
Mei-san để tôi ngồi đằng sau xe.
Ể, gì thế này. Tiến triển gì đây!?
“Trước hết đi ăn thịt nướng nhỉ! Bọn tôi đi nhé!”
“““Đi cẩn thận nhé~”””
Chiếc xe máy bắt đầu lăn bánh, đưa tôi đến một nơi nào đó chưa hề biết.
◆
Nơi mà tôi và biên tập Mei-san đến là tiệm thịt nướng JOJO cao cấp ở Shinjuku.
“Xin lỗi vì chỉ có thể lập tức đặt chỗ ở tiệm JOJO này nhé, sensei.”
“A, không……Có sao đâu ạ. C-, cơ mà sao chẳng có người gì thế này?”
“Không có đâu. Tôi đã bao trọn rồi.”
Mei-san thản nhiên nói ở quầy. Không, không không không!
“Chị bảo bao trọn JOJO á! T-, tại sao lại lần nữa……”
“Thì bởi tôi muốn bình tĩnh nói chuyện với cậu. Bao trọn thì sẽ tốt hơn ấy mà.”
“Nh-, nhưng mà……chẳng phải mắc lắm sao?”
“Cậu cứ yên tâm! Công ty rất vui lòng chi tiền cho cậu mà!”
Công ty xuất bản mà Mei-san và ba tôi làm có vẻ như khá lớn.
Thành ra có lẽ họ sẽ bỏ ra kinh phí này nọ. Quả là tay to mà.
“Người bình thường nhất định tôi sẽ không làm chuyện này đâu. Chỉ riêng Kamimatsu-sensei thôi đó.”
“Tại sao ạ?”
“Bởi vì cậu là tác giả Kamimatsu của thiên hạ mà!”
Rồi Mei-san ưỡn ngực nói ‘đâu cần phải nói thêm nữa đúng chứ’.
Nhưng mà, ể, thế thì sao chứ?
Tôi thì chẳng hiểu mối quan hệ nhân quả gì giữa tác giả của Digimas với chuyện xem tôi là người đặc biệt cả.
Chỉ là một đứa học sinh cao trung u tối viết lách trên web thôi vậy mà.
Ba cũng như Mei-san nâng tôi lên quá mức rồi.
Nhưng mà tôi cũng biết đấy chỉ là lời xã giao thôi.
Hai người họ rất hiền nên đang đối xự dịu dàng để tôi không chìm vào sự buồn bã đây mà.
“Ng-, ngồi đi ngồi đi!”
Chúng tôi được hướng dẫn đến căn phòng kiểu Nhật.
Bên cạnh thì có sân khấu, nơi biểu diễn nhạc sống gồm nào là piano, rồi còn cello nữa.
Nữ nhân viên mặc Kimono đến để nhận gọi món.
“Nào nào, hãy mang thịt đến đây!”
Nữ nhân viên cúi đầu rồi đi khỏi.
Không bao lâu thì món khai vị được mang ra.
“Nào nào, cứ ăn nhanh vào nhé! Không cần phải ngại đâu.”
Mei-san cứ lần lượt nướng thịt rồi đưa đến chỗ tôi.
Bản thân tôi định tự nướng nhưng mà chị ấy không cho mượn cái đồ kẹp.
“Lúc đang buồn bã thì trước hết cứ ăn thịt cái đã! ~ Đấy là gia huấn của gia đình tôi đó!”
Thịt nướng xong được đặt trước mặt tôi.
Những đường vân mỡ trông ngon quá.
“Nào nào sensei! Hãy ăn thật nhiều vào! Hora!”
Tôi chẳng có han muốn ăn uống, nhưng mà Mei-san đã cất công nướng cho rồi thì đành vậy.
Tôi cho một miếng thịt vào miệng, rồi nhai……Lớp mỡ dần lan rộng trên đầu lưỡi.
N-, ngon quá! Độ ngon gì thế này!
Chưa hề chấm nước chấm, vậy mà thật sự rất ngon.
“Thế nào? Cậu đã vui lên một chút rồi chứ?”
Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Mei-san, tôi mới chợt nhận ra là mình đang được chị ấy động viên.
Sao mình lại đần độn thế. Nhà văn gì mà lại thiếu hiểu biết về sự nhạy cảm trong cảm xúc của con người chứ.
