"Hãy cẩn thận, vài ngày hoặc vài giờ nữa cậu sẽ rời khỏi nơi đây, chỉ một mình cậu. Nếu cậu có người thân thì hãy nhờ ai đó chăm sóc họ"
Chuyện này....ruốc cuộc là sao?
------------------Sáng hôm nay------------------
Hmm, cảm giác gì đây. Tại sao....chuyện này lại xảy ra lần nữa chứ. Mình rõ ràng đã khóa cửa rồi mà. Vậy mà bây giờ, mình lại bị bao vây như vầy chứ. Cảm giác mềm mềm khó tả. quá đồi đang đè vào người tôi. Và những đô gf bằng ở vùng lân cận. Khó xử thật, sắp lên rồi. Bình tĩnh em nhỏ à, bây giờ mày không nên trỗi dậy. Tôi sử dụng [Thu nhỏ] phòng cho trường hợp này và từ từ leo xuống giường. Xuống đến giường thì tôi sử dụng [Trở lại] để quay về hình dáng cũ của mình và đi vệ sinh. Khi quay ra thì tôi gọi mọi người dậy và hỏi làm sao bọn họ vào phòng được.
"Đơn giản thôi, đây là nhà của sư phụ em mà "
Mia thè lưỡi nói trong khi làm vẻ mặt ngốc nghếch.
"Vậy em có vào sao không vào đó ngủ mà lại sáng phòng anh"
"Tại cơ thể của onii-chan rất ấm áp và dễ chịu" Mia thẳng thắng nói. Ùm, tôi thấy ngại ngại sao í.
(Tác: ok ok, tác gọi cảnh sát đây, tác sẽ kể về vụ án loli và bể một li nước không rõ lí do)
"......" Tôi cạn lời rồi. Thôi tạm bỏ qua chuyện này vậy. Ra đến cửa thì phát hiên Limia đứng đó cười gian
"Ara ara, đệ tử của ta đã lớn vậy rồi à" Limia thì từ bên ngoài nhìn vào và cười một cách bí ẩn.
Bà ta vẫn nguy hiểm như mọi khi. Chúng tôi đi xuống ăn sáng và chuẩn bị đi chuẩn bị lễ hội. Lễ hội lần này thì nhà của Limia sẽ chuẩn bị món Takoyaki. Ở đây sử dụng các nguyên liệu làm thì giống ở thế giới cũ nhưng phần tương được phết lên lại là khác. Ở đây không có tương cà, tươnh đen hay mayonnaise nhưng ở đây có thứ sốt gọi là kane, vị khá giống tương cà nhưng ít chua và nhọt hơn. Thứ sốt thay thế cho mayonnaise là thứ sốt được gọi là sane. Nó chua và ngọt hơn hẳn mayonnaise bình thường. Takoyaki ở đây mang lại hương vị mới lạ nhưng hoàn toàn ngon hơn ở Nhật Bản.
Chỉ có khâu chuẩn bị thôi là đã đến chiều rồi. Chúng tôi bắt đầu dọn ra bán. Tôi thì chỉ giúp dọn đồ ra chứ bán thì không. Đơn giản vì tôi lười và chỉ muốn tham quan và ăn uốn trong lễ hội này.
Chưa gì đã đến xế chiều. Tôi bắt đầu đi ra khu lễ hội và ăn mọi thứ mình thấy được trong mắt. Lần này tôi không đi một mình mà có Limia đi với tôi để đảm bảo mình không lạc. Haru, Stella thì làm người phục vụ. Mia và Ao thì là người nấu. Còn Chika thì đã say giấc nồng sau khi uốn nhầm phải rượu của Limia. Tội con bé khi không được ăn. Mai phải chọc nó mới được.
Và khi chúng tôi đi ngang qua một quầy hàng thì có tiếng gọi lại.
"Này cậu trai, cậu có muốn xem trước tương lai không, ta chắc chắn sẽ bói trúng % cho cậu" Tiếng gọi xuất phát từ một người mặc áo choàn đen trong góc, nghe ngọng thì coa lẽ của một bà lão cao tuổi. Tôi trả lời lại.
"Làm sao để tôi biết bà nói sự thật?"
