Cũng đã gần ngày kể từ khi chúng tôi xuất phát, giờ chúng tôi sẽ nghỉ chân tại một thị trấn nhỏ gần biên giới Furuta. Một thị trấn tên Maingo, không mấy đặc biệt cho lắm, nhưng nghe nói ở đây có đặc sản kẹo táo rất ngon. Nhưng hôm nay hơi kì lạ, mọi người trong thị trấn dường như rất sợ chúng tôi. Họ có vẻ muốn nói gì đó với chúng tôi nhưng lại không thể nói. Thật là kì lạ.
Tôi bỏ qua một bên và bước tới nhà trọ gần đó. Tôi thuê phòng thì ông ta khá ngạc nhiên. Khi tôi hỏi thì mới biết là thị trấn này vừa bị cướp, nhưng hầu tước cai quản vùng này hình như bắt tay với cướp để cướp bóc dân chúng. Tên hầu tước còn ra lệnh nếu không nộp thuế thì phải nộp lên hắn cô gái còn trinh của làng.
"Vậy à, thị trấn này được trị vì nhầm người rồi" (Haza)
"Nè nè, darling, anh có giúp được gì cho họ không, em thấy rất bực bội đó" (Haru)
"Em thấy bực à, hì, vậy anh sẽ giúp em giải tỏa. Nào, em muốn anh làm gì" (Haza)
"Anh cứu nbững cô gái đó và cho tên hầu tước một bài học được không" (Haru)
"Hừmmm, được thôi, là yêu cầu của em thì việc gì anh cũng sẽ làm" (Haza)
"Mọi người sẽ giúp chúng tôi thật ư, tôi thành thật cảm ơn" (Chủ quán trọ)
"Không, tôi không giúp ông, tôi chỉ thực hiện theo yêu cầu của vợ mình thôi, muốn cảm ơn thì hãy cảm ơn cô ấy" (Haza) (Tác: cái này là tsun nhể )
Tôi nói trong khi tay chỉ về phía Haru
"Vâng, cảm ơn c..." (Chủ quán)
"Bọn mày đi hết ra đây" (???)
Một giọng nói phát ra từ phía giữ thị trấn. Mọi người bước ra với sợ hão và tức giận. Tôi tò mò nên cũng đi theo, ra đó thì tôi thấy một thằng nhìn rất quen nhưng tôi không nhớ là ai đang đứng ở giữa. Bọn còn lại chắc là tùy tùng, bọn tùy tùng đang vay quang háqn, mình như là bảo vệ hăn thì phải. Mia và Ao đột nhiên nắm chẳ lấy tay áo tôi và trốn đằng sau, hình như em ấy sợ hăna lắm thì phải.
"Được rồi, chúng mày hãy nộp thuế ra, nếu ko có thì mau nộp cô gái c.... Cái gì, sao mày lại ở đây thằng kia" (Tên đứng đầu nhìn qua một lượt và khi thấy tôi thì hắn kinh ngạc)
"Tao không nhớ mày là ai cả" Tôi trả lời một cách rất tỉnh với hắn.
"Cũng chỉ tại mày đem con thú nhân đó đi mà tao đã bị chửi và cắt lương, thằng khốn, hôm nay tao ở đây có lẽ lad một cơ hội tốt để hiết mày nhỉ" (Tên cầm đầu)
"À....ta nhớ rồi, mày là người đã bắt Mia và Ao đi.....hay lắm.....hôm nay tao sẽ cho mày đi ngắm gà khỏa thân vì dám đụng tới em ấy" Tôi nói trong khi tỏa ra thần uy của mình khiên mọi người xung quanh và cả hắn phải sợ hãi.
"Tụi bây xông lên hết cho tao" (Tên cầm đầu)
""""""Uoooo""""""(Bọn lâu la)
phựcx, nhát chém đã đi qua cỗ của từng tên lâu la và chúng ngã xuống trong khi đầu biến mất khỏi phẩn thân. Tên cầm đầu sợ hãi té xuống. Tôi bước tới gần ắn với nụ cười đáng sợ trên môi.
" Giờ thì hãy mau nói ra chỗ ở của đám cướp và tên hầu tước cho tao, không thì chết"(Haza)
"Dạ dạ, tên cướp ở cách đây km về phía Tây, còn hầu tước thì km hướng Bắc, ngài sẽ tha cho tôi chứ" (Tên sắp chết)
"Ta cũng muốn lắm, như câu trả lời là KHÔNG" (Haza)
Nói rồi, tôi dùng Katana của mình chém đứt đầu hắn và bước về hướng Tây, nơi tên cướp trú ngụ mà không quên dặng Haru và Stella chăm sóc cho những người còn lại.
Tôi chạy thằng tới hang ổ bọn cướp trong chưa đầy giây. Bọn chúbg đang ngơ ngác thì tôi rút than Katana và chém đầu bọn chúng. Rồi từ từ tiến vào trong. Gặp cướp đến đâu thì tôi chém đến đó, và tôi đến được căn phòng cuối cùng. Tôi đạp cửa ra và thấy bên trong đó, tên cướp đang bị đập bới một người mặc áo choàng đen. Ngươid đó quay lại nhìn tôi. Tôi lên tiếng hỏi:
"Ngươi là ai, tại sao ngươi lại ở đây?" (Haza)
"Ta chỉ đến lấy lại thứ này thôi" (???) Người đó nói với tông giọng cao,có thể là một người phụ nữ, vái miêna trên tay cô ta có khắc những họa tiết rất kì lạ. Tôi tính thẩm định thì cô ta đưa miếng đo vào rúi áo nên tôi không thẩm định được.
