Xin lỗi, tác lại trễ một lần nữa nhưng có lẽ sau này sẽ trễ dài dài.
Tác giờ đang hợp tác cùng bạn Tôn Huyền edit bộ Thiên Quan Tứ Phúc.
Vì một vài lí do cá nhân mà truyện đó Huyền không viết được mà tác lại là người sống theo chủ nghĩa "người khác không làm cho mình thì mình tự làm" nên tác đề nghị cùng bạn đó edit truyện.
Trình tác gà lắm nên phải thu thập thêm kinh nghiệm để edit bản beta cho nhanh.
Truyện chắc có thể bị dời lịch lại là ngày một chap.
Nhân tiện nói luôn thứ , thứ này tác đi chơi nên không có ở nhà để viết truyện đâu, tác đi chơi với mẹ và mẹ sẽ không cho tác mượn điện thoại để viết truyện đâu
___Pov Hazuto ___
Không biết đã bao lâu rồi tôi mới được trải nghiệm cảm giác của rừng rú hoang vu thế này.
Tiếng lửa kêu tích tách nghe thật vui tai.
"Anh Nico hôm nay ngủ với chị"-El
"Anh ấy phải ngủ với em cơ"-Kai
"Hai người đang hẹn hò thì sao lại không ngủ chung với nhau đi, buông tha cho Nico-chin không được à"-Alice
"Không"-El/Kai
"Tại sao hai em lại đồng thanh như thế, anh mới là người bị nạn"
"Nạn gì đâu, bọn em chỉ muốn ngủ chung với anh như hồi đó, lâu lắm rồi bọn em không được ngủ cùng anh"-El
"Nhưng lều nhỏ lắm chỉ cho phép hai người vào là cùng"-Kai
"Chỉ vì thế mà hai em cãi lộn à? Mấy đứa đang làm phiền người khác đó, nhớ chúng ta đang đi đánh giặc chứ không phải là đi du lịch đâu"
"Vâng em biết rồi"-El
"Em xin lỗi"-Kai
"Vậy tối nay anh ngủ với ai"-Alice
"Đúng rồi, suýt quên"-El
"Anh chọn đi"-Kai
"Anh không được ngủ một mình à"
"Không"-El/Kai
"Vậy...vậy...anh chọn Hazuto"
Đột nhiên Yuki nắm lấy cánh tay tôi kéo lên để tôi chắn trước cái thân hình "teo nhỏ" quá mức của cậu ta.
"Tại sao lại là Hazuto"-El
"Em muốn ôm anh ngủ cơ"-Kai (Tác : xin nhắc lại tình cảm Kai dành cho Nico chỉ là tình anh em)
"Tại sao tôi lại bị lôi vào vậy"-Hazuto
Yuki thật quá đáng mà, tôi chỉ thích làm cái bóng rồi quan sát Alice-chan từ thôi, sao lại đem tôi ra chứ.
"Không nhưng nhị gì hết, anh quyết định rồi."
Thế là hai người đó cụp tai xuống chán nản.
Tôi được Yuki buông tha, cầm cốc nước nóng trên tay uống một hơi cạn cốc.
Thở dài, nhìn những túp lều xung quanh, nơi đây là nơi quân lính chuẩn bị cho chiến tranh với ma tộc giáp ranh vùng biên giới.
Hiện tại đã là tháng sau khi tôi được triệu hồi sang thế giới này.
Tôi trong quá trình này cần luyện tập ít nhiều vì để nâng cao chỉ số của mình, dù nó được giữ nguyên sau khi tôi chuyển sinh nhưng tôi phải tập làm quen vì lâu rồi đâu có sử dụng nó.
tháng nay, Alice-chan bí mật giúp tôi tập luyện và tránh mắt của Yuuta, hắn ta không ưa tôi lắm và dường như hắn đang có âm mưu gì đó nên tốt nhất là nên giấu nghề một tí và làm cho hắn khinh thường tôi càng nhiều càng tốt.