Khi mà chị ấy cười, cứ như thể rằng mình được xoa đầu và nói rằng ‘đừng bận tâm’ vậy.
“Nếu được thì tôi có thể nghe chuyện của cậu?”
“……Được không ạ? Đâu phải là chuyện về công việc đâu.”
“Nói chuyện với lại sensei như thế này là công việc của một biên tập viên đó~”
Rồi Mei-san nở nụ cười với tôi.
Một người chị trưởng thành đáng tin cậy. Chắc chắn là tôi không thể nói ra chuyện suy tư của mình cho bất kỳ người nào khác.
Rồi tôi kể tình hình gây sốc của mình hôm nay cho chị ấy.
Mei-san không chen vào mà điềm tĩnh lắng nghe.
“Ra là vậy……Bị bạn thuở nhỏ từ chối nên cậu mới bất cần tuyên bố giải nghệ nhỉ.”
Chúng tôi đang uống cà phê sau khi dùng bữa xong.
Mei-san sau khi suy tư một lúc thì nở nụ cười.
“May quá. Ra không phải là sensei trở nên ghét nhân vật hay tác phẩm của mình.”
Mei-san thở phào an tâm.
“Thì……làm sao mà em có thể ghét chứ. Nhưng mà……em không muốn viết tiếp nữa thôi.”
“Câu chuyện của nhóm Ryou vẫn chưa xong mà? Sensei tính sao.”
“……Không để cho độc giả tưởng tượng được……ạ?”
“Không được.”
Ánh mắt của Mei-san nhìn chằm chằm thẳng đến tôi. Chúng mang ý chí kiên định ‘nhất định không tha thứ’.
“Đấy là……lập trường của một biên tập viên bảo em viết tiếp đi đúng không?”
Mei-san thở dài ra một hơi.
“Không phải. Đấy là trách nhiệm của cậu[note54267].”
“Trách nhiệm?”
“Phải. Trách nhiệm viết cái kết cho câu chuyện của nhân vật mà mình đã tạo ra ấy.”
Mei-san lấy smartphone ra.
Lớp vỏ được dán sticker của Digimas, dây đeo còn là hình của nhân vật Ryou nữa.
“Nè~ sensei? Hãy xem thử bản cảm tưởng trên narou đi?”
Dù cho tôi lúng túng bởi bất ngờ nhưng vẫn lấy chiếc smartphone từ chị ấy.
……Số lượng khủng bình luận được viết trên đấy.
“Chưa trải qua bao lâu từ khi cậu tuyên bố giải nghệ mà lượt cảm tưởng đã đạt 1 triệu rồi, quá quy chuẩn luôn đó.”
Tôi thất thần đưa mắt đến cột cảm tưởng.
『Đừng dừng lại mà sensei!』『Tôi không muốn ngài giải nghệ đâu!』『Tôi muốn đọc tiếp câu chuyện của Ryou!』
Trên đó có những dòng cảm xúc mạnh mẽ đến tôi và cả tác phẩm.
Mọi người đều chung một lời, rằng ‘xin đừng dừng lại’.
“……Mọi người, tại sao chứ. Tại sao lại bảo em đừng dừng lại.”
“Vì mọi người rất yêu quý đứa con mà em đã sinh ra đó.”
“Đứa con……của em?”
Hả……! Ra vậy……Ra là vậy……
Digimas, Ryou……Tác phẩm mà mình đã tạo ra. Chẳng phải nó như là đứa con của mình sao.
Bị Michiru từ chối, trở nên chán nãn, để rồi quên đi mất cả hai.
Quên mất đi những đứa con của mình.
Và gia đình, biên tập viên, cả những độc giả tốt bụng đọc truyện……những người luôn hỗ trợ tôi nữa.
“Tôi hiểu cảm giác muốn từ bỏ trước cú sốc bị bạn thuở nhỏ từ chối. Nhưng mà chẳng phải đáng thương sao. Đáng thương những độc giả đã thích đứa con của em. Mà hơn hết là những nhân vật trong đó nữa.”
Phải, mỗi Michiru không phải là toàn bộ thế giới.
Lúc bắt đầu viết tiểu thuyết, đối với tôi cổ đã từng là tất cả trên thế giới này.
