"Tôi đã giới thiệu xong, giờ đến lượt cậu" Vị hiệu trưởng đấy chống hai khủyu tay lên bàn làm việc, bàn tay đan lại, chống cằm và nhìn tôi.
"Xin tự giới thiệu, tôi là Hasegawa Hazara, một mạo hiểm giả, hôm nay tôi đến đây để xin việc làm ở đây, tôi có thư giới thiệu của giáo hoàng này" Tôi lấy lá thư từ trong áo mình ra và đưa đến chỗ Akira-san. Cô ấy nhận lấy và mở ra đọc. Sau một hồi đọc và ngẫm nghĩ thì Akira nhìn thằng vào mắt tôi.
"Cậu là một mạo hiểm giả cực kì mạnh sao?" Akira nhìn tôi và xả ra luồn sát khí dữ dội của mình. Haru bên cạnh tôi bắt đầu rung lên vì sợ hãi.
"Tùy cô nghĩ" Tôi đáp trả lại Akira bằng cách xả gấp đôi lượng sát khí đó vào cô ta. Trong thoáng chốc. Cơ thể cô ta run lên, người tuôn đầy mồ hôi và sợ hãi.
"Tôi......tôi hiểu rồi" Akira nói nhỏ và tay chân run rẩy của cô cũng đã dừng lại sau khi tôi ngưng xả sát khí đó ra.
"E hèm, theo như lá thư từ giáo hoàng, cậu muốn làm việc ở đây chờ đến ngày đó sao?" Akira lướt mắt sơ qua tờ giấy lần nữa và nhìn vào tôi.
"Phải" Tôi đáp.
"Rấc tiếc là tôi không thể cho cậu làm một giáo viên" Akira thẳng thắng từ chối.
"Tại sao cơ chứ?" Tôi ngạc nhiên và bối rối hỏi lại.
"Vì cậu không có bằng giáo viên, làm sao một học viện danh giá duy nhất ở Thánh quốc này có thể cho một mạo hiểm giả không có bằng giáo viên đi dạy cho học sinh được chứ, và cậu cũng chả có một tí kinh nghiệm gì"
"À......ra là vậy........" Tâm trạng của tôi tụt hẳng xuống.
"Nhưng, cậu có thể làm trợ giảng, hoặc là một giáo viên thực tập" Akira nhìn tôi và tiếp tục nói.
"Nếu cậu đáp ứng được yêu cầu của tôi" Ánh mắt của Akira dần trở nên sắt bén hơn, nhìn thẳng vào tôi.
"Vậy, điều kiện là gì?" Tôi thận trọng hỏi lại.
"Cậu đừng bộc lộ sức mạnh của mình ở đây, và hãy kể cho tôi, làm thế nào cậu có được thứ sức mạnh đó, dù cậu là một con người, lại ở tuổi mới lớn, tôi cảm thấy thật vô lý" Akira nhìn tôi như thể tôi là một sinh vật nào đó mà con người chưa biết đến vậy.
"Tôi hiểu rồi, tôi nghĩ mình sẽ làm trợ giảng" Dù tôi có hứa, nhưng nếu tôi cảm thấy việc nào cần thiết thì tôi sẽ sử dụng sức mạnh của mình.
"Cậu muốn bắt đầu làm từ khi nào"
"Mai được chứ? Mai em có tiết trên lớp, anh có thể đi cùng em đến lớp" Haru gợi ý cho tôi.
"Không được" Akira hằng giọng xuống và nói.
"Tôi sẽ không để hai người làm việc cùng nhau, vì người là vợ chồng lâu năm, cậu đi theo Haru thì cô ấy sẽ bị xao lãng trong việc dạy học đấy"
"Ơ......nếu không được thì thôi vậy" Haru buồn bã nhìn Akira.
"Thôi nào, em còn gặp anh ở nhà mà" Tôi an ủi Haru.
"Ưm......" Haru ôm lấy cánh tay tôi và dụi đầu vào tay em ấy.
"Hai người có thể về" Mặt Akira bỗng nhiên lạnh tanh nhìn tôi và Haru...... Cô ấy đang bực à.
"Vậy thôi chúng tôi đi đây,tạm biệt" Tôi chào tạm biệt Akira, bước ra khỏi Phòng hiệu trưởng và cùng Haru về nhà.
-------Trên đường đi----------
Haru ôm chặt lấy cánh tay tôi không buôn, hai người chúng tôi bắt đầu tâm sự với nhau, từ cuộc sống thường ngày của tôi trong một năm qua cho đến những chuyện xàm khác.
"Ơ, Haru-sensei? Ai đây ạ?" Tiếng nói phát ra từ phía đằng sau tôi. Theo phản xạ, tôi và Haru cùng quay lại. Xuất hiện ở đó là một cậu bé cỡ tuổi.
"Là Gakou-kun sao, em đang làm gì ở đây thế?" Haru ngạc nhiên hỏi lại, nhìn như tên nhóc này là người quen của Haru thì phải.
"A.... Em đang đi mua đồ ăn, mà đây là ai vậy sensei?" Tên nhóc chỉ vào tôi, người đang đi bên cạnh Haru.
"À, đây là chồng của cô, Hazara" Haru vui vẻ giới thiệu tôi. Nghe xong thì vẻ mặt của tên nhóc đó bỗng chốc hiện ra vẻ hụt hẫn nhưng sau đấy đã bình tĩnh trở lại.
"Vậy ạ....."
"Giờ cũng trễ rồi, em quay về kí túc xá của mình đi" Haru nói.
"Vâng ạ....." Nói rồi, tên nhóc chạy đi, môi lẩm bẩm một điều gì đó và có một chút sát khí bay ra từ phía tên nhóc. Tôi cũng chả quan tâm cho lắm nhưng thôi kệ đi.
------------Ở một nơi nào đó----------------
"Này.....tôi đói quá, cô làm đồ ăn cho tôi được chứ" Cậu trai ngồi trước màn hình máy tính ngước đầu lên hỏi cô hầu gái đang dọn phòng của mình.
"Không, tôi đang bận, tôi kêu ông ta được chứ?" Cô hầu gái đáp lại.
"Ông ta hả......cũng được thôi" Cậu trai nhún vai và đồng ý lời đề nghị của cô hầu gái.
"Này ông già, cho cậu ta một phần đồ ăn gì đó kìa" Cô hầu hét lớn hết cỡ, vang cả căn nhà của cậu trai.
Vài giây sau, có một tiếng nói đáp lại.
"Tôi hiểu rồi" Tiếng của người đàn ông dưới nhà vọng lên và nghe trầm trầm ngầu ngầu.
Vài phút sau, một người đàn ông mặc bộ vest phục vụ mở cửa phòng, trên tay mang đồ ăn và bước về phía cậu trai.
"Của cậu đây" Người đàn ông ôn tồn nói.
"À, cảm ơn ông, Zeus-san"
----------------------------
Sr mấy bác, tác tính ra vô hôm trc mà quên cmnl nên hôm nay mới ra đc, giờ thì tác lặng đây, see ya.