Nhân tiện El, Kai và Alice có sức mạnh tương đương tôi cho nên việc thực chiến diễn ra khá là tốt. Đôi khi bọn tôi còn đi tìm dungeon để nâng cao thực lực của bản thân, đến nay chúng tôi đã phá đảo cái, hơi lâu đó nhưng toàn là dungeon cao cấp không.
Khuya, trong túp lều, tôi đấp chăn và nằm trên một cái đệm riêng biệt cạnh Yuki.
"Yuki ngủ chưa"-Hazuto
"Chưa, có gì không"
"Không có gì, chỉ là thấy khó ngủ thôi"-Hazuto
"Sao giống nhau vậy"
"Ờ"-Hazuto
Tự nhiên không biết nói gì nữa.
"Hazuto xin lỗi"
"Tự nhiên ủy mị vậy. Xin lỗi cái gì"-Hazuto
"Về tất cả mọi việc"
Có lẽ nào cậu ta lại hối hận về việc lỡ triệu hồi tôi, hay là việc cậu ta chuyển tôi xuống Gin để rồi gặp Nalice hay chuyện không kịp cứu tôi lúc tôi sắp chết.
"Trời ạ, từ khi nào con người lạc quan khi trước đã trở nên ủy mị thế này, không có gì để xin lỗi hết. Tớ phải cảm ơn cậu vì đã một lần nữa cho tớ cơ hội để gặp lại người tớ yêu đó"-Hazuto
Tôi vò đầu Yuki, tóc tai cậu ta rồi bời, cậu ta gạt tay tôi đi rồi nằm xuống đắp chăn qua đầu.
"Ngủ đi"
"Ờ, ngày mai còn phải đánh trận đầu nữa"-Hazuto
Trận chiến đầu tiên với quỷ tộc sau nhiều năm, tôi phấn khích lắm rồi, làm sao ngủ đây
------
Trên chiến trường, quân ta và quân của quỷ tộc không chênh lệch nhau là mấy, người cầm đầu bên đó là một nữ quỷ, cô ta giấu mình trong bộ giáp đen tay cầm một cây thương dài.
Người dẫn đầu bên ta vì lí do nào đó mà Yuuta lại được lên đó.
Tôi không quan tâm đâu nhưng cậu ta chết sớm thì khổ, hình như đây là trận đấu đầu tiên của cậu ta thì phải.
Tôi đứng sau cậu ta một chút, El, Kai và Alice-chan cùng bọn tôi đứng trên tiền tuyến mặc cho nhiều quân lính đã từng bàn tán tại sao lại để trẻ con lên đây, tuy nhiên chỉ sau vài trận đấu họ đã hoàn toàn công nhận họ.
Yuki thì không tham gia vào trận đấu do thân phận của cậu ta, cậu ấy bay trên không trung cùng ma pháp [Tàng hình] nên không ai có thể thấy cậu ta bằng phương pháp bình thường.
Tiếng ma pháp nổ trên bầu trời báo hiệu cho trận chiến bắt đầu.
Một cảm giác phấn khích kì lạ lan tỏa khắp người tôi, tôi nhếch mép cười.
Có lẽ hành động này không giống với một cựu anh hùng cho lắm nhưng tôi không kìm được.
Hai quân giao chiến với nhau.
Trận chiến thực sự bắt đầu.
-------
Sau tiếng giao đấu, quân ta chiến thắng trận đầu với thương tích không quá /.
El, Kai và Alice-chan vẫn hoàn toàn lành lặn, Haruka cũng có thể xem là ổn tuy nhiên tên Yuuta đã suýt mất mạng do lơ là.
Có lẽ điều này sẽ là một bài học để đời cho hắn.
Mùi máu tanh bay khắp chiến trường, nó sẽ làm người khác khó chịu đến cùng cực nhưng với tôi nó như là bữa tiệc chào mừng trở lại.
Vui quá.
