‘Soạt, soạt’
Tôi đang quét dọn ở phía cửa trước.
Trời vừa hừng sáng và những tia sáng đầu ngày đang dần chiếu xuống trước sân.
Công việc đầu tiên của tôi trong ngày là dọn dẹp lối vào phía trước. Do cả biệt thự chỉ có ba người ra vào nên nó trông khá sạch sẽ, tuy vậy ta vẫn luôn phải quét dọn nó mỗi ngày.
Vì đó là công việc của một hầu gái.
‘Soạt, soạt, soạt’
Sau khi phủi đi phần bụi vừa quét, tôi lại bắt đầu tưới nước cho những chậu hoa nhỏ ở mỗi bậc cầu thang.
Đúng ra đây là công việc của người làm vườn, thế nhưng ở gia tộc Weathewoods, cái tên nghề nghiệp của mỗi người lại không có ý nghĩa gì mấy. Ở đây, mọi người cùng nhau dọn dẹp, cùng nhau chăm sóc vườn cây và cùng nhau nấu ăn. Lý do là bởi ngân sách của chủ nhà đang thâm hụt trầm trọng.
"E hèm!"
Tôi ngừng tưới nước cho chậu cây và hướng ánh mắt về phía cánh cổng sắt phía sau khu vườn trống vắng.
Ở đó có một người đàn ông đã ho lấy ho để được một lúc rồi. Nếu tính cả những người bên cạnh, trông có vẻ là cấp dưới của ông ta thì có tổng cộng là bốn người.
Khi chúng tôi chạm mắt nhau, hắn bỗng tỏ ra kiêu ngạo và ai cũng có thể nhận ra rằng hắn đang muốn gọi tôi ra để nói chuyện.
Nhưng tôi không nhất thiết phải tiến lại đó.
Bởi một người hầu gái khác trong biệt thự đã ra tiếp đón người đàn ông.
"Ngài lại tới đây à?"
"Hở, ý ngươi là sao? Sẽ rất xấu hổ nếu để người ta nghe được đấy."
“Như tôi đã nói lần trước, lần trước đó và cả lần trước đó nữa, chúng tôi sẽ không thanh lý căn biệt thự. Xin ngài hãy rời đi cho."
Bộ ổng là nhân viên bất động sản hay sao?
Tôi quay đầu lại và tiếp tục tưới chậu cây chứa những hạt giống tôi đã mua với giá rẻ ngoài chợ. Tôi thật ra cũng không biết loài hoa gì sẽ nở ra từ những hạt giống này bởi tôi chỉ mua túi hạt giống rẻ nhất và trông đầy nhất thôi.
"Đó không phải lý do ta đến đây. Hôm nay ta phải thấy được tận mắt tân Tử tước Weatherwoods. Hãy đưa ta vào trong biệt thự."
"Xin lỗi ngài, hiện tại chủ nhân đang đi vắng rồi ạ."
"Ta đã nghe điều đó ba lần trong tháng này rồi!"
"Tôi cũng rất tiếc về điều đó ạ. Chủ nhân thật sự rất bận bịu."
Một câu trả lời đầy giận dữ được thốt ra:
"Ngươi nói bận rộn á? Lúc này ta thật không thể không đặt câu hỏi, liệu thật sự có một tân Tử tước Weatherwoods nào ở cái biệt thự này không? Trong hơn một tuần, ta chỉ thấy có ba người làm ra vào đây. Mọi người đều nói rằng đây là một ngôi nhà ma bị bỏ hoang không có chủ nhân đấy, rồi cái vẻ ngoài ảm đạm của biệt thự này là sao đây? Ngươi không nghĩ nó đang làm hỏng vẻ đẹp phố phường sao?”
“Điều đó không làm chúng tôi bận tâm đâu ạ…”
"Điều đó không quan trọng! Bây giờ mau tránh ra! Ta không thể chịu đựng lâu hơn nữa!"
Người đàn ông giơ tay đẩy vai người hầu gái rồi bước vào cửa chính. Hắn nhìn quanh khu vườn nhỏ và đổ nát, miệng lẩm bẩm với vẻ mặt như nhai phải phân.
"Tsk. Bỏ hoang một căn biệt thự xinh đẹp như thế này...Này, hầu gái kia!"
Có phải hắn vừa gọi tôi không?
"Sao ngươi nhìn ta ngơ ngác thế? Còn không mau lại đây?"- Gã đàn ông khoanh tay hỏi, trên mặt lộ ra vẻ đầy kiêu ngạo.
