Một tuần trôi qua từ khi Shinji gia nhập .
Cuộc thám hiểm diễn ra tốt đẹp, và hạng của nhóm được nâng từ trung cấp-dưới lên trung cấp-giữa. Lợi dụng điều này, nhóm ghé qua một hầm ngục mới.
"Tớ sẽ dẫn đường, Al và Mil ở giữa. Và Shinji sẽ đi sau cùng."
"""Okay."""
Renka bắt đầu dẫn đường. Shinji cũng gọi ra Freri, tinh linh hoa khế ước của cậu, đậu trên vai và giao phó bảo vệ hàng sau cho cô ấy. Alvin và Milis cũng tiến lên với vẻ lo âu.
Khi quái hầm ngục bị hạ, chúng biến mất và rơi ra tinh thể năng lượng mang tên "Ma Thạch". Quái càng mạnh, năng lượng càng nhiều, nhưng gánh nặng cũng tỉ lệ thuận. Nếu đá bị để hở trong không khí quá lâu, năng lượng sẽ cạn dần, nên có một loại túi đặc biệt đựng chúng, và chỉ một người cầm. Do đó điều quan trọng là quyết định ai cầm ma thạch.
"Shinji, có chắc anh muốn lo chúng không?"
"Anh không ngại. Một ranger di chuyển nhanh sẽ hợp lý hơn pháp sư trong chiến đấu."
Khi Renka chuẩn bị lấy túi, Shinji ngăn cô ấy. Sau khi Shinji giải thích hợp lý, Renka giao lại cái túi cho cậu ta.
Cho đến giờ, khi Shinji chưa nhập bọn, Renka đã luôn cầm túi. Nếu cô ấy đưa cho Alvin, một người ở hàng trước, cân nặng cái túi sẽ ảnh hưởng chuyển động của cậu ta, và chính Renka từ chối để Milis nhỏ tuổi hơn mang nó.
"Quả là sự giúp đỡ lớn. Dù sao nó khá cản trở việc nhắm bắn."
"Vậy sao Renka? Nếu không ngại, tớ cũng sẽ cầm."
"Cảm ơn, Renka-chan... Xin lỗi tớ không cân nhắc kỹ hơn."
"Cậu là tiên phong, Al, không thể mang đồ nặng! Và Mil đừng lo, tớ không muốn Mil phải cầm."
Ấn tượng của Shinji sau một tuần ở cùng là Renka thường chủ động, một phần vì cô ấy lớn tuổi hơn Alvin và Milis. Cậu suy đoán cô không quen dựa dẫm người khác.
"Từ bây giờ, dưới vai một người bạn, anh muốn mọi người dựa dẫm vào nhau. Dĩ nhiên, anh cũng sẽ trông cậy vào các em."
Renka dừng bước và quay lại nhìn Shinji, người nói với giọng nhẹ nhàng. Biểu cảm của Renka xen lẫn ngại ngùng và hạnh phúc, một nụ cười khó miêu tả.
"Anh nói đúng chúng ta là bạn. Em cũng sẽ trông cậy vào anh."
Sau đó, cô ấy lại quay người và bước đi. Tốc độ của cô ấy khá nhanh.
"Cậu xấu hổ hử?" (Alvin)
"Renka-chan… Dễ thương quá." (Milis)
"Thôi nào hai đứa. Cách xa nhau quá không tốt đâu. Đi thôi." (Shinji)
Shinji giục Alvin và Milis đang thì thầm với nhau tiếp tục đi. Họ bình tĩnh đáp, và Alvin đang cố trêu chọc Renka đã im lặng. Milis cảm thấy cậu ta rất trưởng thành khi nói điều khiến mọi người ngại ngùng trong trạng thái điềm nhiên.
***
"Nghỉ chút thôi."
Khi quái bị hạ phần nào, Alvin nói vậy, và ba người đồng ý tụ tập tại một góc phòng.
"Shinji-san, chúng ta vào sâu tới đâu rồi?"
"Khoảng 60% con đường ở đây. Anh nghĩ tốc độ này là vừa phải nếu không có gì xảy ra. Anh sẽ kiểm tra túi."
"Mình rất vui... Đây là nước và đồ ăn vặt của mọi người."
"Cảm ơn! Mil."
Shinji đặt túi vào giữa cả bọn đang tụ tập. Alvin kiểm tra lại bên trong túi, trong khi Milis chuẩn bị nước và đồ ăn bỏ túi cho mọi người. Alvin nhận túi rồi nhanh chóng ăn và uống nước. Renka trái lại không nhận đồ ăn mà tiếp tục nhìn quanh. Vậy Shinji làm gì?
"Renka, anh muốn em nghỉ ngơi trước. Anh sẽ quan sát xung quanh thay em."
Khi đang tiếp quản việc quan sát. Renka không khỏi từ chối cậu ta.
"Không. Em sẽ làm."
"Em di chuyển nhiều hơn anh phải không? Cứ giao cho anh."
Renka nhìn Shinji, nghi ngờ cậu ta chỉ ra vẻ. Nhưng Shinji vẫn rất bình thường và tự nhiên. Cậu ta không sai, và cơ thể Renka cần bổ sung nước. Sau một thoáng im lặng Renka đáp, "Em sẽ giao cho anh."
"Ừ anh sẽ lo liệu."
Cứ thế, Shinji rời khỏi phòng một mình.
***
"Xin lỗi, Renka-chan. Tớ đã luôn dựa dẫm vào cậu suốt thời gian qua và còn không nhận ra cho tới ban nãy."
Khi Shinji rời đi và ăn xong, Milis quay sang xin lỗi Renka. Khiến Renka hoảng hốt.
"Không, ổn mà Milis! Tớ tự nguyện làm vậy!"
Trên thực tế, không cần thảo luận với Alvin và Milis, Renka chủ động nhận các nhiệm vụ khó nhận ra. Alvin, cũng không thể dùng giọng điệu bình thường và trông hối lỗi.
"Không, tớ đáng lẽ phải biết. Tớ đã không suy nghĩ bởi Renka tình nguyện làm, tớ xin lỗi."
"Đến cả Al… Đủ rồi! Shinji bảo anh ấy sẽ làm thay tớ từ giờ!"
Hai người gật đầu đồng ý trước lời hoảng hốt tuôn ra của Renka.
"Bọn mình sẽ làm những gì có thể giúp được."
"Shinji-san thật trưởng thành. Anh ấy rất biết quan tâm… nhờ vậy, tớ nhận ra đã giao quá nhiều trọng trách cho Renka."
"Chà… ừm. Nhưng hai cậu cũng không sai."
Fuuhh, Renka ngoảnh mặt đi. Alvin cảm thấy Renka đã chấp nhận Shinji là một người bạn từ tận đáy lòng.