Đã ba tháng trôi qua từ khi Shinji gia nhập .
Cậu quyết định nghỉ một ngày không làm công việc mạo hiểm giả.
Shinji rời nhà trọ vào buổi sáng và đi loanh quanh trong thành phố một mình.
Cậu có đích đến trong đầu, nhưng vẫn chưa quyết định mua gì, nên đã tới khu mua sắm.
Nhìn quanh vài cửa hàng nhưng không tìm ra thứ cậu thích. Khi vừa đi vừa băn khoăn, cậu bị áp sát từ phía sau.
"Anh dậy sớm thế, Shinji. Em tưởng anh ngủ vào buổi sáng."
"Chào, Renka. Anh đang tìm kiếm vài thứ."
Shinji nói chào buổi sáng, và Renka cười lại. Ba tháng là khoảng thời gian đủ cho họ biết nhau, và xây dựng đủ niềm tin để nếu thấy nhau trên phố, họ sẽ chào hỏi người kia.
"Bất thường nha. Anh là kiểu người quyết định mua gì trước khi di chuyển."
"Thường là vậy. Nhưng hôm nay anh sẽ mua quà sinh nhật cho Alvin. Còn 1 tháng 4 ngày nữa là tới nhỉ?"
Shinji nhớ đã được kể sinh nhật của cậu ta trong lần làm nhiệm vụ trước. Dĩ nhiên, cậu không chỉ nhớ sinh nhật của Alvin, mà cả sinh nhật Milis và Renka. Việc chú ý đến từng chi tiết lặp đi lặp lại tạo ấn tượng tốt về Shinji. Renka cũng rất ấn tượng trước việc Shinji sẵn sàng tổ chức sinh nhật cho bạn bè.
"Đoán vậy. Mỗi năm vào sinh nhật cậu ấy, bọn em đều cùng nhau ăn tối. Có lẽ nên rủ Shinji tham gia vào năm nay."
"Nếu vậy tốt quá. Anh muốn em hỏi trước họ về chuyện đó."
"Hmm, dĩ nhiên họ sẽ thích. Ổn thôi."
Renka cười khúc khích trước lời xin phép lịch sự của Shinji.
"Hai người họ đang hẹn hò à?"
"Ừ. Họ đi vào buổi sáng. Em cũng rảnh nên tính đi mua sắm."
"Ồ thật sao? Nếu rảnh, em có muốn đi cùng anh chọn quà cho Alvin không. Sẽ thật tuyệt nếu em cho vài lời khuyên. Dĩ nhiên anh sẽ trả ơn."
"Được. Bữa trưa Shinji sẽ chiêu đãi."
"Đồng ý luôn."
Đây không phải lần đầu hai người đi chơi cùng nhau. Trong quá khứ đã có nhiều lần Renka và Shinji tách ra đi mua sắm cho nhóm hoặc thu thập thông tin nhiệm vụ, nếu cần thiết.
Renka bắt đầu tin tưởng Shinji làm việc hiệu quả cho nhóm và không tán tỉnh cô ấy kể cả khi họ ở một mình, và cô không còn cự tuyệt ý tưởng làm việc cùng nhau.
"Vậy, bắt đầu từ đó. Anh quyết định mua gì chưa?"
"Anh đang nghĩ tới vật phẩm tiêu hao hoặc những thứ dùng trong hàng ngày. Có lẽ vài món tráng miệng nếu chúng ta tổ chức tiệc tối."
"Em thường làm bánh, nhưng Mil..."
Trong lúc họ trò chuyện, Renka dẫn đường và đi bộ. Shinji bước đi sau cô ấy, phù hợp tốc độ. Cậu đi một bước phía sau Renka, giữ khoảng cách bạn bè giữa họ.
***
Họ đến vài cửa hàng, nhưng không tìm được món nào ưng ý, nên chưa thể quyết định. Đến cuối cùng thì đã gần trưa.
"Renka, sao chúng ta không ăn trưa nhỉ?"
"Được. Chúng ta đến quảng trường đó. Có một gian hàng bán đồ ăn trưa rất ngon. Đúng dịp trời đẹp nên hãy ăn ở bên ngoài."
