"Sandora-san, làm sao để tôi thoát khỏi đây" Tôi lo lắng hỏi Sandora, và cô ấy nói.
"Cậu phải chiến thắng ta và phong ấn ta vào một cái gì đó, về cơ bản thì ta sẽ trở thành vật sở hữu của cậu. Bởi ta là chủ của Dungeon này nên nếu cậu là chủ của ta thì cậu sẽ có quyền điều khiển nó"
"Vậy sao cô không làm?" Tôi hỏi lại.
"Tôi lười"
"Cô...." Tôi đang cố gắng tìm từ ngữ thích hợp để đáp lại thì Sandora nói.
"Với lại, nếu bản thân tôi mở lối ra thì tôi sẽ không thể nào ra ngoài được, tôi muốn nhìn thấy thế giới bên ngoài bằng con mắt này sau ngần ấy năm, và tôi muốn được gặp lại em của mình, lần cuối tôi gặp thì em ấy chỉ là một con nhóc chập chững đi và nói mà thôi" Giọng Sandora bắt đầu nhỏ lại và đượm màu u buồn.
"Vậy thì làm thôi, tôi còn phải biết thần giới hiện tại đang xảy ra chuyện gì nữa"
"Nhưng chúng ta phải làm như thế nào....." Thật bất ngờ, người thốt lên câu này lại chính là Sandora.
".......Cô chẳng phải là chủ hầm ngục hay sao, bộ cô ăn nằm mấy trăm năm qua nên lú rồi à" Tôi dần cạn lời.....
"Này, xúc phạm quá nhé, dù là ta chỉ ăn với ngủ thật" Giọng cô ta ngày càng nhỏ lại và lộ rõ vẻ xấu hổ.
"Ano, tôi biết nè" Sensei năng nổ giơ tay.
"Sensei biết thật à" Tôi nghi ngờ nhìn sensei.
"Bộ em quên cô là một cựu anh hùng đã sống rất lâu rồi à, mấy chú thật phong ấn cô biết hết. Đầu tiền em cần xác định vật mình phong ấn và vật chứa phong ấn đó, chắc chắn cấp độ của chúng phải ngang nhau, hoặc ít nhất là vật chứa phải bằng vật phong ấn chia hai, các bước còn lại là niệm chú và dồn ma pháp vào đấy" Sensei liến thoắng một hồi mới dừng lại. (Tác: địu -_- tác học toán nhiều quá rồi..... Hép miii"
"Là sao" Tôi và Sandora nghiên đầu hỏi lại.
"Tức là......"
----------Five minutes later--------
À, đại khái thì giới hạn của phong ấn là vật chứa ít nhất phải mạnh hoặc có giá trị bằng nữa vật bị chứa. Tôi rối theo rồi......
"Được rồi, làm thôi, tôi sẽ sử dụng thanh kiếm này được chứ?" Tôi rút ra thanh kiếm mình làm bằng thứ kim loại màu tím đỏ kì lạ trong Dungeon này, nó cứng và chất lượng hơn cây cũ của tôi.
"Để ta xem, hmm độ cứng tốt, màu sắc đẹp, mà sao nhìn quen thế nhỉ......ơ, cái này, là vảy của ta mà" Sandora sau khi nhìn xem cấu trúc thanh kiếm của tôi thì hốt hoảng nói.
"Vảy của cô?"
"Phải, có mấy lần ta lột vảy ở mấy tầng khác trong lúc đang kiếm ăn thì phải" Vậy đó là do cô vô ý tứ quá thôi. "Được phong ấn vào chính cây kiếm được làm từ vảy của mình, cảm giác thật kì lạ"
"Tôi sẽ viết ra ma tự cho em" Sensei bắt đầu viết lên mặt đất những ma tự kì lạ theo hình vòng tròn, cô vẽ tận hai cái. Cả hai vòng tròn đều cách nhau một mét, liên kết giữa chúng là một ma tự khác hình sợi xích.
"Xong"
Sensei bắt đầu đưa cây kiếm của tôi và Sandora vào hai vòng tròn đó, Sensei bắt đầu truyền cho tôi cách niệm bằng cách sử dụng [Thần giao cách cảm].
............
Sau khi kết thúc câu niệm, một vầng sáng màu tím bao bọc lấy Sandora và thanh kiếm của tôi thành hai quả cầu năng lượng, dung hợp hai quả cầu lại với nhau.