Nhưng mà khi đăng tiểu thuyết lên mạng, trở thành sách để rồi đến được ngày hôm nay, tôi đã được rất nhiều người yêu thương.
Sao mình lại ngu thế này chứ……Cú sốc sau khi bị Michiru từ chối suýt nữa khiến mình đánh mất đi những thứ quan trọng.
“Em……đã sai rồi. Em đã khinh suất……khi cố buông bỏ đi đứa con mà mình yêu thương một cách dễ dàng như thế này.”
“Giải nghệ hay không là sự tự do của sensei. Nhưng mà……Xin đừng phản bội họ. Những độc giả và nhân vật của cậu.”
Những lời nói của Mei-san khắc vào lồng ngực tôi.
Cảm xúc đã vỡ vụn phần nào đã hướng hướng lên rồi.
“……Em, hiểu rồi. Em……sẽ tiếp tục viết ạ!”
“Ừm, cố lên nhé, Kamimatsu-sensei♡”
◆
Sakudaira Mei thở phào an tâm trong tim sau khi đã thuyết phục được Yuuta.
Nếu để đánh mất một tác giả siêu nổi tiếng, tức Kamimatsu ở đây thì sẽ là nỗi mất mát của thế giới.
Nhiệm vụ mà thất bại thì e rằng bản thân cô sẽ bị giám đốc giết mất không chừng.
(Mà, thứ như sự tình bẩn thỉu của người lớn thì ra sao cũng được, nhưng may là cậu ấy đã vực dậy được rồi)
Trước mặt cô, Yuuta vừa đang ăn pudding tráng miệng, vừa nói như thế này.
“Nhưng mà ngạc nhiên thật. Digimas lại nổi tiếng hơn những gì mà em đã nghĩ cơ.”
……Ban đầu cô đã nghĩ Yuuta đang nói đùa gì đó.
Nhưng do cậu nói với vẻ mặt rất nghiêm túc nên Mei thấy ảo diệu và hỏi cậu.
“S-, sensei……Tôi cũng đã nghĩ như này từ trước rồi, nhưng cậu có biết bản thân mình được thế giới gọi là gì chứ?”
“? Không ạ? Thì chẳng phải là Kamimatsu sao ạ?”
“……Là Tác giả thần thánh, đó.”
Tác giả thần thánh Kamimatsu.
Một cái tên được người trên toàn thế giới thừa nhận chứ không riêng gì trong giới xuất bản.
Digimasu là một cái tựa siêu lớn được Yuuta tạo ra.
Lúc tập một được phát hành nó đã được in thêm cấp tốc. Ký ức chỉ sau vài phút, toàn bộ bản in lần đầu được bán hết toàn bộ trên cửa hàng toàn quốc vẫn còn rất mới trong cô.
Có in thêm đi nữa thì lượng cung cũng chẳng theo kịp, không chỉ mỗi cú sốc dầu mỏ mà cú sốc Digimas cũng đã diễn ra.
Tác giả thần thánh sau đó cũng tiếp tục đạt được thành tích vĩ đại.
Tập một thôi mà được thông báo chuyển thể anime. Doanh thu của cú hit lớn movie anime đã đạt 50 tỷ yên.
Hàng Digimas được bán chạy như bay, đi đâu cũng thấy sản phẩm hợp tác với Digimas hết.
“Chẳng phải cậu là một tác giả thần thánh dựa trên thực lực sao.”
Mei nhiệt tình nói chuyện Digimas bán được đến đâu, và sự tuyệt vời của Yuuta khi đã tạo ra nó.
Nhưng mà Yuuta lại nở nụ cười trông kỳ quặc.
“Kỳ ghê~, chuyện viễn tưởng như thế làm sao mà xảy ra được ở đời thực chứ ạ~”
Bằng cách nào đó mà Yuuta vẫn chưa hoàn toàn tin vào sự vĩ đại của bản thân.
“Không, tôi đã nói là thật mà!”
“Chuyện ảo tưởng trẻ con như thế sao có thể xảy ra ở hiện thực được ạ~”
“Không, thật là như thế mà! Tin tôi đi! Đã nói là thật rồi mà!”
“Mei-san thật tốt bụng. Vì chị lúc nào cũng động viên để động lực trong em không mất đi!”