"Ừ."
Khi đến trung tâm mua sắm, họ thấy rất đông người đang đi dạo và buôn chuyện. Có vài đôi hình như là người yêu, chỉ còn vài chỗ để họ đặt mông ngồi xuống ăn. Ngoài ra, có một đoàn người xếp hàng trước gian hàng trông giống cửa hàng bento, và có vẻ họ không thể mua ngay được.
"Anh sẽ giữ ghế cho, em có thể đi mua chứ?"
"... Tất nhiên. Nếu em là người đợi, thì sẽ bị họ tiếp cận."
"Thật không dễ dàng với cô gái đẹp. Đây là ví của anh."
Shinji đưa ví cho Renka đang mỉm cười, khó chịu vì sự tiếp cận không vui vẻ có thể xảy ra nếu cô ấy ngồi đợi một mình.
"Chỉ cần hai xu bạc. Anh không cần đưa toàn bộ ví."
"Không phải vấn đề với Renka mà?"
"Ừ, nhưng... Được rồi."
Với ánh mắt cẩn trọng của Renka, Shinji sửng sốt vì những gì cô lo lắng. Khi hỏi ai khác, cậu luôn hỏi theo cách lịch sự, nhưng lúc cậu nhờ vả đồng đội giúp đỡ, Renka như thể sững sờ trước phản ứng của cậu. Mặc dù trong nội tâm, cô rất vui vì được tin tưởng.
Shinji ngồi trên băng ghế và nhìn về phía Renka. Khi thấy Renka trong hàng, cậu nhìn quanh. Thời tiết đẹp, không khí trong lành, và bọn trẻ chạy quanh quảng trường. Khi đang nhìn khung cảnh bình thường, cậu chợt nghe giọng nói khó chịu của Renka.
Cậu nhìn theo hướng tiếng nói và thấy Renka đang bị hai tên đàn ông săn đón. Cửa hàng bento có chút cách xa, nên chúng tin cô ở một mình. Shinji thở dài và bước tới chỗ Renka.
"Tôi đã bảo đi cùng người khác rồi."
"Vứt thằng cha bắt em gái dễ thương phải mua đồ đi và chơi với bọn anh nào."
"Đúng đúng. Đi cùng bọn anh vui hơn nhiều."
Bất kể Renka từ chối, trừng mắt nhìn hai tên đàn ông chặn đường, nhưng chúng không tỏ ra quan tâm và tiếp tục cười cợt bám lấy cô. Renka đang mang hộp đồ ăn trưa, nên không thể vượt qua chúng. Hai tên biết rõ điều này.
Khi sự khó chịu của Renka lên đến đỉnh điểm và sắp mở miệng hét lên, Shinji đứng che chắn cô ấy khỏi những tên đàn ông.
"Xin lỗi. Cô ấy rất quan trọng với tôi. Hai người có thể dừng lại không?"
Shinji mỉm cười nhìn chúng. Nhưng mắt cậu không cười, và trông đáng sợ kỳ lạ, khiến hai tên chịu áp lực nặng nề. Cùng lúc hai tên định mở miệng nói gì đó, Shinji gia tăng ma lực và khiến nó còn đáng sợ hơn.
Hai tên cuối cùng hiểu đe dọa của Shinji, ngậm chặt miệng và lặng lẽ bỏ đi. Mặc kệ chúng chửi thề, Shinji không quan tâm tiếng sủa của bọn thua cuộc. Cậu cứ thế bỏ đi.
"Anh không nghĩ em sẽ bị săn đón ngay cả trong khoảng cách này. Xin lỗi."
"Em cũng nghĩ vậy, nên... cảm ơn nhé. Cảm ơn đã đến trước khi em mắng chúng."
Shinji nhìn lại và cho cô một ánh nhìn hối lỗi, nhưng cô lắc đầu mỉm cười, truyền đạt rằng Renka cũng không nhìn theo cách đó. Khi Renka đưa hộp ăn trưa, cậu nhận lấy.
