.
Tôi biết đến Lục Tùy An khi tốt nghiệp cao trung.
Khi đó, Ôn Hân Nhiên cuốn lấy rủ tôi đi du lịch tốt nghiệp cùng nhau, cô ta thề rằng sẽ không bao giờ bắt nạt tôi nữa, cô ta cũng dùng hành động thiết thực để xin lỗi tôi.
Kết quả là khi tôi đi đến một địa điểm hẻo lánh, cô ta lấy điện thoại di động của tôi rồi biến mất.
Tôi không biết đường, không một xu dính túi, thiếu chút nữa bị bọn buôn người bắt cóc thì Lục Tùy An kịp thời xuất hiện cứu tôi, còn cho tôi mượn nhân dân tệ để về nhà.
Mãi cho đến khi tốt nghiệp đại học, tôi mới một lần nữa gặp lại anh ấy, tôi theo đuổi ba tháng mới đem được người đuổi tới tay.
Ba năm trôi qua trong nháy mắt.
Không nghĩ tới chàng trai có khuôn mặt trêu hoa này lại là người nghiêm túc và tận tụy với tình yêu nhất.
Đêm đó, sau khi Lục Tùy An ngủ say, tôi bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại.
Tôi rón ra rón rén đi ra ngoài ban công: “Mẹ, đã muộn thế này rồi, có chuyện gì sao?”
Kia đầu, giọng người phụ nữ mang theo tiếng khóc nức nở:
“Tân Di à, chuyện sảy ra tối nay con cũng thấy rồi, chị gái con bị ung thư dạ dày, còn ở giai đoạn cuối, căn bản không có thuốc chữa trị……”
“Vâng” tôi ngắt lời mẹ, ngữ khí lãnh đạm “Cho nên?”
Lần này lại muốn tôi nhường cho cô ta cái gì?
Là con búp bê Tây Dương tôi thích nhất khi còn nhỏ hay là danh nghạch đề cử vào trường đại học lý tưởng của tôi vào năm ba cao trung?
“Chị con nói, nguyện vọng lớn nhất của nó chính là cùng Tùy An kết hôn……”
“Mẹ!”
Âm lượng mất kiểm soát mà trở nên to tiếng, đầu ngón tay tôi bấu chặt vào lòng bàn tay, tôi nỗ lực để làm chính mình bình tĩnh lại.
“Lục Tùy An là bạn trai con, anh ấy đã cầu hôn con.”
“Mẹ cũng không có biện pháp, nói trắng ra là chị con đã sắp chết, một người đàn ông mà thôi, chẳng lẽ còn kém tình cảm chị em các con suốt năm sao?”
“Tình cảm?” Tôi bị chọc đến tức cười, “Mẹ, mẹ không cảm thấy dùng từ này lên bọn con rất nực cười sao?”
“Sơ trung, Ôn Hân Nhiên xúi giục các bạn nam bắt nạt con. Cao trung, chị ta cướp đi suất nhập học của con thậm chí còn động tay động chân vào đơn đăng ký nguyện vọng đại học của con. Mẹ hỏi chị ta một chút, lúc làm những việc đó có nghĩ đến tình cảm chị em không?”
“Đúng, chị ta bị ung thư, các người đau lòng chị ta. Nhưng cũng chẳng phải con gây ra, ai đau lòng cho con?”
Ủy khuất tôi tích lũy trong nhiều năm qua trong lúc này đã bùng nổ, tôi một hơi nói rất nhiều.
Có vẻ cảm thấy đuối lý, mẹ tôi choáng vàng ngây cả người.
Sau một lúc lâu, bà mới nghẹn ngào xin lỗi tôi:
“Thực xin lỗi, Tân Di, mấy năm nay ba mẹ nhiều ít xem nhẹ, không để ý con, nhưng chị con vô tội, khi đó nó vẫn là một đứa trẻ, làm sao biết cái được gì……”
Tôi hít sâu một hơi: “Mẹ, con lặp lại lần nữa, Lục Tùy An là bạn trai con, con sẽ không nhường.”
“Cái gì của con sẽ là của con. Từ hôm nay trở đi, con cũng sẽ không nhường Ôn Hân Nhiên nữa.”
Nói xong, tôi cúp máy.
.
Gió đêm hè hơi lành lạnh, tôi đưa tay sờ những giọt nước mắt đang chảy đầy trên mặt.
Không còn chút nào buồn ngủ.
Khi sinh tôi, mẹ tôi bị khó sinh suýt chút nữa thì bỏ mạng.