……Thế này thì chết rồi – Mei thở dài ở trong lòng.
Đúng là thế. Từ hôm cô trở thành người phụ trách của cậu cho đến ngày hôm nay, dù có nói bao nhiêu lần đi nữa, Yuuta vẫn không nhận thức được sự tuyệt vời của bản thân cậu. Dù cô có khen ‘cậu rất là tuyệt vời đó!’ thì cậu sẽ xem như đấy là sự tốt bụng ở cô. Lúc nó được chuyển thể thành anime cũng vậy, cậu hoàn toàn chẳng tin gì cả. Không những thế, vì Yuuta không rõ chuyện trong ngành hay sao mà cậu ngây thơ hỏi cô rằng ‘như thế có phải gì khủng không ạ’.
“……Trước giờ tôi đã tò mò rồi, sensei không thấy mình đánh giá bản thân mình quá thấp sao?”
“Ư~n chị thấy thế ạ? Thì vì em chỉ thấy nó như mở rộng chuyện mình đã làm từ nhỏ thôi.”
Từ trước Mei cũng đã từng nghe.
Rằng bản thân cậu vì bạn thuở nhỏ mà sáng tác những câu chuyện.
Những câu chuyện ảo tưởng trẻ con làm ra, giờ đã mở rộng sang tiểu thuyết. Có lẽ vậy thành ra cậu không nghĩ nó là gì to tác.
Cả chuyện bạn thuở nhỏ đã từng là người duy nhất khen cậu cũng là nguyên nhân khiến cậu đánh giá thấp bản thân.
(Nếu như không có cô bạn thuở nhỏ đó thì Digimas đã chẳng ra đời, nhưng mà có chút tệ thật nhỉ)
Cô muốn cậu biết nhiều hơn về thế giới rộng lớn.
Nếu như bị khóa chặt hơn trong thế giới chỉ có mỗi bạn thuở nhỏ, có khả năng cậu sẽ lại nói từ bỏ với lý do nào đó.
Mình muốn tạo cho cậu ấy một chỗ dựa khác. Phải là gì đây nhỉ……Phải rồi!
“Nè~, sensei. Ngày nghỉ tới cậu rảnh chứ?”
“Ể, à, dạ. Em rảnh.”
“Vậy, lần tới có bữa tiệc đó. Tham gia không?”
“Tiệc……ạ~”
“Tôi nghĩ sẽ làm cậu thay đổi tâm trạng đó. Cậu thấy sao?”
Yuuta sau một hồi suy nghĩ thì đã gật đầu đồng ý.
“Cho đến giờ, em đã luôn trốn tránh vì nghĩ có lỗi với Michiru, nhưng nếu thay đổi tâm trạng thì được ạ.”
Mei thầm nghĩ ‘ra vậy’ và thuyết phục. Yuuta cho đến bây giờ đã cực lực trốn tránh những sự kiện.
Cô từng nghĩ cậu không thích xuất hiện trước mặt đám đông, nhưng ra do đấy là hành động quan tâm đến bạn thuở nhỏ của mình.
Được người ta quý trọng đến thế này, nhỏ nghĩ gì khi mà lại từ chối kia chứ.
Mei cảm thấy khó chịu cô bạn thuở nhỏ chưa từng gặp kia.
Mặt khác cô nghĩ nên đối xử tốt hơn với Yuuta.
“Vậy thì tốt quá. Vậy để tôi gửi thông tin chi tiết cho cậu sau nhé.”
“Mà tiệc gì thế chị?”
“Là bữa tiệc mừng doanh thu movie đạt 50 tỷ yên, chỉ tập hợp những người liên quan thôi.”
Yuuta tròn xoe đôi mắt.
“Ahhahha, 50 tỷ yên ạ. Mei-san, con số đó thú vị như sự ảo tưởng của học sinh tiểu học vậy ấy.”
Ngay cả khi đạt được thành tích như quái vật như thế, do kết quả giống như là chiều không gian khác nên là hiện thực chẳng thể nào theo kịp.
Nhưng mà nó là hiện thực nên cậu được người ta tôn là thánh thần.
(Ừ thì, lý do mà mình gọi cậu ấy là thần thánh không chỉ như thế đâu)
Đấy là thời bản thân cô còn là lính mới.