"Này Hazuto, cậu phấn khích quá rồi, đừng cười nữa không là lịch sử lặp lại đó"
Tôi không hề biết mình đang cười, những người xung quanh đang nhìn tôi bằng cặp mắt "không thể nào tin được"
Có lẽ biểu hiện của tôi đã hơi quá lố khi tự tay lấy đầu nữ tướng quỷ.
"Cảm ơn đã nhắc nhở"-Hazuto
Tôi dùng [Thần giao cách cảm] với Yuki.
Dù cậu ta đã nói là lịch sử lặp lại nhưng có lẽ nó chỉ là biệt danh hồi đó của tôi.
Nhiều năm về trước tôi có biệt danh là [Huyết anh hùng], cái biệt danh có lẽ không phù hợp để gọi một anh hùng nhưng tôi thấy nó khá là được.
"Hazuto làm tốt lắm"-El
"Cậu mạnh thật nhỉ"-Kai
El và Kai đi đến tôi với bộ dạng có hơi lếch nhếch do chiến đấu một thời gian dài.
"Cậu làm tốt lắm"-Alice
"Nếu anh làm tốt hơn, em có chấp nhận lấy anh không"-Hazuto
"Cậu...im đi, tôi không cưới cậu đâu, tôi lớn tuổi hơn cậu đó"-Alice
Alice-chan đỏ mặt rồi đi chỗ khác.
Tôi bị cho ăn tát một cái rõ đau nhưng điều này chứng tỏ Alice-chan có phản ứng với lời nói của tôi.
Tôi đuổi theo sau đó.
___ Pov main ___
Ồ ~ bọn nhóc này biểu hiện không tồi tí nào.
Lần đầu lên chiến trường mà làm vậy là tốt lắm rồi.
Mà hình như số quỷ nhân mà El, Kai, Aice và Hazuto giết chiếm /toàn quân quỷ tộc đó.
Thế quái nào mà chất lượng quân đội lại kém đi nhiều thế.
Kệ đi, bọn nhóc bây giờ đang trở về doanh trại cùng với binh lính.
Bầu không khí hùng hục khí thế khi thắng được trận đầu tiên.
Bao lâu rồi tôi mới thấy được cảnh này đây.
Tôi trở về trước bọn nhóc, nấu một nồi súp to thật to với đầy đủ các món mà bọn nhóc thích. Xem như ăn mừng đi.
À quên nói, bọn tôi ở một trại tách riêng khỏi chỗ của binh lính vì một số lí do.
Bọn nhóc vừa về, mình mảy không có dính một chút máu hay bụi bẩn nào có lẽ do đã dùng ma pháp [Tẩy rửa], El là người đầu tiên lên tiếng.
Anh Nicoooo ~ em mệt quá, cho em sạc năng lượng đi"-El
El bay lại ôm tôi, ngực em ấy cọ vào đỉnh đầu tôi mặc dù nó không có độ đàn hồi cho lắm, sau nhiều năm El giờ đã hơi bị cao à, khoảng chừng m. (Tác: không phải nó cao mà là mi lùn)
"Sao lại sạc bằng cách này? Kai em cũng đừng có hùa theo El chứ, ý tứ tí đi"
Hai nhóc ôm tôi cứng ngắt, tôi không thoát ra được.
"Haha"-Alice
"Alice nữa, đừng có đứng đó cười, giúp anh đi"
"Được thôi"-Alice
Alice nói rồi đi đến chỗ cái bếp nhỏ, dọn đồ ăn lên bàn cũng như chén, dĩa và muỗng, Hazuto cũng giúp cô nàng.
"Anh nó là giúp anh thoát khỏi hai người này mà"
"Anh nói giúp thì em giúp thôi, lại đây ăn nào"-Alice
Alice ngồi vào bàn mà không thèm nói El và Kai một câu nào.
Tôi quần quật lắm mới có thể bảo được hai nhóc bỏ tôi ra.
Sau bữa tối, bọn tôi cùng nhau trò chuyện về trận chiến vừa mới diễn ra, theo lời của El và Kai kể thì chúng có phần ít hơn sự thật, khiêm tốn là tốt nhưng với gia đình thì khiêm tốn để làm gì.
