Cuộc Phiêu Lưu Mới Trong Thế Giới Khác

chương 51: công việc khác ngoài mạo hiểm giả?

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

"Cậu cứ đến đó là có người xác nhận thôi, tôi đã gửi thư đi rồi" Lão già trong giáo hội nói với tôi.

"Ừ"

Lão ta đúng là người đứng đầu giáo hội, quan hệ rộng khiếp.

--------Trước đó một tí---------

Sau khi Asano bình phục và vẫn còn đang bám lấy tay của tôi, có một nữ tu chạy đến cạnh ông lão đứng đầu giáo hội, nói gì đó.

Sắc mặt của lão đột nhiên thay đổi. Sự bàng hoàng bối rối khi nãy đã hoàn toàn biến mất. Thay vào đó là sự sợ hãi. Cơ thể lão ta run rẩy và lẩm bẩm.

"Hết rồi......đây là chấm dứt sao...."

Tôi thấy khá tò mò và hỏi lão.

"Này, chuyện gì đang xảy ra vậy"

"Theo nguồn tin chúng tôi thu thập được thì cỡ một tháng nữa....... Đội quân của Ma thần quốc Krishna sẽ được đích thân Koroshimi chỉ huy tiến đánh nơi đây..... Với toàn bộ lực lượng của hắn" Lão vừa nói vừa sợ hãi.

"Tôi nhớ là các người có lập liên minh với bên Lionel và Furuta mà"

"Dù là thành lập liên minh nhưng thật sự rất khó để chống đỡ lại, lão cũng đã thấy nó..... Đội quân thiên thần và ác quỷ tập trung dưới trướng hắn....."

Lão dừng lại một lúc và suy nghĩ.

"Đi thôi Asano, đi gặp những người khác nào" Tôi đứng dậy và tháo băng trên người Asano ra.

Đến lúc tôi chuẩn bị đi thì.

"Khoang đã" Lão già ấy lên tiếng.

"Hãy cho lão....à không, hãy cho Thánh quốc Asano này mượn sức mạnh của cậu" Lão ta nói và quỳ xuống trước tôi.

"Giáo hoàng, ngài đang làm gì vậy" Cô gái trẻ khi nãy hốt hoảng đỡ giáo hoàng dậy.

"Tôi ổn, đây là cách duy nhất để có thể chống lại quân đội của hắn" Lão kiên quyết nói.

"Tại sao tôi lại phải giúp thánh quốc các người" Tôi làm mặt lạnh lùng hỏi.

"Cậu muốn cái gì lão cũng có thể đáp ứng, chỉ cần cậu chấp nhận cho đất nước này mượn sức mạnh của cậu, từ lúc gặp cậu, lão đã cảm nhận được một nguồn sức mạnh to lớn trong người cậu, lão biết chắc chắn cậu có thể giúp thánh quốc này sống sót, làm ơn" Lão ta cuối gầm mặt xuống.

"Em nghĩ anh nên giúp bọn họ, vì em không muốn những người thờ phụng tin tưởng mình phải bỏ mạng" Asano nhìn tôi nói.

"Asano-sama......" Lão già xúc động nói.

"Haizz, được rồi, tôi sẽ giúp, trả lại cho các người công chăm sóc Asano khi tôi không có ở đây" (Tác: ý, tsun kìa : )

"Lão rất cảm kích, cậu cứ yên tâm, lão sẽ không để cậu chiến đấu một mình, lúc đó lão nhất định sẽ tập hợp đủ đội quân của cả ba quốc gia trợ giúp cho cậu"

Sau đấy, lão ta khóc òa lên và ôm chầm lấy tôi. Nhưng tôi đã né sang một bên và kết quả là lão hôn luôn nền nhà.

"Này lão già, lão có thể giúp tôi trở thành giáo viên trong khoảng thời gian này chứ?" Asano nhìn tôi ngạc nhiên nhưng sau đó quay đi và hiểu một cái gì đó.

"Tất nhiên là được, bây giờ lão sẽ gửi thư liền" Vừa nói, lão ta lấy ra một tờ giấy rồi viết gì đó và cột vào con chim cho nó bay đi.

Hmm, cách gửi thư cổ điển nhất nhỉ.

"À, xin cậu hãy nhận cái này, nếu caụa gặp rắc rối về vấn đề gì đó thì cứ đưa cái thẻ này ra" Lão nói rồi đưa thẻ cho tôi.

Có vẻ tấm thẻ này như kiểu danh thiếp hoặc một món bảo hộ gì đó. Thôi cứ nhận đã.

"Mai tôi sẽ đến đấy" Nói rồi tôi nhận tấm thẻ và cùng Asano đi khỏi đây.

Lão già thì vừa vẫy tay vừa hô to "Hẹn gặp lại"

----------------------

Khi chúng tôi vừa ra khỏi tòa nhà giáo hội, rất nhiều người đã tập trung phía hàng rào ở đây như hóng chuyện gì đó. Sau đấy, tôi bế Asano lên rồi bay ra phía rừng bên ngoài thánh quốc để đi vào. Dù sao thì khi nãy tôi tông thẳng vào mà chả qua nhập cảnh gì cả, giờ đi nhập cảnh lại đã.

"Giờ chúng ta sẽ vào lại, nãy anh lỡ bay vào mà khồn qua thủ tục gì cả"

"Hihi, anh có vẻ chú trọng việc đó quá nhỉ" Asano cười khúc khích nói với tôi.

"Anh không muốn trở thành người xấu, em biết chứ" Tôi nói rồi nhìn lên bầu trời, hồi tưởng về những lần mình giết người, và cảm giác lúc giết người, tôi không muốn bàn tay của mình phải nhuốm máu của người khác nữa.

"Nhưng chẳng phải anh đã phá hủy phần nên của tòa nhà giáo hội khi đến hay sao"

"Đấy là vì em" Tôi trả lời.

Phải, vì người tôi yêu thương, tôi có thể làm tất cả mọi thứ cho họ, kể cả khi phải chống lại cả thế giới, tôi vẫn sẽ bảo vệ họ.

"Em hạnh phúc quá, hihi" Sau câu đấy, Asano ôm chặt lấy cánh tay tôi, và cả hai cùng nhau bước trở vào Thánh quốc Asano một lần nữa.

-----------To be continue---------

P/S: chap này hơi nhiều đường thì phải :

Truyện Chữ Hay