"Vì cậu chính làcon người" Bà lão nói môkt cách nhẹ nhàng, nhưng câu nói đó làm cho tôi cảm thấy sợ hãi bà ta.
"Chết tiệt, làm sao bà biết, bà có giám định à"
Tôi hỏi bà ta trong khi thủ thế và sử dụng thẩm định lên bà ấy
"Không, ta không có thẩm định, mà ta có [Bói toán chính xác], ta thấy được cảnh cậu tiết lộ mình là con người trước gia đình hoàng tộc ở vương quốc này"
Bà ta nói hoàn toàn chính xác, bà ta không có skill thẩm định nhưng bà ta có skill [Bói toán chính xác], và đã lên max.
"Ngươi nên tin bà ấy đi, bà ấy phán câu nào là đúng câu đấy đấy" Limia gợi ý cho tôi.
"Vậy sao, được rồi, làm cho tôi đi"
Tôi đế trước mặt bà ta, khi vừa ngồi xuống thì bà ta nói.
"Hãy cẩn thận, vài ngày nữa hoặc vài giờ nữa cậu sẽ rời khỏi nơi đây. Chỉ một mình cậu. Nếu cậu có người thân thì hãy nhờ ai đó chăm sóc họ"
Chuyện này.......ruốc cuộc là sao. Tôi sẽ rời khỏi nơi đây?? Chỉ một mình tôi?? Tôi sẽ bị gì cơ chứ.
"Cơ hội tôi bị như vậy là bao nhiêu phần trăm?"
"Cơ hội cậu bị là %"
"Nếu tôi không tránh nó và nếu tôi tránh nó thì chuyện gì sẽ xảy ra?"
"Mếu cậu tránh nó thì cuộc đời cậu sẽ bình thường như thế này, và nếu cậu không tránh nó thì cậu sẽ thấy thú vị hơn một chút và cậu có thể sẽ thay đổi cuộc đời của mình"
"Ta sẽ không nói thêm"
"Không sao, nhiêu đó là đủ"
"Cậu sẽ quyết định thế nào? Những cô gái đó thì cậu không cần phải lo, ta sẽ chăm sóc và không để ai làm hại họ"
"Vậy tôi sẽ thử thả trôi theo đời vậy, xin lỗi vì sự ít kĩ của anh, Haru và mọi người"
"Được rồi, cảm ơn bà đã nhắc"
"Không có chi, vì đây là lần đầu nên ta sẽ miễn phí, lần sau ta sẽ tính phí đấy"
"Hẹn gặp lần sau"
Thật ra thì tôi có thể tạo ra skill đó và xem được đấy, nhưng nếu nhìn thấy tương lai thì còn gì thú vị. Chuyện này sẽ khá hay đây.
"Limia, trông cậy vào cô"
"Cứ giao cho ta"
"Chúng ta về nào"
"Ừ"
Và chúng tôi trở về nhà. Một khung cảnh hỗn độn trong nhà..... Chika đang khóc vì không được ăn trong lễ hội, Haru thì đang cố dỗ dành Chika, Stella thì ngủ từ đời nào, và ngủ với một tư thế khiêu gợi, Mia và Ao thì đang dọn dẹp bãi chiến trường của Chika gây. Thôi, tôi mệt quá rồi, ngủ sớm cho khỏe.
Tôi lên phòng và suy nghĩ. Suy nghĩ về những việc đã xảy ra từ khi đến thế giới này, suy nghĩ về những niềm vui, hạnh phúc khi gặp Haru và được chị gái mình yêu thương, cả việc gặp Asano loli, mọi thứ quá nhanh và tốt đẹp, liệu ở tương lai điều gì sẽ tới, và tôi sẽ đau buồn hay vui vẻ đây. Tôi suy nghĩ những thứ như vậy và chìm vào giấc ngủ.
--------Sáng hôm sau--------
Gì đây, cái cảm giác kì lạ qúa. Tôi mỏ mắt dậy thì thấy mình đang ở một hòn đảo. Tôi kiẻm tra bằng [Bản đồ] thì biết đây là đảo . Mọi chuyện đang trở nên thú vị rồi đây. Và bên canh tôi là một lá thư, trong đó có gì nhỉ?
---------------End----------------