"Đừng mơ rằng ngươi có thể thẩm định nó, và... Hasegawa Hazara, ta không có ý định gây chiến với ngươi, ta chỉ làm việc của mình mà thôi. Giờ thì ta sẽ giết tên trộm này vì dám lấy đồ của ta. Còn xác thì ngươi sẽ xử lý" ( cô gái lạ mặt)
"Này khoa...." (Haza)
"Tạm biệt" Nói rồi, cô ta biến thành một làng sương đen và biến mất. Đúng là bí ẩn. Nhưng.....làm sao mà cô ta biết họ tên của mình kia chứ? Lạ thật.
Rôi dọn xác đám cướp vào kho rồi dịch chuyển trở về hội mạo hiểm giả ở Lionel để nhận số tiền từ đám cướp rồi lại dịch chuyển đến thị trấn Maingo rồi chạy qua nhà hầu tước chơi.
Tôi đến trước cồng thì có mấy tên lính chặn đường hỏi tôi đi đâu. Tôi trả lời lại tôi đi giết hầu tước. Tôi tưởng bọn họ sẽ tấn công tôi nhưng không.
"Cậu có chắc chắn là giết hắn ha được không?" (Tên lính a)
"Chắc chắn, tôi đang ngứa tay lắm rồi" (Haza)
"Vậy, chúng tôi chúc cậu giết được tên khốn đó để giải thoát cho chúng tôi" (Tên lính b)
"Được rồi" (Haza)
Nói rồi, tôi chạy thẳng tới phòng tên hầu tước sau khi nghe chỉ dân từ mấy cô maid trong nhà hắn. Có vẻ ai cũng ghét hắn hết nhỉ. Tôi đứng trước cửa phòng hắn thì nghe có tiếng thét.
"Khôngggg.....dừng lại....đừng động vào ta tên khốn dừng lạiiiii" (Cô gái nào đó)
Too đjap tung cửa ra và thấy cảnh hắn ta đè lên và cố lột đồ cô gái. Hắn ta quát.
"Mày là ai hả, sao mày ở đây, người đâu, bắt hắn cho ta" (Hầu tước)
"Ngươi là tên chuyên buôn bán nô lẹ bất hợp pháp và có phải lần trước ngươi bắt được bé thú nhân nhưng lại bị cướp đi đúng chứ?" (Haza)
"Sao...sao mày biết...không lẽ mày là thằng đã lấy đi cónthu nhân đó của tao" (Hầu tước)
"Chính xác....và phần thưởng cbo việc ngươi đóan trúng, ngươi sẽ được một vé đi ngắm gà khỏa thân. Giờ thì....Saiyonara" (Haza)
Tôi nói rồi chém một nhát vào đầu hắn. Cả cơ thể hắn ngã xuống. Máu xịt tứ tung. Cô gái canh đó sợ hãi nhìn tôi. Tôi tiến lại gần cô gái. Cô ta ôm đầu nhắm chặt mắt.
Và , đặt tay lên đầu cô ấy dịu dàng nói
"Không sao đâu, tôi đến là để cứu cô và nhưng người khác nên không cân phải sợ, cô đã an toàn rồi" (Haza)
"Thật...thật sao" (Cô gái)
"Ừ, thật mà, giờ thì chỉ tôi chỗ của các cô gái khác nào, tôi còn phải phá hủy tòa dinh thự này nữa" (Haza)
"Được rồi, theo tôi" (Cô gái)
Cô ấy dắt tôi đến một căn phòng bằng sắt. Tôi bước vào trong thì thấy có khoảng cô gái mằn la liệt trong phòng, mắt trống rỗng, vô hồn. Chắc họ đã bị đối xử tệ bạc lắm đây. Tôi sử dụng [Đảo ngược] và [Hồi phục] cho những cô gái ấy. Họ lập tức tỉnh lại lại và lo sợ nbìn xu g quanh, nhưng khi cố gái tôi gặp đầu tiên giải thích thì bọn họ mừng rớt nước mắt và cảm ơn tôi.
Tôi nhanh chóng dịch chuyển các cô gái và người hầu ra khỏi dinh thự đó. Tất nhiên là tôi không quân lấy hết số tiền của hắn để trả lại cho thị trấn. Đêm hôm đó, tòa dinh thự của hầu tước đã cháy thành tro bụi.
Bên phía hoàng gia Furuta cũng biết chuyện này nhưng đâu thể làm gì được tôi. Họ vhỉ nói là do một băng cướp tấng công và đốt trụi nhà hầu tước thôi. Những người biết được sự thật cũng chỉ có tôi, Haru, mấy đứa em còn lại và dân làng là biết. Bọn họ cũng đồng ý giữ im lặng chiyện này nếu tôi đồng ý ở lại đây vui vhơi và mở lễ hội ăn mừng việc các cô gái trở về làng cũng như cảm ơn tôi.
Tối hôm đó.....chỉ còn tôi và vài người trong làng là còn tỉnh táo. Những người còn lại như Haru và Stella thì lăng ra ngủ do say rượu. Mia và Ao thì do quá mệt, còn Chika thì......khỏi nói thì cũng biết là con nhóc đó ăn nhiều tới nỗi ngất luôn rồi. Tôi dịch chuyển từng người về phòng. Và tôi....cũng chìm vào giấc ngủ của mình.