Ban đầu cô rất hạnh phúc vì làm việc cho công ty xuất bản lớn, nhưng mà lập tức nếm được mùi vị cay đắng.
Do đã nhìn thấy nhiều mặt trái nên Mei trở nên chán ghét chuyện tiếp tục làm biên tập viên.
Cô dần không biết vì chuyện gì mình lại đang tiếp tục làm công việc biên tập này.
Vào buổi tối nọ, do không chịu đựng nổi stress nữa mà Mei đã lên shinkansen về nhà ba mẹ mình.
Cô đã từng nghĩ……‘Cứ thế này về quê kết hôn thôi’, nhưng mà lúc đấy thì
『Digital, Masters?』
Khi mà cô lên trang narou để kiểm tra thứ hạng theo thói quen thì thấy tác phẩm chưa từng nghe qua đang chiễm chệ trên hạng nhất. Mei sau khi đọc xong tiểu thuyết đó đã……
『Mình phải đi thôi!』
Cô xuống trạm kế của shinkansen.
Đã trễ chuyến tàu cuối nên là không còn tàu để cô quay về nữa.
Mei quay trở về nhà xuất bản. Cô không nhớ bất cứ gì trên đường về. Cả chuyện mình có sử dụng taxi hay không.
Đồ cô mang theo đã thất lạc ở đâu đó, mà khi nhận ra thì đã bản thân quay về nhà xuất bản rồi.
『Phó tổng biên tập! Tôi muốn tác phẩm này được in thành sách!』
Agematsu sau khi nghe báo cáo từ cấp dưới đã lập tức phê lệnh OK cho xuất bản.
Không lâu sau khi biết được đấy là câu chuyện cho con trai mình viết, có vẻ như là ông đã thất kinh hồn vía.
Mà dù sao đi chăng nữa, vì thế mà『Digital Masters』mới được để mắt đến.
『Xin lỗi nhé, Sakudaira-kun. Trông giống như là tôi cướp công lao của cô vậy. Cô là người tìm thấy vậy mà』
Chẳng biết vì lý do gì mà nội bộ biên tập đánh giá cao Agematsu.
Thực tế người tìm ra là Mei, nhưng mà có vẻ như do là cha của tác giả nên ông được tăng độ cống hiến.
『Có sao đâu ạ, phó tổng biên tập. Công lao của tôi thì sao cũng được mà』
Mei thấy nắm bắt được điều quan trọng hơi hẳn chuyện bản thân mình được đánh giá cao.
Sau khi Mei đọc tác phẩm của Yuuta, cô đã nhớ lại sự nhiệt huyết khi xưa.
Cô chắc chắn là đã trở nên chán ghét công việc biên tập, vậy mà giờ đây đang rực cháy.
Nó làm cho người đã đọc trở nên cháy bỏng. Và còn thay đổi cảm xúc con người đến tận như thế này đây.
Tác giả này, Kamimatsu-sensei này, thật là tuyệt vời quá.
Thế nên Mei đã trở thành biên tập viên của Yuuta.
Mei đã nghĩ, rằng cậu chính là vị thần được giáng xuống cái thế giới mà ngành xuất bản bị cho là khủng hoảng.
Rằng bản thân cô sẽ bảo vệ người tác giả này đến hết đời, vì cậu có thể làm cho nhiều người trở nên hạnh phúc.
Mei cho đến bây giờ đã nghĩ thế, và từ giờ trở đi cũng nghĩ rằng muốn trở thành chỗ dựa cho chính cậu.
◆
Sáng hôm sau. Em gái của Yuuta・Utako đến đánh thức anh mình dậy.
“Anh hai……Chào buổi sáng……”
Khi mà cậu đang thay đồng phục thì đứa em gái khóc òa đến ôm chặt cậu.
“Sao thế……? Mới sáng sớm làm sao khóc.”
“Chương mới của Digimas anh đăng tối muộn hôm qua……làm em cảm động từ sáng đó……hức hức……”
Tối hôm trước, sau khi Yuuta chia tay với biên tập Mei và về nhà, cậu đã viết chương mới của Digimas trước khi ngủ và đăng nó lên lúc rạng sáng. Có lẽ em gái cậu đã đọc chương mới nhất trong lúc trời còn tối.
