Edit: Cúc Tử
Giang Tầm chơi với ta một hồi thì thuyền cập bờ, cả hai đang định xuống thuyền.
Vậy mà, khi chúng ta còn chưa kịp ra khỏi buồng nhỏ trên tàu thì không biết từ đâu lại xông ra một nhóm người, mỗi người trong đám đó ai nấy đều vô cùng hung dữ, cầm theo vũ khí bên trên có gắn răng sói, ta cảm thấy đám người này cũng chán sống lắm rồi nên mới dám chĩa mũi giáo lên ngay gò má Giang Tầm.
Chắc hẳn bọn họ không ngờ đến chuyện Giang Tầm là một người có tính cách vô cùng tàn bạo hơn nữa lại có bệnh sạch sẽ, vốn dĩ hắn đã không thoải mái với chuyện có nhiều người, nhưng bây giờ lại có kẻ ra oai phủ đầu ngay trước mặt hắn, sợ rằng bọn chúng chán sống rồi.
Kết quả ta thấy hắn mỉm cười một chút, sau đó năm ngón tay bóp cây gậy một cái, ngay cả chút sức cũng không cần dùng đến .
Chỉ nghe cây gậy truyền đến mấy tiếng răng rắc thật lớn, sau đó theo tiếng vang đó mà gãy thành từng đoạn.
Đầu lĩnh sơn tặc dường như không thể tin vào mắt mình, hắn giơ thêm một cây gậy khác qua: Ngươi bóp thêm cái nữa cho ta xem...
Giang Tầm quay đầu liếc mắt nhìn hắn một cái sau đó mở miệng mắng: Có bệnh.
Bọn họ quả thật có bệnh, chúng không sợ trong cơn giận dữ của mình, Giang Tầm bóp nát của quý của bọn họ sao?
Nhưng những chuyện như vậy quả thực không nhã nhặn chút nào khiến ta chỉ dám âm thầm suy nghĩ trong đầu mà không dám nói ra.
Giang Tầm quay đầu lại đã thấy nhà đò đáng thương đang quỳ sụp dưới đất hô to cứu mạng.
Vì thế hắn càng khó chịu hơn sau đó cau mày nói với tên đầu lĩnh: Ngươi có biến đi không hả?
Không biến đấy.
Tên đầu lĩnh sơn tặc vô cùng có khí tiết trả lời, ngụ ý không đi chính là không đi.
Sau đó ngay lập tức hắn nhảy xuống mặt đất, dường như có ý định đánh lâu dài.
Trong chốc lát, đột nhiên hắn lôi hai cái hộp gỗ từ trong túi ra, sắp xếp bày cơm nước ra rồi chia cho mấy người huynh đệ cùng ăn để khiến Giang Tầm đói bụng đứng nhìn.
Ta nghẹn họng trân trối nhìn bọn họ, hoàn toàn không ngờ rằng hiện giờ sơn tặc còn có thể chơi chiến thuật tâm lý như vậy.
Hẳn là bọn chúng muốn Giang Tầm nhịn đói vất vả rồi sức lực bị hao mòn, cuối cùng thì khuất phục dưới dâʍ uy của bọn chúng.
Vậy mà Giang Tầm hoàn toàn không động đậy gì hết, chỉ đứng yên nhìn bọn chúng một lúc thật lâu.
Dường như đầu lĩnh sơn tặc có vẻ không vui, lúc hắn đang muốn mở miệng nói chuyện thì lại có thủ hạ đến thông báo: Đại nhân, không xong.
Lưu huyện lệnh đã mang theo quan binh lên núi rồi, có lẽ lai lịch vị công tử này không hề tầm thường, chúng ta đắc tội không nổi đâu.
Vừa nhìn là biết tên đầu lĩnh sơn tặc chính là một người đã từng trải qua những chuyện lớn, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt.
Vì thế hắn liền đưa cho Giang Tầm một vò rượu hoa mai rồi nói: Công tử hiểu lầm rồi, mấy người huynh đệ chúng ta thấy ngài là người mới đến đây, chúng ta tới bến đò chặn đường vì muốn đón tiếp một phen.
Đây là chút quà gặp mặt, do nhà ta tự làm, mùi vị cũng không tệ lắm, ngài cầm lấy dùng thử...
Giang Tầm lạnh mắt nhìn hắn diễn trò, ngay cả một câu cũng không nói nhưng thoạt nhìn hoàn toàn không cảm kích việc tiếp đón này lắm.
Đầu lĩnh sơn tặc không còn cách nào khác chỉ có thể nhảy lên ngựa nói: Lời lúc nãy ngài bảo ta biến đi bây giờ có còn tác dụng nữa không ?
Ngươi đoán xem? Giang Tầm lạnh lùng cười một tiếng.
Vậy bây giờ chúng ta liền biến đây, quan gia công tử không cần đưa tiễn đâu.
Sau đó bọn họ liền nhanh chóng giục ngựa để người ngựa nhanh chóng chạy điên cuồng vào trong núi.
Nhưng vẫn chưa đi được bao xa đã bị một đám quan binh lùa chạy xuống lại, cảnh tượng có chút xấu hổ.
Ta ngại mất mặt nên cũng không dám nhìn lâu hơn.
Lưu huyện lệnh là một ông lão bụng bự, vừa thấy Giang Tầm liền thở dài sau đó vô cùng cung kính nói: Giang đại nhân đường xa mà đến, không những không thể đón tiếp từ xa mà còn khiến ngài suýt nữa bị tặc nhân làm hại, là hạ quan có lỗi, hạ quan đáng chết vạn phần.
Giang Tầm đáp lễ chào hỏi lại hắn: Lưu đại nhân không cần đa lễ, có chuyện gì thì về phủ ta rồi nói đi.
Hàn xá đi bộ chừng một khắc đồng hồ là đến nhưng có chút đơn sơ, mong Lưu đại nhân không ghét bỏ.
Làm sao có thể.
Lưu huyện lệnh thấy Giang Tầm nói chuyện hòa nhã liền vô cùng cẩn thận lau những giọt mồ hôi nóng hổi trên trán đi sau đó dẫn theo quan binh đưa chúng ta trở về.
Sau khi nói chuyện hàn huyên vài câu, Lưu huyện lệnh liền dự định rời khỏi.
Nhưng lúc hắn muốn mang đám sơn tặc theo thì Giang Tầm lại không chịu bảo hắn để người ở lại.
Không ngờ tấm lòng của Giang đại nhân lại nhân từ như bồ tát, còn không mau quỳ xuống tạ ơn Giang đại nhân.
Đầu lĩnh sơn tặc mềm chân đang muốn quỳ xuống thì bị Giang Tầm đá cho một cái rồi nói: Không cần cảm tạ ta, ta muốn giữ các ngươi lại trong phủ chẳng qua là muốn lạm dụng tư hình, báo mối thù chặn đường lúc nãy.
Làm kẻ đứng đầu, tốt xấu gì ngươi cũng có chút bản lĩnh, để làm gương cho kẻ dưới sao có thể quỳ loạn xuống tạ ơn như vậy .
Trong lúc nhất thời bầu không khí trong thôn trang liền đông cứng lại, bọn sơn tặc cũng không lời nào để nói vì thế mà cứ như vậy lẳng lặng nhìn Giang Tầm...
Cái này rõ ràng không phải kịch bản lòng người nhân hậu, rõ ràng hắn chính là lệ quỷ từ địa ngục đến để đưa người khác vào chỗ chết..