Cuộc Ly Hôn Hoàn Mỹ

chương 71: em là loại hình tuyển thủ thiên phú

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trung tuần tháng Ba, 《 Mê Thành 》 chính thức phát sóng.

Phim truyền hình đề tài đô thị của Viên Tinh Châu vừa vặn đóng máy, ngày hôm sau lại là buổi ghi hình cho gameshow, vì thế cậu ăn xong tiệc đóng máy cùng với người trong đoàn phim, liền trước tiên chạy về nhà ngồi xem TV cùng với Diệp Hoài.

Studio của Diệp Hoài đã trải qua quy trình đăng ký kinh doanh và đóng thuế doanh nghiệp, hiện tại Ôn Đình bận rộn chiêu mộ nhân viên, hắn bèn trước hết nghỉ ở nhà, đăng ký cho mình một khóa học diễn xuất phim điện ảnh, thuận tiện đảm nhiệm vai trò trợ lý sinh hoạt cho Viên Tinh Châu, thi thoảng làm canh nấu cơm, thường xuyên đấm bóp mát xa......

Vì thế trong tiết trời giá rét cuối xuân, máy sưởi vừa mới ngừng chạy, nhà người khác còn ăn mặc quần áo cotton, hai người này ở nhà lại chỉ mặc mỗi một lớp áo, cũng thường xuyên vận động đến mồ hôi chảy đầm đìa.

"Hài hòa quá giống như chúng ta cũng không tốt." Diệp Hoài ngồi ở trên ghế sô pha, banh rộng hai chân, hai bàn tay đỡ đằng sau gáy của Viên Tinh Châu, nhịn không được sờ tới sờ lui, vẻ mặt hưởng thụ nói, "Ngày nào cũng như thế này, ngộ nhỡ một ngày nào đó "cạn tinh" mà chết, chẳng phải là mất mặt vô cùng."

nguyên văn: tinh tẫn, cạn sạch tinh trng:))

Trên TV, Viên Tinh Châu cao lãnh cấm dục trong bộ quân trang và đôi ủng quân đội, từ trên cao mà nhìn xuống thuộc hạ quỳ dưới mặt đất van vỉ cầu xin.

Mà trong hiện thực, cậu sĩ quan lại quỳ gối ở trước ghế sô pha, quai hàm bị chọc phồng ra một hình dạng nào đó, liếc mắt nhìn hắn một cái đầy ai oán.

Diệp Hoài bị nhìn mà trong lòng lung lay một cái, nhất thời không cầm giữ nổi, ấy thế mà xác lập thành tích mới thấp nhất trong lịch sử.

"Đích thực không quá tốt." Viên Tinh Châu liếm môi, cũng nghiêm trang nói, "Dù sao tuổi anh cũng lớn rồi, cứ buông thả lăn lộn như vậy rất mau sẽ đi xuống sườn dốc......"

Diệp Hoài: "......"

"Sau đó thì sao nữa? Sắc giảm mà tình phai?" Diệp Hoài đi tắm rửa, sau khi trở ra mặc áo sơmi quần tây vào, quay đầu sang ném cho cậu một ánh mắt đầy ý tứ sâu xa, "Lá gan này của em đúng là càng lúc càng lớn, lại dám có loại phát ngôn nguy hiểm này."

nguyên văn: sắc suy nhi ái trì, ý chỉ nhan sắc suy giảm thì tình yêu cũng nhạt phai, nhưng chữ "sắc" ở đây còn có nghĩa là tình dục.

TV đã chiếu xong rồi, Viên Tinh Châu cười ha ha không ngừng, ngã nhào lên ghế sô pha.

Diệp Hoài bèn lấy xấp tài liệu qua đây, ngồi bên cạnh cậu.

"Gần đây có kịch bản nào tìm anh không?" Viên Tinh Châu ghé lại gần, thấy hắn là đang xem chương trình hoạt động của studio, liền biết chính mình không giúp được gì.

Diệp Hoài lắc đầu: "Không có. Có một bộ phim truyền hình đến tìm, thương lượng với Ôn Đình, không nhận."

Phim truyền hình thì sẽ không có đạo diễn nào cho hắn thời gian để mài giũa kỹ năng diễn xuất, loại tay mơ như Diệp Hoài bước lên con đường này rất dễ đạp trúng mìn.

Hắn không muốn mình mới vào nghề đã bị mang tiếng xấu, gây cho người ta ấn tượng là kỹ năng diễn xuất tệ hại, bởi vậy tình nguyện trước hết không nhận kịch bản, đi trau dồi kiến thức cơ bản cho kỹ càng. Thế nhưng hiện tại đã rời khỏi công ty, không có người làm công tác tuyên truyền trọn gói, lúc người khác tìm đến lại liên tục từ chối, kỳ thực cũng rất gây mích lòng người.

Các tài khoản marketing sau vài lần đăng tải tin tức giả về việc hắn vào đoàn phim, lôi kéo được một đợt fan, lại bắt đầu tung tin đồn hắn mắc bệnh ngôi sao, không muốn hạ đẳng cấp xuống đóng phim truyền hình, chọc đến người trong giới vô cùng bất mãn, hiện tại không ai tìm hắn nữa.

"Đại ngôn năm ngoái có độ phủ sóng rộng, còn có thể duy trì một khoảng thời gian xuất hiện trước công chúng. Tôi tranh thủ trong khoảng thời gian này đi học, để xem có hữu dụng hay không." Diệp Hoài một tay lật tài liệu, tay kia kẹp cây bút mực giữa ngón tay xoay vài vòng, "Gồng hết cỡ cũng chỉ một năm, một năm còn học không xong, vậy thì tôi sẽ flop chắc. Đến lúc đó đi bán quần áo mở quán lẩu nuôi em."

