Editor: Song ThyBeta-er: Trâm + Ngọc
Chương :
Nhà của Hạ Gia Du là một căn biệt thự, cách bài trí tương tự như nhà của Vu gia, nhưng sân lại nhỏ hơn rất nhiều.
Nhóm bạn của hắn cãi cọ ồn ào muốn nướng thịt trong sân, có người nói dùng phòng bếp làm điểm tâm. Tâm trạng của Vu Giai không hề dịu đi kể từ trước khi trọng sinh, một chút hứng thú muốn tham gia cũng không hề có. Mà kinh nguyệt cũng vừa đến vào buổi sáng khiến cơ thể của cô rất khó chịu. Vu Giai bị đau bụng nhẹ, tuy rằng không nghiêm trọng, nhưng vào ngày đầu tiên của mỗi kì kinh, bụng đều có cảm giác bị trương lên.
“Tiểu thư Vu Giai.” Một thanh niên với đầu tóc vàng tiến đến gần.
Cô không thích nụ cười của hắn, càng không thích ánh mắt của hắn.
“Tiểu thư, tôi có thể gọi tên của cô không? Tôi là fan của cô. Ở bên ngoài cô còn đẹp hơn trong phim, nếu tôi biết cô là bạn gái của Hạ Gia Du, đã sớm kêu hắn đưa cô tới ra mắt… À, quên tự giới thiệu, tên của tôi là Hoàng Thiên Trạch.”
Nam nhân đó cứ thao thao bất tuyệt mãi không ngừng, Vu Giai chỉ cảm thấy đau đầu. Cô tự hỏi liệu cô có thể làm một người đàn bà đanh đá như trong phim sau đó tạt cho hắn một chậu nước rửa chân không nhể? Âm thanh của Hạ Gia Du truyền đến xem như đã cứu cô khỏi nam nhân tên Hoàng Thiên Trạch này.
“Tiểu Giai, hai người đang nói cái gì mà cao hứng thế?” Hạ Gia Du đưa cho Vu Giai một ly nước ấm: “Tiểu Giai, sắc mặt của em không tốt, đau dạ dày sao? Uống ly nước cho ấm bụng trước đã. Trước kia đã nói rồi, khi làm việc, phải ăn uống cho đúng giờ. Bây giờ bị đau dạ dày, cũng là em phải chịu.”
Vu Giai nhìn cốc nước trong tay, nhiệt độ vừa phải, không quá nóng cũng không quá lạnh, nghe Hạ Gia Du nói, nhìn nụ cười trên mặt hắn, nhất thời ngây ngốc. Trước khi Lý Ngải xuất hiện, Hạ Gia Du vẫn luôn đối xử rất tốt với cô, ôn nhu săn sóc, nên trước kia cô mới đồng ý lời cầu hôn của hắn, dự định trải qua cả đời cùng hắn.
Nhưng đôi khi, loại ôn nhu săn sóc này…
“Tôi nói này Hạ Gia Du, bạn gái của cậu là một đại minh tinh xinh đẹp, thế mà cậu lại giấu đi. Nếu tôi có một người bạn gái xinh đẹp như vậy thì tôi đã đem khoe cho thiên hạ ghen tỵ chơi rồi.”
Được Hoàng Thiên Trạch khen làm tâm tình của Hạ Gia Du rất tốt, “Tiểu Giai không thích gặp người lạ…” Hắn quên mất sự hiện diện của Vu Giai, quên mất cô đang đau dạ dày, cứ thế mà nói chuyện hăng say với Hoàng Thiên Trạch.
Nhìn mặt mày hớn hở của Hạ Gia Du, từ chân mày đến khóe mắt đều lộ ra vẻ đắc ý. Vu Giai tự giễu trong lòng, tại sao lúc đó cô không phát hiện ra vẻ ôn nhu săn sóc của Hạ Gia Du khác như vậy. Hạ Gia Du rất thích mang cô tới tham gia các buổi tụ hội, thậm chí sẽ giới thiệu thân phận của cô khắp nơi, đại tiểu thư, đại minh tinh, kể cả sự nghiệp, xuất thân của cô. Lúc ấy cô cho rằng Hạ Gia Du giới thiệu cô như vậy là bởi vì cô khiến hắn tự hào.
Nhưng hiện tại, Hạ Gia Du mang cô theo rồi giới thiệu sự nghiệp, xuất thân, hoàn toàn là để khoe khoang, giống như một đứa trẻ có món đồ chơi tốt muốn bạn bè hâm mộ, ghen tị.
Đặt ly nước lên bàn, Vu Giai xoa xoa mày, đột nhiên thắt lưng bị đụng mạnh, đau rùng cả mình. Cơ thể của cô nặng nề ngã trên cỏ, nước sốt đỏ đen đổ lên khắp người, trong nước sốt còn có mấy lát thịt.
Cô đau đến mức trước mắt cô biến thành màu đen, âm thanh liên tiếp xin lỗi của một cô gái vang lên bên tai, cô mở mắt ra, vô tình thấy được vẻ mặt trào phúng và địch ý chưa kịp thu hồi của cô gái kia.
Trào phúng và địch ý?
“Tiểu Giai, Tiểu Giai, không sao chứ?” Hạ Gia Du chạy tới, ôm cô vào ngực.
“Đỡ em lên.” Bị Hạ Gia Du ôm làm cô cảm thấy cực kì khó chịu, ngoại trừ lúc bị va chạm thì hiện giờ eo của cô cũng không còn đau lắm, nhưng nhất định đã để lại vết bầm. Khi Hạ Gia Du nâng cô đứng thẳng dậy, Vu Giai nhìn về phía cô gái kia.