Bố tôi mê tín cho rằng mệnh của tôi khắc mẹ, nên vừa đầy tháng ông đã ném tôi cho bà ngoại ở quê.
Mãi cho đến khi tôi lên sơ trung, bà tôi qua đời vì bệnh, tôi mới được đưa trở lại cái gọi là "nhà" của mình.
Ba mẹ tôi như vừa tỉnh dậy từ trong mộng, bắt đầu bồi thường cho tôi. Cho tôi nhập học tại trường sơ trung tốt nhất thành phố, vào cùng lớp với Ôn Hân Nhiên
"Nhiên Nhiên, Tân Di vừa mới chuyển đến, còn thứ xa lạ, con phải chiếu cố thật tốt cho em nhé!"
Cô gái mặc một chiếc váy đặt may rất đẹp, nhiệt tình mà ôm lấy tôi, mỉm cười ngọt ngào.
"Mẹ yên tâm đi, con là chị gái, con sẽ bảo vệ tốt em gái của mình."
Tôi có chút thụ sủng nhược kinh mà nhìn chằm chằm vào bàn tay đang nắm tay tôi, kéo ra, khóe môi lộ ra một nụ cười vụng về.
Chị gái tôi hoạt bát vui vẻ, anh trai tôi thì dịu dàng ôn hòa, ba mẹ tôi tuy còn xa lạ nhưng họ rất quan tâm đến tôi.
Nhìn chung, ngôi nhà mới khá ấm cúng.
Nhưng thời gian tốt đẹp không kéo dài được bao lâu.
Chuyển trường không được bao lâu, tôi đã bị mọi người trong lớp ngầm cô lập.
"Nhìn xem, quần áo cô ta quá mộc mạc, người cũng ngây ngốc, loại người này làm thế nào để vào trường chúng ta học?"
"Đúng, đã một tuần rồi, cả ngày vùi đầu vào bàn học, ngoài học ra vẫn là học, giả bộ làm học sinh ngoan?"
Trong giờ ra chơi, mấy nữ sinh tụm lại ở bên ngoài bàn tán ầm ĩ, không đếm xỉa gì đến sự tồn tại của tôi.
Đột nhiên, một người trong số họ hỏi: "Hân Nhiên, cô ấy thực sự là em gái của cậu sao? Cậu thành tích tốt, lớn lên cũng xinh đẹp. Làm sao mà lại có một đứa em gái là đồ quê mùa thế?"
Tôi liếc nhìn chiếc áo khoác đỏ do bà ngoại may mặc trên người, cúi đầu im lặng.
Ôn Hân Nhiên tế nhị nhíu mày lại: "Tân Di đúng thật là em gái ruột của tớ, chỉ là vẫn luôn gửi nuôi ở nông thôn thôi. Các cậu đừng nói như vậy nữa."
Tôi nghe thấy trong lòng cảm thấy ấm áp.
Sau đó, mỗi khi tôi bị dị nghị, Ôn Hân Nhiên luôn đứng ra nói đỡ bảo vệ tôi.
Chỉ là tôi không biết tại sao, tình trạng của tôi ở trong lớp luôn không có chuyển biến tốt đẹp, ngược lại càng ngày càng tệ hơn.
Cho đến một hôm sau giờ học, tôi ở lại trực nhật với một bạn nam, nhưng cậu ấy đã “không cẩn thận” tạt nước vào người tôi, còn đem tôi nhốt ở trong phòng học không một bóng người.
Ngày hôm sau, tôi đến tìm cậu ta để đòi công đạo, lại vô tình đụng phải cậu ta bày ra vẻ mặt lấy lòng, tranh công với Ôn Hân Nhiên:
"Nhiên Nhiên, tớ đã dựa theo lời cậu nói để làm. Bây giờ là mùa đông, con nhà quê đó khẳng định bị lạnh đến hỏng"
Mà Ôn Hân Nhiên đã thay hình tượng "mặt trời nhỏ" trước đây, một tay chống cằm, đôi mắt hạnh nhân to tròn đầy lạnh lùng.
"Vậy được rồi, tôi muốn cô ta biết—"
"Gia đình này không dễ vào, tình thương của cha mẹ và sự chăm sóc của anh trai chỉ có thể thuộc về tôi."
~tu bi còn tình iu~
: =))) tên Ôn Hân Nhiên nghĩa là vui vẻ mà con mụ này là yêu tinh nhền nhện chứ vui vẻ cái nỗi gì!! Như cũ có sai sót gì nhớ báo mình để chỉnh sửa nha!!