Sáng ngày thứ , chúng tôi sau khi ngủ dậy, vệ sinh thì bắt đầu công cuộc thăm dò. Trên đường thăm dò, chúng tôi thấy rất nhiều loại thực vật và sinh vật lạ. Các ma thú thì cũng chỉ cấp S là cùng, kì lạ thật.
Tôi sử dụng [Kết tụ] và [Tạo tác] để tạo ra một con mắt bằng gió, cho nó đi thăm dò khu vực toàn hòn đảo. Thì biết tổng cộng có thú nhân khác gồm cả mình. Bất ngờ là lever của các thú nhân này đều trên , chỉ số cao ngất ngưỡng. Slyvie cũng khá mạnh, nhưng do con bé không biết sức mạnh tiềm tàng trong người mình nên mới yếu đuối thế này. Sức mạnh càng lớn thì trọng trách càng cao. Tôi không nghxi mình sẽ cho con bé biết về sức mạnh của nó.
Và...một tháng trôi qua cũng rất nhanh chóng, số người sống sót là . Gồm cả tôi và Slyvie. Hôm nay, có một lá thư gửi tới là hãy đi theo đường trên bảng đồ. Chúng tôi đi theo và đến một dungeon. Chúng tôi băng qua dungeon này, vì lối ra khác của dungeon này chính là đích đến.
Chúng tôi đi một hồi thì gặp một cánh cửa, khi tôi vừa mở, một cơn gió rất mạnh đẩy chúng tôi vào trong. Và bên trong, là con quái vậy cấp SR và một con SR cổ đại, hay còn gọi là SSR. Slyvie đứng bên cạnh tôi run bần bậc. Cái cảm giác gì thế này, con quái thú đó, nó mạnh quá, lever và chỉ số nó đều hơn hẳn mình.
"Slyvie, đứng đằng sau anh, anh sẽ bảo vệ em" (Haza)
"D...dạ" (Slyvie)
Khốn thật, kiểu àny thì càm sao bảo vệ Slyvie đây, trốn khỏi đây gần như không thể. Bỗng nhiên, một con SR lao đến tôi. Tôi bế Slyvie lên và đạp thẳng vào mặt nó. Rôi sử dụng [Mưa sấm sét] tấng công nó. Nhưng chỉ làm nó bị thương chút đỉnh. Những con này thật sự rất mạnh, trận này khó khăn rồi đây. Tôi vẫn tiếp tục bế slyvie đang run rẩy sợ hãi và chạy vòng quanh căn phòng để né những đòn tấng công từ những con quái.
Trận chiến đang ngày càng đi đến hồi kết, tôi đã gần kiệt hết sức. Bỗng một bóng đen lao tới đập thẳng vào lưng tôi. Tôi ho ra máu và tay tôi....đã rớt khỏi người Slyvie. Gương mặt em ấy thất thần, nước mắt tuông trào nhưng vẫn mỉm cười với tôi. Môi mấp máy nói...... Và, sừng của con quái SSR xuyên qua cơ thể em ấy. Nó lắc qua lắc lại cái đầu để cho em ấy rơi xuống.
Tôi tuyệt vọng lao đến đỡ lấy em ấy và nấp vào tảng đá gần đó.
"Cố lên, đừng chết mà......chết tiệt, sao ma thuật của mình lại không có tác dụng kia chứ..." (Haza)
"Đừng...lo, Onii-chan....em không sao cả.....anh...không cần.....phải lo lắng" (Slyvie)
Em ấy nói trong khi tay đặt lên gương mặt của tôi.
"Thời gian qua....em vui lắm....cảm ơn Onii-chan...vì đã ở bên cạnh em.....cảm ơn Onii-chan....vì đã cho em ăn......cảm ơn Onii-chan...vì đã chăm sóc em.....em rất hạnh phúc....nhưng có vẻ....em không thể cùng Onii-chan....ra khỏi đây.....cảm ơn anh.....sau tất cả...Onii-chan.....em....em yêu anh" (Slyvie) (Tác: viết đến đây, tác đã khóc :