Gia đình?...gia đình...có lẽ tôi đã vô thức xem chúng là gia đình của mình rồi.
Nếu là gia đình thì làm sao tôi có thể vứt bỏ cuộc sống cùng với chúng mà trở về Ten đây.
Hay là đem chúng theo...nhưng chắc gì chúng muốn đi theo, chúng còn cuộc sống còn bạn bè của chúng tôi không thể ép buộc chúng được. Vả lại ở Ten chắc gì chúng đã an toàn.
Chỉ còn một cách thôi, tôi đành phải ích kỉ một chút vậy, ích kỷ với ước muốn của bản thân.
Những trận chiến sau mọi người đều làm rất tốt, đặc biệt là các anh hùng, Haruka đã thành thạo nguyên tố với nhiều cấp độ và trình độ kiểm soát rất điêu luyện.
Yuuta thì đã nắm vững được những đường kiếm, giờ đây cậu ta không còn giống như tay mơ hồi đó nữa. Tuy nhiên tôi vẫn thấy cậu ta dường như đang che dấu cái gì đó.
Rất nhanh, sau vài tháng chúng tôi đã dồn quỷ tộc vào đường cùng, chúng tôi đang ở cách tổng bộ của lâu đài quỷ vương khoảng vài chục km.
Trận chiến cuối cùng sắp diễn ra.
___ Pov Yuuta ___
Mới đây đã vài tháng kể từ khi tôi được triệu hồi.
Tôi đã thích nghi được với nhiều thứ ở đây kể cả việc giết quỷ tộc.
Quỷ tộc với nhân loại không được xếp vào cùng một nhóm vì thế tôi không thấy tội lỗi gì khi giết chúng.
Level của tôi tăng khá nhiều nhưng chưa đủ để hơn Haruka một nửa, cô nàng hoàn toàn không để ý đến tôi như là một người theo đuổi cô ấy sau khi tôi đã tỏ tình mà chỉ xem tôi là người bạn, đối tượng cô nàng thích là tên khốn Hazuto.
Tôi đã quyết định dù không chiếm được trái tim của cô nàng thì ít ra phải chiếm được thể xác.
Vừa hay [Thao túng] có thể cho tôi điều đó, tuy nhiên level của tôi phải ở trên Haruka gấp đôi nhưng bây giờ mới được /.
Còn khá nhiều nhưng nếu giết được quỷ vương thì level sẽ lên rất nhiều đó.
Tôi có thể thực hiện được điều đó nếu tên khốn Hazuto và các giáo viên không cướp lấy chiến công.
Sức mạnh của họ có thể xem là vô lí, nó quá mạnh, tôi không chắc mình có thể solo đánh thắng bọn họ được hay không.
Tuy nhiên dù không đường đường chính chính thì loại bỏ cái gai trước mặt cũng là một biện pháp.
Hãy bắt đầu từ tên Hazuto nào.
Nếu hắn chết thì Haruka sẽ đau lòng và tôi có thể sẽ trở thành bờ vai cho cô nàng, nếu cô nàng đổ tôi thì tôi cũng chẳng cần tăng level nữa.
Tuy nhiên tên Hazuto đó không dễ chết như thế, hắn như con giun vậy, giết bao nhiêu lần vẫn sống.
Tôi đã thử nhiều cách thậm chí là bỏ độc vào thức ăn của hắn nhưng vô dụng.
Rồi một ngày có một bức thư gửi đến cho tôi, nó ghi lại toàn bộ hành động của tôi với Hazuto.
Làm sao có người biết được,bước thư yêu cầu tôi đến gặp mặt người đó.
Bât ngờ thay người gửi thư lại là vua của Ri.
Ông ta làm thế quai nào mà lại ở tiền tuyến.