“Đã bao lâu rồi kể từ khi Tử tước Weatherwoods bỏ rơi căn biệt thự này? 2 năm? 3 năm?
Tôi nhớ lại về Tử tước Weatherwoods, người có khi đang nằm ì trên giường trong phòng ngủ, rồi trả lời:
“Ngài ấy không bỏ rơi nó đâu ạ.”
"Cái gì?"
“Ngài ấy không hề bỏ rơi căn biệt thự ạ.”
Người đàn ông nhìn chằm chằm tôi với vẻ mặt khó chịu, lấy lại sự kiên nhẫn rồi hỏi lại:
“Cách ngươi đang nói… có phải sức khỏe của tân Tử tước Weatherwoods đang trong tình trạng nguy kịch phải không? Việc di chuyển dù chỉ một lần một tuần cũng khó khăn phải không?”
Không hề, mặc dù ngài ấy có thể nằm bất động mười ngày liên tục nhưng phần bên ngoài của ngài ấy chắc chắn vẫn sáng bóng và mượt mà như một quả trứng luộc. Tôi trả lời lại:
"Ngài ấy vẫn khỏe mạnh ạ."
"Này, cô gái gan dạ. Ngươi không biết đến ta à? Chà, điều đó cũng phải thôi. Một đứa hầu gái được thuê bởi một biệt thự như thế này dù sao cũng chẳng là gì cả. Ta là Nam tước Fedegail, một người bạn thân trước đây của chủ nhân đã chết của cô."
Thì? Điều đó thì liên quan gì tới tôi?
Ngài Nam tước đây dường như đã ghé qua ba lần trong tháng này, và cả ba lần đều yêu cầu thanh lý căn biệt thự.
"...Trước khi chết, ngài ấy đã nhờ ta một việc: giúp tân Tử tước khẳng định vị trí của mình trong thành phố. Vì vậy, đừng lo lắng gì hết và hãy thành thật với ta. Có chuyện gì đang xảy ra với Tử tước không? Thực sự ta không thể giúp được gì sao?
"Không có chuyện gì xảy ra đâu ạ."
Nam tước vui mừng với câu trả lời nhẹ nhàng của tôi, liền mở to mắt.
"Rồi, ta hiểu rồi! Sau khi nghe ngươi nói ta đã chắc chắn rồi, ở đây thật ra không hề có tân Tử tước Weatherwoods nào cả ! Đây chỉ là một căn biệt thự trống với chỉ hai người hầu gái. Nếu Tử tước thực sự sống ở đây, sẽ không có người hầu nào có thể trả lời mấy điều như vậy! "
Bây giờ tôi có thể chắc chắn.
Người đàn ông này là một tên lừa đảo đang tìm cách giành lấy tài sản của gia tộc Weatherwoods cho riêng mình. Tên khốn độc ác, vô lại, sâu bọ này, ngươi đang cố ăn cắp cái quái gì từ một gia tộc đã thậm chí bán đi cả dụng cụ ăn uống của họ hả?
Bang!
Nam tước chợt mở mạnh cửa đầy tự tiện theo cách không hề giống một vị khách và đẩy tôi vào trong nhà.
Giật mình trước hành động của hắn, người hầu gái kia lo lắng đi theo sau chúng tôi.
"Chuyện này là sao vậy, Nam tước!"
Nam tước khịt mũi trước tiếng gọi của cô ấy, mồm ra lệnh cho mấy gã bên cạnh:
"Ngươi, ra ngoài canh chừng không cho có ai vào trong biệt thự, còn ngươi, đi tìm thứ gì đó chúng ta có thể dùng để đánh đòn. Chắc là vừa vừa phải phải thôi, ta cũng muốn thử xem hầu gái của gia tộc Weatherwoods có thể kín miệng được bao lâu, bằng mọi giá ta phải tìm ra điều các ngươi đang muốn che giấu."
"Đã rõ."
"Tôi hiểu rồi."
Theo lệnh của Nam tước, một người đóng cửa trước và đợi ở phía trước, còn một người biến mất vào lối đi bên phải, để lại một người đứng giữa tôi và người hầu gái.
Nam tước, người vẫn đang nhìn quanh bên trong dinh thự, dán mắt vào khung treo trên cầu thang. Đó là bức chân dung của cựu Tử tước Weatherwoods.
"Ôi, khuôn mặt trông thật hoài niệm. Người bạn cũ của ta sẽ buồn biết bao khi nhìn thấy căn nhà trong tình trạng tồi tệ như vậy? Ông ấy đã chết trong cuộc Chiến tranh Ma thuật được bốn năm rồi sao?"