Utako đang ôm chặt cơ thể anh hai mình.
Tuy dáng người nhỏ nhắn nhưng con bé này cũng có bộ ngực khá to. Hiện tại thì nó đang biến dạng dưới bộ đồng phục mà con bé mặc.
“Cảm ơn anh đã không dừng! Có thể đọc tiếp Digimas……em thật sự vui lắm đó!”
Utako đang học một trường có đội bóng rổ rất mạnh. Mỗi ngày con bé đều luyện tập đến đứt hơi rồi mới về nhà.
Dù có những ngày tập luyện mệt nhọc, hay bị các đàn anh đàn chị nói những lời nghiêm khắc để trở nên buồn bã, chỉ cần có thể đọc Digimas là cảm xúc của con bé có thể làm mới lại. Từ giờ trở đi cũng có thể đọc tiểu thuyết tuyệt vời như thế.
Utako nở nụ cười từ tận con tim, sau đó vừa dâng hiến sự cảm ơn sâu sắc vừa nói đến người anh đã làm nên tác phẩm đó.
“Tác phẩm mà cảm động như thế này……em nghĩ không có bộ nào khác đâu. Em đã khóc nức từ sáng đến giờ đó……! Có thể làm ra một tác phẩm tuyệt vời như thế này, quả nhiên anh hai là thiên tài mà!”
“Ahaha, em quá lời rồi.”
Về phía Yuuta, cậu chỉ viết ra nội dung mà cậu muốn viết một cách bốc đồng lúc giữa đêm thôi.
Cậu đã hiểu lầm em gái vì mình nên mới đang quan tâm lo lắng cho mình.
Thực thế thì giống với Utako, fan của Digimas trên toàn thế giới đều đổ lệ từ lúc sáng ấy mà.
“Quả là anh hai, trong thời gian ngắn thôi mà có thể viết nên chuyện làm cho biết bao nhiêu người òa khóc! Em thấy thật hãnh diện khi mà được làm em gái của anh hai đó!”
“Ahaha……Cảm ơn em.”
Yuuta thay đồ rồi đi đến phòng khách.
Lại thêm một nhân vật nữa vừa khóc vừa đến ôm chặt cậu. Đó chính là người cha Shouji.
“Yuuta! Cảm ơn con! Thật sự cảm ơn con vì đã rút lại lời giải nghệệệệệệệ!”
Shouji khóc và vui mừng vì ông đơn thuần là một fan bự của Digimas.
Dù với tư cách biên tập viên, hay với tư cách của một độc giả đi nữa, một otaku như Shouji đây biết nỗi đau của số nhiều tác phẩm đã kết thúc khi chưa được hoàn thành.
Thế nên ông đã khóc khi biết được Digimas sẽ tiếp tục ra.
Nhưng mà mọi người xung quanh thì lại thấy ông như là đang vui mừng vì không bị sa thải, cũng chính do những hành động thảm họa mà bình thường ông hay làm.
“Anh. Thế là đủ rồi.”
Người ló mặt ra từ nhà bếp là mẹ của Yuuta・bà Setsu.
“Tốt rồi anh ha, Yuu-chan lại tiếp tục Digimas.”
“Ừ!”
“Tốt rồi ha, từ giờ trở đi không phải bị sa thải ha. Quỳ rạp xuống lạy Yuu-chan đi.”
“Mẹ nó à!? Không phảiiii! Anh đơn thuần chỉ là fan của tác phẩm thôi mà~!”
“Phải thay mặt ông chồng ngu ngốc gửi lời cảm ơn đến Mei-san mới được.”
“Quá đáng màààààààààààààààààààààààà!”
Lơ đi lời biện hộ của người chồng, mẹ của Yuuta・Setsu nở nụ cười với con trai.
“Yuu-chan, chào buổi sáng.”
“Ừm, con chào mẹ.”
Setsu điềm tĩnh ôm Yuuta từ phía chính diện.
Bà bao bộc đứa con trai mình bằng bộ ngực to bự rồi vuốt ve.
“Thật mừng vì trông như con đã vui vẻ lên lại. Nhưng mà, nếu như con muốn dừng lúc nào cũng được hết.”
“Thật ạ……?”
“Phải, làm cho con đau thì mẹ cảm thấy đau hơn.”