"Anh hùng cậu có muốn giết chết người đó không"-vua của Ri
"Sao ông biết được"-Yuuta
"Chuyện đó không quan trọng, cậu có muốn hợp tác với ta để giết người không"-vua của Ri
"Tất nhiên là muốn nhưng ông chắc chắn không làm không công đâu đúng không"-Yuuta
"Cậu thông minh đấy, hãy giết toàn bộ bọn người ở bên tên anh hùng mà cậu ghét"-vua của Ri
Những người ở bên Hazuto chỉ có vị giáo viên và một á nhân bí ẩn mà họ gọi là "anh".
Tuy có hơi tội lỗi một tí nhưng vì mục đích của tôi mà họ phải chết.
"Được, tôi chấp nhận nhưng vì sao ông lại muốn giết họ"-Yuuta
"Đơn giản vì chúng xúc phạm ta. Hãy cầm bình thuốc độc này bỏ vào bữa ăn của chúng, chỉ một muỗng thôi cũng đủ để chúng thăng thiên gặp thần."-vua của Ri
"Được rồi"-Yuuta
Tôi cầm lấy bình thuốc rồi trở về doanh trại.
Tối, tôi đột nhập vào chỗ của nhóm Hazuto, họ chưa ăn gì cả và á nhân nhỏ con tóc trắng tên là Nico đang nấu ăn.
Đột nhiên á nhân đó đi khỏi đó để lấy dĩa và chén đến dọn ra bàn.
Tôi mở bình thuốc độc, dùng nguyên tố phong tôi có học được đưa chỗ độc đó vào thức ăn.
Làm xong tôi tìm chỗ nấp để quan sát.
Á nhân tên là Nico dọn ra bàn, mọi người cùng ngồi vào.
Họ chuẩn bị ăn một miếng, tim tôi đập mạnh liên hồi.
Á nhân tên Nico ăn đầu tiên, tôi nghĩ vậy là loại được một người.
Tuy nhiên sau khi bỏ nó vào miệng, á nhân đó nói.
"Bỏ hết xuống không ai được ăn, trong thức ăn có độc"
Làm sao cậu ta biết, độc này chỉ cần tiếp súc một chút là sẽ chết mà.
Họ bỏ xuống hết không ai ăn nữa, vậy là kế hoạch đi tong.
"Độc này lợi hại không anh Nico"-El
Sao cô ấy lại quan tâm việc độc đó mạnh hay yếu mà không phải người đã ăn phải loại độc đó.
"Cũng được, nếu mấy đứa ăn thì chắc nằm liệt giường tuần hoặc là tháng chứ chẳng chơi"
Cái gì, vua của Ri nói là chỉ một tí thì chắc chắn người ăn phải sẽ chết mà, sao lại nằm liệt giường hay sắp chết thôi chứ.
Không có khả năng.
Tôi đã cho một con ma thú thử rồi, chắc chắn nó đã chết chỉ sau khi liếm phải nó, sao á nhân đó còn tỉnh bơ mà nói chuyện như thế.
"Ai dám hạ độc Nico của ta"-Airi
Một á nhân tóc đen không biết từ nơi nào chui ra thét lên.
Người đó là ai vậy.
"Airi tôi đã bảo là đừng có đi theo tôi rồi mà"
"Đúng là thế nhưng chị không muốn bỏ em một mình ở đây"-Airi
"Thôi được rồi, cô lỡ đến rồi thì ở đây luôn đi"
Á nhân đó nói xong liền quay đầu nhìn về phía bụi cây tôi đang trốn (Tác: anh hùng núm lùm)
Ánh mắt sắc bén lộ sát khí hướng về phía tôi, tôi vô thức trốn đi.
Sau khi đi tôi có nghe loáng thoáng.
"Nico này em định để con chuột đó chạy à"-Airi
"Cứ để vậy đi, sau này còn gặp"
"Tha cho người đó được không"-Kai
"Chắc không sao đâu"-Alice
"Nếu Alice-chan còn an toàn thì được"-Hazuto
Bọn họ rốt cuộc là ai.