Chiến tranh Ma thuật.
Sẽ mất kha khá thời gian để giải thích đây là loại chiến tranh gì, vì vậy tôi sẽ tạm bỏ qua. Tất cả những gì bạn cần nhớ là đó là một cuộc chiến khủng khiếp kéo dài suốt gần một thập kỷ.
Nam tước cười gian xảo khi nhìn xung quanh bên trong với ánh mắt đầy tham lam.
"Vì ngài ấy, người đã cống hiến cả cuộc đời mình cho đất nước chúng ta, ta phải giúp đỡ tân Tử tước Weatherwoods. Đó là cách duy nhất để vinh danh những người bạn đã hy sinh của chúng ta. Phải, đúng vậy."
Hắn tuyên bố rấtdõng dạc.
Thế nhưng sau khi nghe hắn nói, tôi dần dần cảm thấy máu nóng lan khắp cơ thể và tim tôi bắt đầu đập nhanh hơn.
Vượt qua được cuộc Chiến tranh Ma thuật không có nghĩa là có thể bỏ qua vô số hy sinh trong cuộc chiến. Những người lính đã chết là những người đã ra đi để bảo vệ cho người thân, bạn bè của mình. Vậy mà hắn lại đang cố gắng dùng những sự hy sinh cao cả như vậy để làm cớ cho những ham muốn bẩn thỉu của bản thân sao?
Đó là điều mà tôi không thể nào nhắm mắt cho qua được, với tư cách là một người đã tận mắt chứng kiến 10 năm kinh hoàng đó.
Mỗi người đều có nghĩa vụ riêng của họ, và nghĩa vụ của hắn ta là tôn vinh sự hy sinh của người bạn mình, chứ không phải là mò tìm đến tài sản của gia tộc Weatherwoods.
Hành động của Nam tước lại khác xa với sự tôn vinh. Hay nói cách khác, Nam tước không phải là bạn thân của cựu Tử tước Weatherwoods.
Một kẻ không hề quen biết chủ nhân căn nhà, tự tiện xông vào bên trong biệt thự, hắn còn có thể là một cái gì khác ngoài một tên trộm.
Đó chính là kết luận của tôi.
“Tôi đã mang nó tới đây, Nam tước.”
"Được rồi, ta thích vẻ ngoài mạnh mẽ của nó."
Nam tước được cấp dưới đưa cho một cái xẻng, quay lại đứng trước mặt tôi. Có vẻ như hắn sẽ dùng cái xẻng đó để cho tôi một trận.
Vẻ mặt người hầu gái kia trở nên lạnh lùng đi.
"Dừng lại đi, Nam tước Fedegail. Đừng động vào đứa trẻ đó. Thay vào đó..."
"Ồ, cô hầu gái. Ta rất ấn tượng về ngươi vì đã cố gắng bảo vệ cho cấp dưới như vậy. Vì vậy, ta sẽ cho ngươi một cơ hội cuối cùng. Mau nói ta biết tung tích của Tử tước Weatherwoods. Ta hứa sẽ không làm tổn thương bất kỳ người làm nào ở đây, kế cả ngươi, ý ta là thế.”
"Cơ hội là do tôi đang cố trao cho ngài đấy. Xin hãy bình tĩnh lại vì chính bản thân ngài..."
"Ngươi vẫn chưa hiểu ta đang nói gì à? Nếu ta đếm đến ba mà vẫn không mở miệng, ta sẽ bắt đầu cho đứa hầu này một trận ra trò. Thậm chí ta sẽ bắt đứa này về bán nó làm nô lệ cho miền đông! Còn bây giờ, Một…”
Nói về miền Đông, vậy là hắn cũng đang buôn bán nô lệ à.
Hắn ta vừa là một tên trộm vô liêm sỉ, vừa là thứ rác rưởi buôn bán cả nô lệ?
Là một người hầu gái ngay thẳng của gia tộc Weatherwoods, điều mà tôi cần làm đã trở nên quá đỗi hiển nhiên.
Người hầu gái gọi tôi với ánh mắt đầy lo lắng.
"Daisy."
Cho mọi người cùng biết, Daisy là tên của tôi.
Như thể cảm thấy tình huống trước mắt rất thú vị, Nam tước vừa cười toe toét vừa giơ hai ngón tay lên.
"Hai."
“Hãy kiếm chế.”
Tôi gật đầu như một cô hầu ngoan ngoãn.
"Đã rõ."
Và hắn ta vung cánh tay của mình.
"Hầy...Hựựự!"