“Em cũng vậy! Anh hai mà khóc thì em sẽ buồn lắm!”
Utako cũng đến ôm anh mình.
Yuuta đã nghĩ……Aa, hai người họ tốt bụng quá, gia đình thật ấm cúng làm sao~.
“Cảm ơn mẹ, con không sao. Vẫn tiếp tục làm nhà văn được.”
“Yuutaaaaaaaaaaaaaaaa! Củm ơn con nhìuuuuuuuuuuuuuuuuuu!”
““Ồn quá đó ba nó/ba à.””
Nhà Agematsu tràn ngập tiếng cười với nhau……Giờ thì qua một diễn biến khác.
Cách khá gần mái nhà của Yuuta là ngôi nhà mà Ookuwa Michiru sinh sống.
“…………”
Sau khi tắm sáng xong thì Michiru rời khỏi phòng tắm.
Tấm gương phản chiếu lại cơ thể thấp bé nhưng đổi lại đầy đặn, cùng với gương mặt rất xinh đẹp.
Có lần cô được ba mình nói là mình giống mẹ.
Nhưng vẻ đẹp đó đối với Michiru như là lời nguyền vậy.
“……Quầng thâm ghê quá.”
Dưới cặp mắt đang phản chiếu qua gương của Michiru có quầng thâm rất đậm.
Lý do thì rõ ràng là do lời tuyên bố giải nghệ của Kamimatsu-sama mà cô ngưỡng mộ rồi.
Lồng ngực của Michiru đã chịu tổn thương lớn. Cô đã nghĩ rằng người tác giả thần thánh hỗ trợ cảm xúc của mình sắp không còn nữa.
Cô bị sốc, bất an đến nỗi không thể ngủ lấy được một giấc.
Michiru đã cầu nguyện. Cầu rằng Kamimatsu sẽ đổi ý vì cô.
Và rồi Digimas được cập nhật vào lúc sáng nay. Đồng thời với tuyên bố rút lại lời giải nghệ nữa.
“Tốt quá……thật sự, tốt quá……”
Nhân tiện thì ngay sau khi Digimas được đăng lên vào lúc rạng sáng, nó đã trở thành chủ đề trên mạng xã hội.
Trên toàn thế giới đang loan đi tin tức rằng Kamimatsu đã rút lại lời giải nghệ.
Nhưng mà chính bản thân tác giả cũng không nhận ra chuyện như thế.
“…………”
Michiru lau cơ thể, rồi cứ khỏa thân mà đi đến phòng khách. Nếu bị gia đình nhìn thấy sẽ ngạc nhiên và nổi giận không chừng.
Nhưng chỉ riêng gia đình cô thì sẽ không xảy ra chuyện như thế.
Không lấy một bóng người ở trong căn phòng được dọn dẹp ngăn nắp. Vì cả mẹ, cả ba cô đều không có trong căn nhà này.
“Kính cửa sổ đã vỡ……Tại sao? Chẳng lẽ nào, là trộm!?”
Michiru ngạc nhiên vì kính cửa sổ đã vỡ.
Nhưng rồi cô nhớ ra rằng chính bản thân mình tự phá hoại nó khi biết được tin Kamimatsu-sama của mình giải nghệ.
“Yuuta~. Phải làm sao đây, kính nhà tớ vỡ mất rồi……A.”
Bất giác cô tìm đến sự giúp đỡ của cậu bạn thuở nhỏ, nhưng rồi điềm tĩnh trở lại.
……Phải rồi. Mình đã từ chối Yuuta mất rồi mà.
Vì cô xem chuyện cậu ở bên cạnh mình như là lẽ đương nhiên nên lỡ thốt nên lời nhờ vã đỏ.
“……Hứm. Ai thèm tên đó chứ!”
Yuuta đã xem thường Kamimatsu-sama mà cô yêu quý. Và cô đã chẳng tha thứ cho chuyện đó.
Đối với Michiru, lý do mà cô sống chính là Kamimatsu-sama và tiểu thuyết mà người ấy cho ra đời.
Yuuta đã báng bổ vị thần thánh đã ban cho cô lẽ sống như thế. Sao cô có thể tha thứ cho cậu được.
Michiru không lâu sau đó bình tĩnh lại rồi thì gia cố lại kính cửa sổ mà bản thân đã làm vỡ.
