Khu chợ sáng của thủ đô hoàng gia thường sẽ có nhiều rau củ và cá được bày bán. Renacer và tôi sử dụng số tiền thừa ra mua Acqua Pazza đi kèm với một chút trái cây, sau đó ngồi xuống một chiếc ghế dài rồi bắt đầu thưởng thức bữa sáng của mình.
Loại trái cây chúng tôi mua là dâu dưa, một loại quả được lai từ dâu tây với dưa hấu, chứa đựng một hàm lượng đường cực kỳ cao. Với tính chất nhỏ và dễ ăn, nó nhanh chóng trở thành một sự lựa chọn phổ biến dành cho buổi sáng ở nơi đây. Còn món chính là một hộp cá rán giòn được nêm gia vị cũng như được cho vào một chút cơm để ăn kèm.
Ở chỗ này, việc nhìn thấy những con bạch ma điểu, thường được gọi là ma điểu bay xung quanh bến cảng đã trở nên quen thuộc với mọi người.
“Belc-sama, má anh dính vài hạt cơm này.”
“Hửm? À—”
“Hehe.”
Sau khi nhìn xung quanh, Renacer rướn người liếm má tôi.
“...Nào.”
“Xin nhỗi, em không cưỡng lại được.”
“Ta đang ở bên ngoài đấy.”
“Nhưng, Belc-sama à, trước đây anh cũng công khai hôn em rồi mà.”
Nhớ về “tai nạn” ngày hôm ấy, tôi quyết định chuyển chủ đề sang cuộc thi sắp tới do chẳng biết phải giải thích như nào cho đỡ xấu hổ. Tất nhiên cuộc thi cũng có vòng sơ loại, nơi các thí sinh phải gửi bài dự thi của mình đến ban tổ chức trong một khoảng thời gian được công bố. Vì thế cho nên sắp tới tôi sẽ phải xã giao nhiều lắm đây.
“Anh đã quyết định được mình sẽ làm cái gì chưa?”
“Hmm, anh vẫn đang nghĩ đây. Vì đề bài là một lễ vật dâng tặng cho hoàng tộc, nên nó không cần phải mang tính đại trà, từ đó mở ra cho ta nhiều lựa chọn hơn. Em có sáng kiến nào không, Renacer?”
Renacer bắt đầu suy ngẫm
“Em nghĩ viên hỏa thạch trong bồn tắm là một ý kiến không tệ.”
“Nhiều người ở đây biết dùng ma thuật lắm, nên chuyện làm nóng nước không phải là vấn đề đối với các bậc kể trên. Nhưng nghĩ lại thì tạo ra những vật dụng tiện lợi cũng là một hướng đi khá đáng cân nhắc. Cảm ơn em.”
“Vâng ạ!”
Sau khi ăn xong, chúng tôi hướng đến chợ. Có rất nhiều quầy hàng với các mẫu mã hàng hóa rất đa dạng, từ rác cũng có, cho đến những kho báu ẩn cũng có nốt.
“Nguyên liệu tươi sống vừa mới được đưa ra khỏi hầm ngục đây! Giá cực kỳ ưu đãi!”
“Vật phẩm đến từ hòn đảo phía đông đây! Đảm bảo ở thủ đô không có mấy món này đâu!”
“Ai mua vũ khí không?”
Tôi thích không khí ồn ào náo nhiệt tràn đầy sự sống ở nơi đây, có lẽ là vì mấy tên quý tộc hiếm khi ghé qua. Renacer cực kỳ phấn khích khi lần đầu đi đến chỗ này.
“Trời ơi, nhiều người chưa kìa.”
“Ừ. Renacer, đừng để bị lạc—”
“Đã rõ ạ!”
Em ấy ôm trọn cánh tay của tôi và nhìn tôi với hai con mắt to tròn. Con bé học được dáng vẻ này từ đâu thế? Bên cạnh đó, tuy Renacer sở hữu một thân hình mảnh khảnh, nhưng bộ ngực của em ấy cũng thuộc hàng khủng đó. Khi lần đầu thấy được rõ vẻ đẹp của Renacer, tôi đã bị sốc một phen, em ấy che giấu chúng dưới lớp áo tài thật. Mà tôi đang gì cái gì thế này…?
“Belc-sama, đừng nói anh đang có mấy suy nghĩ dâm dục đấy nhé?”
“...Sao em lại hỏi vậy?”
“Nhìn mặt anh em thừa biết. Hay chúng ta về nhà sớm hành sự đi?”
“...Để sau.”
“Hehe, được.”