Là một ngọc nữ, mi thanh thục tú, nước mắt lưng tròng nhìn cô, giống như con thỏ đang bị khi dễ.
Cô còn chưa nói câu nào, đối phương đã diễn rồi?
Trong trí nhớ của Vu Giai không hề tồn tại cô gái này, hoặc là vì đã quá lâu, cô đã không còn nhớ.
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi, tôi không có cố ý.” Nước mắt đọng trên lông mi nhưng không rơi xuống dưới, Vu Giai tự hỏi sao mà ả ta diễn kinh thế: “Vu tiểu thư quay người lại liền đụng vào cái chậu trong tay tôi, tôi không kịp tránh.”
Lúc đầu thì còn nghi ngờ, chứ giờ thì Vu Giai có thể khẳng định chắc nịch rằng ả ta đang cố tình chơi cô. “Tôi đụng vào chậu trong tay cô?” Vu Giai nhìn cô gái, không hề tức giận, mà ngược lại trong mắt còn mang theo ý cười. Khi sinh ra, cô vốn dĩ không phải là một ngọc nữ mi thanh thục tú, mà là cẩm tú đoan trang, quốc sắc mẫu đơn, không phải diễm khí bức người, mà là ung dung cao quý.
Cô gái đảo ngón tay, thoạt nhìn cực kì đáng thương: “Thật xin lỗi, là do tôi không nhìn thấy tiểu thư.” Nức nở hai tiếng, nước mắt trên lông mi rốt cuộc cũng rơi xuống, lướt qua gương mặt thanh tú.
Đứng trước cô gái với dáng vẻ đáng thương ấy khiến cho Vu Giai trông rất hung dữ.
“Tiểu Giai, Thanh Thanh đã xin lỗi rồi. Từ trước đến nay cô ấy vẫn luôn hấp tấp, bộp chộp. Em tha thứ cho cô ấy đi.” Hạ Gia Du là người đầu tiên mở miệng.
“Nếu tôi không tha thứ thì sao?” Vu Giai cười.
Hạ Gia Du sửng sốt, nhìn cô như không quen biết: “Tiểu Giai, em… Thanh Thanh không phải cố ý. Mà một phần cũng là do em…”
“Anh tin cô ta à?” Vu Giai nhìn Hạ Gia Du, lạnh lùng tránh khỏi tay hắn, một tay chống eo, đứng thẳng dậy.
Hạ Gia Du bị hỏi liền ngẩn ra, không hiểu ý tứ của Vu Giai.
Vu Giai không bắt buộc hắn phải trả lời, chậm rãi ngồi xổm xuống, nhặt những lát thịt trên mặt đất bỏ vào chậu.
Hạ Gia Du phản ứng lại, nắm lấy tay cô: “Tiểu Giai, những thứ này để anh dọn cho.”
Những người khác thấy, cũng tiến lên giúp, đặc biệt là cô gái tên Thanh Thanh kia, vừa khóc vừa nhặt thịt, luôn miệng nói với Vu Giai: “Thật xin lỗi.”
Vu Giai nhìn số thịt đã gần nhặt hết, khom lưng bưng chậu lên rồi trở tay đổ xuống, trong miệng nói: “ Úi, thật ngại quá. Thật lòng xin lỗi, là do tôi trượt tay.”
Cô gái ngồi chồm hổm dưới đất, khắp người dính đầy thịt ướp và bùn đất, ngẩng đầu nhìn Vu Giai, ánh mắt đã không còn vẻ đáng thương như trước nữa.
Cuối cùng Vu Giai cũng cảm thấy thỏa mãn, tay vịn eo, tay kia nắm lấy Hạ Gia Du: “Gia Du, eo em đau quá.” Cô là diễn viên thế nên xét về kĩ thuật diễn, thì Thanh Thanh kia chỉ là ngọn cỏ thôi, mà “ngọn cỏ ven đường sao với được mây” chứ.
Cô kêu đến thê thảm, gương mặt biểu hiện sự đau đớn đến tột cùng. Hạ Gia Du vốn đã quen với tính tình của cô. Nếu không phải cô đã đạt đến cực hạn thì tuyệt đối sẽ không làm những hành động như vậy trước mặt người khác. Dù có chút giật mình nhưng tiểu hoa đán Thanh Thanh kia đương nhiên không thể quan trọng bằng đại minh tinh Vu Giai được. Vậy nên hắn nôn nóng hỏi: “Tiểu Giai, em có sao không? Chúng ta đi bệnh viện, em ráng chịu một chút, tôi đi lấy xe liền đây.”
Từ biểu cảm của Thanh Thanh và Hạ Gia Du, Vu Giai phát hiện được một chuyện thú vị. Cô nắm chặt lấy Hạ Gia Du, không cho hắn đi lấy xe: “Gia Du, đừng đi, em không muốn đi bệnh viện.”
Hạ Gia Du ôn tồn dỗ dành cô: “Tiểu Giai, ngoan, nghe lời nào, chúng ta đi bệnh viện khám rồi về sau nhé.”
“Không, em muốn về nhà cơ.”
Sau khi đi du học về, có lẽ vì đã lớn tuổi vậy nên trước mặt Hạ Gia Du cô chưa bao giờ làm nũng như thế này. Thế nên đối với Hạ Gia Du đây là một trải nghiệm mới mẻ, bị Vu Giai nói như vậy, trái tim hắn liền nhũn cả ra, đồng ý ngay chứ chần chờ gì tầm này nữa: “Được, chúng ta về nhà.”
Ngay lập tức, không quan tâm mấy chuyện còn chưa giải quyết xong, hắn cứ thế mà dìu Vu Giai đi ra ngoài.