Cô hầu gái ăn mặc chỉnh tề chỉ lắc ngang tay phải, thế nhưng ngài Nam tước đã bay đi như một hòn đá và cắm mình vào tường.
Toàn bộ không gian trong nháy mắt trở nên yên tĩnh. Người của Nam tước ngơ ngác nhìn chủ nhân ngã gục xuống và chạy đến chỗ hắn.
"Nam tước!"
Người hầu gái gọi tôi với ánh mắt nghiêm nghị.
"Daisy!"
"Vâng."
"Tôi đã nói rằng cô phải kiềm chế rồi, sao cô không nghe? Cô biết rõ rằng nếu dùng sức của mình, mạng sống của những con gấu mèo ốm yếu này sẽ gặp nguy hiểm mà!"
"Tôi kiềm chế rồi mà."
“Cô vẫn nói vậy được ngay cả sau khi nhìn lại những gì cô đã làm à?”
"Ít nhất họ có thể chịu được tay phải của tôi mà, nhìn kìa."
Tôi tát vào má hai gã đang cố đỡ Nam tước bị ngã bằng tay phải.
"Hực."
"Khặc!"
Hai cơ thể mập mạp giờ đây đang nằm phía trên người Nam tước. Quả là một mối quan hệ thắm thiết.
“Tay phải của cô cũng khủng khiếp lắm mà. Mà thôi, sau giờ làm việc tôi sẽ mắng cô một trận, cứ đợi đấy.”
Người hầu gái lại nhìn chằm chằm vào tôi, nhưng mà điều đó đâu tránh khỏi được.
Tay phải của tôi thường hành động theo con tim chứ không theo lý trí. Nhiều lúc, dù là chủ nhân của nó, tôi cũng khó có thể kiểm soát được.
"Cái thứ gì...?"
Sau khi kết liễu gã thứ ba người vừa bước vào cửa một cách không chút sợ hãi, tôi hỏi người hầu gái.
"Tôi có nên quẳng chúng đi đâu đó không?"
Cô ấy nhìn thẳng vào tôi, nhân tố chính trong việc bảo vệ an ninh của biệt thự.
"Đừng nói mấy thứ khủng khiếp như vậy! Thế Rue đã đi đâu rồi?"
Khi nghe đến cái tên không mong muốn đó, trán tôi tự nhiên nhăn lại.
“Đi mua đồ rồi.”
"Hầy, đành vậy. Những người này, hãy đặt ở phía trước biệt thự..."
“Tôi có nên cắt cổ chúng và treo lên không?”
"Không, chúng ta sẽ để họ trở về một cách bình thường. Bình thường."
“Nếu chúng ta chỉ để họ về thì sau này sẽ rắc rối đấy.”
"Việc cô cắt cổ họ có làm cho sự việc đơn giản hơn không? Tôi khá ấn tượng khi cô có thể quyết định theo lý tính đến vậy đấy, cô Daisy. Tôi chắc chắn chúng đã làm điều sai, nhưng tôi không nghĩ tội của chúng lớn tới mức phải bị giết. Chỉ cần để chúng trở về là được. Đây gọi là tự vệ theo đúng nghĩa của nó. Và hãy tin tưởng vào gia tộc Weatherwoods, nơi đây sẽ bảo vệ chúng ta đến cùng.”
Đó là một lời thuyết phục khiến tôi hoàn toàn nghi ngờ, sau khi biết được thực trạng của gia tộc này.
Nhưng là hầu gái thì phải làm được mọi việc nếu như được yêu cầu, và theo yêu cầu của người hầu gái, tôi đã phải vác mấy gã đàn ông trưởng thành này lên như những công chúa và chuyển chúng ra khỏi biệt thự.
Tôi xếp chúng thành một hàng trên vỉa hè nơi có xe ngựa chạy qua và cầu nguyện chúng sẽ bị ngựa giẫm cho chết luôn đi.
Có lẽ bởi tên đệm của những người hầu gái chúng tôi đều có chữ Khổ, cho nên những cuộc vật lộn của chúng tôi chả bao giờ có hồi kết cả.
___
Mình là Nikathen, chủ thớt của project này. Mình làm solo cả trans cả edit nên tiến độ ra chap sẽ không đều, nhưng mình sẽ dịch bộ truyện này đến cùng.
:>
MÌnh rất hoan nghênh các bạn cảnh sát chính tả nếu có.
Mình không hạn chế các bạn spoil, nhưng hãy tôn trọng những người không thích điều đó. Nên khi bình luận có chứa spoil, hãy cách nhiều dòng nhé.