Gần đây, tôi cứ có cảm giác rằng nhỏ biết từng đường đi nước bước của mình vậy. Nói Renacer lớn tuổi hơn tôi cũng đúng, mà nói Renacer nhỏ tuổi hơn tôi thì cũng không sai, cô bé elf bí ẩn này dường như luôn biết cách khiến tôi phải chú ý đến em ấy.
Đặt những suy nghĩ ấy sang một bên, tôi sử dụng kỹ năng thẩm định để kiểm tra một lượt chất lượng của các món hàng. Kỹ năng ấy cho phép tôi có thể đánh giá tổng quan xem chất lượng vật phẩm thuộc mức tốt hay xấu, hoặc ít ra là có xứng đáng với số tiền phải bỏ ra hay không.
Tôi nhặt lên một mảnh băng nhờn đến từ hầm ngục, những ký ức về khoảng thời gian mùa đông ấm áp của hai chúng tôi bỗng nhiên ùa về. Bốn mùa trong thủ đô được phân hóa rất rõ rệt. Đông qua, xuân đến, hạ sắp chào, tôi hữu hình hóa một công thức ở trong đầu.
Nó có thể sẽ hiệu quả.
“Chủ quán, có bao nhiêu mảnh chất nhờn ở đây vậy.”
“Này á hả? Hiện giờ có khoảng 20 mảnh, còn ở nhà tôi có tận 200 mảnh cơ.”
“Tôi sẽ mua hết tất cả chúng. Ông có thể nhập thêm không?”
“Tất cả ư? Được, nhưng nếu mua sỉ thì cậu nên đến hội thì hơn.”
“Không, tôi không muốn mua nhiều đến thế, tôi đang cân nhắc xem nên sử dụng chúng chúng.”
“... cho cuộc thi của hoàng tộc sắp tới à?”
“Ông biết ư?”
“Sao lại không được. Ra vậy, cậu là giả kim thuật sư. Vậy thì tôi sẽ bán. Nếu tương lai có thắng thì đừng quên chủ quán này đấy nhé.”
“Cảm ơn ông, tôi sẽ không quên ơn đâu, nhưng nếu mua số lượng lớn đến vậy thì ông nên giảm giá cho tôi một chút đi chứ nhỉ?”
“Haha, xem ra cậu cũng là một thương nhân khôn ngoan ha?”
Mấy mảnh chất nhờn không thường được trọng dụng, chúng đa số được sử dụng để gia công những vũ khí rẻ tiền, thế nên chủ shop lẫn Renacer đang nghiêng đầu thắc mắc rằng không biết tôi đang định làm gì.
Trên đường trở về nhà, Renacer hỏi
“Anh định cải tạo vũ khí nào à?”
Giờ đây ở thắt lưng tôi đang có một con dao găm có thể chuyển đổi linh hoạt giữa hiệu ứng gây tê cũng như hiệu ứng gây độc. Nó là thành quả sau bao nỗ lực cố gắng thử nghiệm và thất bại. Nếu đem bán, con dao ấy chắc chắn sẽ rất được giá, nhưng tôi không tạo ra nó để phục vụ cho mục đích thương mại.
Con át chủ bài luôn luôn phải được giấu kín.
“Đoán xem, anh sẽ không tiết lộ ra đâu.”
“Eo, anh keo thế.”
“Haha, nó kiểu gì chả được anh cài đặt vào nhà của chúng ta.”
“Cài đặt…?”
Để so với thế giới cũ, các mùa ở Ostrava đều thể hiện rõ tính chất của mình. Xuân ấm, hè nóng, thu mát và đông lạnh. Với mùa đông, ta có thể dễ dàng đối phó, nhưng vào mùa hè thì cách để làm mát chỉ có nước ngâm chân hay nhúng mình vào làn nước mát lạnh thôi. Cho nên tôi đã nảy ra một sáng kiến, đó là bản thân sẽ chế tạo ra một chiếc điều hòa từ các nguyên liệu có sẵn.
“Belc-sama, nhanh nhanh về nhà thôi anh.”
Con bé nhẹ kéo váy mình lên, để lộ ra một bộ đồ lót mới tinh tươm. Một bộ đồ lót màu đen cực kỳ quyến rũ.
“Hehehe, em mua nó ở chợ đấy.”
Nhắc mới nhớ, có một lúc em ấy nói “chờ em một chút” rồi bước vào trong tối. Không ngờ Renacer lại táo bạo đến vậy.
Về đến nhà, con bé lại đeo thêm chiếc tai mèo nữa.
Mùa hè này coi bộ chúng tôi sẽ đổ rất nhiều mồ hôi đây.
Tôi chắc chắn sẽ cố gắng hết sức để “làm việc”…theo nhiều nghĩa.