Khi ánh sáng dần tắt, thanh kiếm của tôi rớt xuống, ngay lúc chạm đất, một xung lực cực mạnh làm đất đá xung quanh nức ra, rung động mọi thứ.
Tôi chạy đến cầm lên thanh kiếm của mình, thanh kiếm vẫn không có gì thay đổi, nhưng chỉ vài giây sau, thanh kiếm của tôi bắt đầu thay đổi hình dạng. Một màu máu đỏ thẫm từ chuôi kiếm đến phần mũi nhọn của kiếm, phần tay cầm chuyển thành màu đen có mấy sợi xích nhỏ quấn xung quanh, phía cuối chui kiếm thì hiện lên một sợi xích màu đỏ lìng thòng xuống, lưỡi kiếm màu tím pha ánh bạc, sóng kiếm màu đỏ máu. Ngầu không tả nổi.
'Haha, thấy thanh kiếm đẹp không, nó thay đổi theo ý của ta ấy' tiếng nói quen thuộc vàng lên trong đầu tôi.
"Cô vẫn còn ý thức à Sandora"
'Tất nhiên rồi, nhiêu đây làm sao khiến ta mất ý thức được, với lại hiện giờ ngươi có thể sử dụng kĩ năng của ta rồi đó, kể cả kĩ năng mạnh nhất của ta ngươi cũng xài được luôn'
"Vậy thì bây giờ, [Xích long ngục, mở đường cho ta ra khỏi đây]" Tôi hô to và dồn ma lực vào Dungeon này. Dungeon bắt đầu rung lên, và một cánh cửa hiện trước mắt tôi.
"Bảo trọng nhé" Sensei từ phía sau ôm tôi và nghẹn ngào thốt ra lời tạm biệt.
"Sensei..... Cô không đi với em sao"
"Tôi đã hết nhiệm vụ làm người huấn luyện của cậu rồi, cậu không cần gọi tôi là sensei nữa, số phận của tôi đã được sắp đặt là ở đây, tôi mặt dù rất muốn ra ngoài.... Nhưng không thể, nếu ra đó, dòng thời gian sẽ quay trở lại với tôi, và tôi sẽ biến mất mãi mãi....." Sens.....không, Sagiri Celia bắt đầu khóc.
"Tôi.....rất muốn đi cùng cậu, muốn sánh bước cùng cậu, tiếp tục cùng cậu vui đùa, nhưng có vẻ cuộc vui rồi cũng sẽ có hồi kết"
"Bản thân tôi.......có thể làm gì cho cô không" Tôi thay đổi cách xưng hô, và cố gắng hỏi những gì mình có thể làm.
"Chỉ cần cho tôi....ôm một chút thôi" Giọng Celia-san bắt đầu nhỏ lại, xung quanh tôi, chỉ còn lại một khoảng không lẳng lặng, chỉ một tiếng thút thít đơn độc của Celia ở đây.
"Em......yêu anh" Bằng chất giọng ngọt ngào nhưng chực khóc của mình, Celia tỏ tình với tôi, từng lời của Celia như cào xé con tim tôi, phải bỏ rơi người mình yêu thương ở một hơi vắng vẻ cô độc thế này, tôi.....có tàn nhẫn quá không.....
Tôi bỏ tay Celia ra, quay người lại và ôm lấy cơ thể của Celia, tôi ôm rất chặt để cố không cho nước mắt của mình trào ra.
"Em.....sẽ đợi anh chứ, xong chuyện này, anh sẽ đến và dẫn em ra thế giới bên ngoài" Tôi thì thào.
"Vâng, em sẽ đợi anh, dù cho bao lâu đi chăng nữa" Giọng Celia nhỏ lại, cô buông tay ra, lau đi nước mắt của mình, và mỉm cười với tôi.
"Em sẽ đợi" Celia ngước mặt lên nhìn tôi và mỉm cười.
Tôi cười lại và quay lưng bước đi, khi đến cánh cổng, tôi quay người lại.
"Anh sẽ trở lại" Rồi tôi mở cánh cửa, bước ra thế giới bên ngoài kia, nơi những cuộc chiến hỗn loạn chỉ vừa bắt đầu.
"Giờ thì, đến Thần giới nào!"
----------To be continue----------
P/S: nay tác rảnh nên tiện tay ra chap này luôn nè : xem như lời sr từ tác khi drop chương kia quá lâu :v Hẹn gặp trong chap sau