"Bởi em mặc thường phục còn đẹp hơn bình thường, chúng gây khó dễ cho em. Bộ quần áo cũng rất hợp. Quên chuyện đó đi, chúng ta ăn trưa."
Renka bối rối trước lời khen nhanh gọn của Shinji.
Renka động lòng khi nghe lời khen từ người bạn thân khác giới, khác với người cùng giới như Milis. Cô đã quen được nói mình xinh đẹp, nhưng chưa bao giờ nhận lời khen bao gồm về thời trang.
Renka quyết định che dấu sự thật cô tự hào vì lời khen, dù cô ghét những lời tán tỉnh, nên cô nói lớn tiếng hơn.
"Em biết, em biết! Cùng ăn thôi! Bữa trưa ở đây là ngon nhất đấy!"
"Ồ do Renka đề xuất. Khiến anh rất mong chờ."
Renka không khỏi cảm thấy nụ cười như thường lệ của Shinji, nhìn thấu suy nghĩ bên trong cô. Nhưng cậu ta không trêu chọc giống Alvin, nên cô thoải mái phần nào và theo sau Shinji tới băng ghế.
Sau bữa trưa vui vẻ, họ trở lại đường phố.
Tuy nhiên, buổi chiều hơi khác buổi sáng.
Shinji dẫn đầu và Renka theo sau.
Shinji sánh bước cùng Renka. Shinji bàn với Renka về nhân viên cửa hàng và nơi tiếp theo họ đến.
Renka, người luôn dẫn đường Alvin và Milis, tìm ra cảm giác sảng khoái khi được cậu dẫn dắt. Cô phấn khích kỳ lạ làm việc bên người đàn ông lớn tuổi hơn ngoài cha cô, và rất đáng tin cậy.
Cuối cùng, hai người đi lòng vòng đến tối, nhưng không tìm ra món gì ưng ý. Shinji đưa Renka về nhà trọ. Lúc đầu Renka từ chối, nói ở khác hướng, nhưng rồi cô nghe lời khuyên của Shinji để tránh bị tiếp cận. Vào lúc chập tối, rất dễ có người rủ rê một cô gái đi ăn tối. Sau nửa ngày hộ tống, Renka bớt cự tuyệt dựa vào Shinji hơn.
"Bắt em ở cùng anh một ngày mà chưa quyết định được. Anh rất xin lỗi."
Renka lắc đầu cười trước Shinji đang hối lỗi.
"Ổn mà. Em đã có một ngày rất vui."
"Thật sao? May quá."
Renka nhẹ nhõm khi thấy nụ cười Shinji trấn an của Shinji.
Cô chợt nghĩ chẳng lẽ mình là người duy nhất vui? Cô nghĩ chắc phải khó khăn lắm cho cậu ấy đối phó với người thiếu nữ tính như Milis (là cô).
"Anh có vui không, Shinji?"
Cô không định hỏi, nhưng lời buột miệng tuôn ra. Cô chắc mất trí rồi, nhưng cảm giác đó bị thổi bay bởi lời của Shinji.
"Dĩ nhiên rất vui. Cảm ơn vì hôm nay, Renka."
Renka nghĩ, "Nghe vậy em rất mừng."
"Mai gặp lại nhé."
"Ừ, hẹn gặp lại."
Shinji đi xa. Renka nhìn theo bóng lưng cậu một lát rồi trở về phòng. Vào trong, Renka nằm xuống giường.
Khi bình tĩnh nghĩ lại, cô nhận ra chuyến mua sắm hôm nay là buổi hẹn hò. Cô dành cả buổi sáng chọn quà, nhưng vào buổi chiều, cô tận hưởng thời gian bên Shinji. Cảm giác hơi cô đơn sau khi họ tạm biệt…
(Không, không, không! Không hẳn mình hứa hẹn hò với anh ấy, nên không sao cả! Anh ấy không nhắm tới mình!)
Cô lắc đầu nhảy khỏi giường.
Đúng vậy, Shinji trông như mọi khi. Cậu ta quan tâm, nhưng vẫn coi cô ngang một người bạn.
Chẳng hiểu sao, điều này làm Renka bận lòng.