Khi mà cô thay đồ, sửa soạn thì bất chợt thốt lên câu nghi vấn.
“……Nhắc mới nhớ, Vào ngày mình từ chối Yuuta……Kamimatsu-sama đã tuyên bố giải nghệ nhỉ.”
Do buồn vì tin giải nghệ nên cô đã chẳng thể nghĩ ra lý do làm cho Kamimatsu-sama giải nghệ.
Tại sao lại thôi chứ. Cô chẳng thể hiểu lý do.
Không, là xạo thôi. Chứ cô nghĩ ra một nguyên nhân duy nhất đấy chứ.
Chẳng lẽ nào……nếu như những lời của Yuuta mà đúng. Nếu như Yuuta chính mà Kamimatsu-sama……thì hợp lý quá rồi. Trong trường hợp đó thì mình chẳng phải là con nhỏ ác đến tồi tệ, nói những lời quá đáng đến Kamimatsu-sama và bẻ gãy ý muốn cầm bút của ngài ấy sao.
“Đúng là ngu ngốc mà!”
Cô phủ định Yuuta chính là Kamimatsu-sama.
Nhưng mà dù có phủ định thế nào đi nữa, nghi vấn của bân thân cô vẫn cứ bủa vây trong đầu không rời ra.
Một lát sau, Michiru tiếng ra cửa để mang giày.
“……Con đi đây ạ.”
Rồi cô bước ra khỏi cánh cửa mà chẳng hề có một tiếng chào lại.
Ánh nắng đầu hè chiếu rọi xuống người cô. Thật khó chịu với người vừa thức xuyên đêm như cô.
““A……””
Vừa đúng lúc cô chạm mặt với Yuuta.
Thì đương nhiên thôi, vì cậu học cùng trường, lại còn gần nhà nhau nữa.
“……”
Michiru trong một thoáng không biết phải đối mặt với Yuuta như thế nào.
Nhưng trong lúc đó, Yuuta đã nở nụ cười và nói.
“Chào buổi sáng, Michiru.”
Yuuta đang làm biểu hiện trong như sảng khoái phần nào đó.
……‘Gì chứ’ – Suy nghĩ đen tối này lan rộng trong lồng ngực cô.
Tại sao lại có thể làm vẻ mặt thảnh thơi như thế trong khi mới bị người con gái mình thích đá chứ.
Cô nghĩ như thế, và chẳng hiểu sao cảm thấy bức bối.
Đương nhiên là Yuuta đã thất vọng tràn trề, lên cả quyết tâm giải nghệ mà.
Cậu đã nhận cú sốc tầm đấy.
Nhưng một người không biết Kamimatsu = Yuuta như Michiru thì sẽ hiểu lầm rằng cậu đã trở nên vui vẻ một cách hời hợt.
“Hứm!”
Michiru bơ Yuuta rồi bước nhanh đi.
Cô nghĩ sẽ tha thứ cho cậu nếu như xin lỗi về chuyện đã xem thường Kamimatsu-sama.
Nhưng nhìn thấy Yuuta thản nhiên, Michiru trót trở nên ngoan cố.
“Tôi không tha thứ cho người như cậu đâu nhé! Đồ ngốc đồ ngốc! Yuuta là đồ ngốc!”
Dù cho có nhận những lời chửi rủa của Michiru đi nữa, Yuuta vẫn không trở nên khó chịu.
Yuuta đã vực dậy từ cơn sốc rồi.
Với lại cậu biết cô bé này thật ra không xấu tính đâu.
“À, phải rồi. Michiru, cậu làm bài tập chưa? Hôm nay phải nộp đó.”
“Ưn ga~! Th-, thôi chết……Mà! Đừng có đi theo tôi!”
“Đâu, đi chung một đường thôi mà.”
“Vậy thì đi cách tôi 100 bước đi nhé! Hứm!”
Yuuta có thể nói chuyện bình thường với lại Michiru.
Bị từ chối nói thật là đau lắm. Nhưng mà cậu không hề có cảm giác thù hận gì đối với Michiru.
Vì cho dù không thể trở thành người yêu của nhau đi nữa, cô vẫn là người bạn thuở nhỏ quan trọng của cậu mà.