Viên Tinh Châu: "......"

"Sẽ không đâu, em còn có thể học được, anh nhất định học được càng giỏi." Viên Tinh Châu nằm ở trên đùi hắn, an ủi, "Ngày mai em đi quay chương trình, quay tổng cộng hai ngày, trở về vừa khéo đuổi kịp lúc anh bắt đầu đi học, nếu như thế thì thầy giáo giữ các anh ở lại luyện tập sau giờ học, em còn có thể ở nhà cùng anh đối diễn. Ơ, hay là em cũng đăng ký đi học một lớp nhỉ."

"Đối diễn?" Diệp Hoài cúi đầu, dùng bút gõ nhẹ lên chóp mũi của cậu, "Cảnh hôn hay là cảnh giường chiếu? Chính ra hai cái này thì tôi cực kỳ am hiểu."

Viên Tinh Châu cười ha ha, ôm lấy eo hắn.

"Gameshow khi nào phát sóng?" Diệp Hoài lại ngẩng đầu tiếp tục xem tài liệu, lật qua một tờ rồi nói, "Em cứ dăm ba bữa lại không ở nhà, bộ phim này một ngày chỉ chiếu có hai tập, xem không đã chút nào hết, chờ đến khi gameshow phát sóng tôi còn có thể cầm hơi qua ngày."

nguyên văn: 续命(tục mệnh), ý nói kéo dài sinh mệnh, nghĩa bóng là những khi mệt mỏi kiệt sức thì cần có gì đó xoa dịu tâm hồn, làm động lực để tiếp tục duy trì, tương tự như kiểu những cái ôm "nạp điện", "sạc pin" í.

"Có lẽ phải sang tuần." Viên Tinh Châu nói, "Vốn dĩ tuần này sẽ chiếu, chẳng biết vì sao không qua được khâu xét duyệt. Thực ra cảnh quay của em ở trong đó cũng không nhiều."

Gameshow ca nhạc là thể thức thi đấu không có vòng loại trừ, các ca sĩ khác đều vô cùng chuyên nghiệp, chỉ có Viên Tinh Châu xem như là một idol, xếp hạng ở bên trong cũng không cao, trước mắt mới chỉ đứng trên sân khấu được hai lần, lần đầu tiên đơn ca, lần thứ hai hợp xướng cùng người khác.

Tuy rằng cảnh quay của cậu rất ít, nhưng các thí sinh tham gia chương trình lại có trình độ chuyên môn cực kỳ cao, Viên Tinh Châu đi quay phần lớn thời gian xem chính mình như là hậu bối, cho dù tuổi tác của thí sinh nhỏ hơn cậu, lượng fan so với cậu chẳng đuổi kịp con số lẻ, cậu cũng đối với người ta mười phần tôn kính, thậm chí rất ít dùng tư thái "giao lưu". Mỗi lần diễn tập và ghi hình chính thức, cậu cũng chưa từng vắng mặt bao giờ, ở một bên theo dõi nghiêm túc toàn bộ hành trình.

"Tôi đến đây chủ yếu là để học hỏi." Viên Tinh Châu thường xuyên nói với các thí sinh, "Tôi có quá nhiều chỗ thiếu sót, so với các cậu quả thật là khác xa một trời một vực."

Các thí sinh vốn dĩ vô cùng bài xích sự tham gia của cậu, nhưng qua một vài lần ở chung, thấy cậu hoàn toàn không chảnh chọe, tính tình lại dịu dàng ôn hòa, cậu bé trợ lý ở bên người thế mà cũng không tồi, vậy nên đã dần dần tiếp nhận.

Những lúc Viên Tinh Châu không có tư cách tham gia thi đấu, người khác cũng bằng lòng để cho cậu ở trong phòng luyện tập nghe bọn họ thảo luận với bạn cùng biểu diễn.

Viên Tinh Châu bèn dắt theo Lục Khương, hai người cả ngày cầm trong tay cuốn sổ nhỏ, chạy lung tung hết bên này lại tới bên kia, nơi nơi học tập lấy kinh nghiệm, tựa như thể đi xin cơm trăm họ.

Diệp Hoài mới đầu luôn cảm thấy không yên lòng, Viên Tinh Châu càng ngày càng lóa mắt, những thí sinh kia tuổi lại không lớn, cũng có mấy đứa đẹp trai. Nhỡ đâu ánh mắt sùng bái của Viên Tinh Châu nhìn đến nỗi bẻ cong người ta...... Lại hoặc là trong lúc hợp tác hay là liên hoan uống rượu, phát sinh một chút cọ xát một chút chuyện ngoài ý muốn gì đó...... Cũng làm người không yên tâm tí nào.

Phải cho đến lúc Viên Tinh Châu trở về thu xếp đồ đạc, hai cuốn sổ tay dày uỵch cùng các thể loại băng ghi hình ghi âm cảnh giao lưu cùng những người khác, Diệp Hoài mới cảm thấy nhẹ cả người.

Đương nhiên quan trọng nhất, vẫn là chất lượng của mấy tên trai đẹp kia chẳng ra gì, Viên Tinh Châu ở bên trong quả thật giống như hạc trong bầy gà.

"Tại sao cảnh quay của em lại không nhiều?" Diệp Hoài hỏi, "Sợ ban giám khảo đều chọn em sao?"

"Đương nhiên không phải! Là người khác quá xuất sắc." Viên Tinh Châu nói, "Trước đây em còn cảm thấy mình hơi hơi có một xíu tài hoa, hiện tại vừa so sánh với người khác, hoàn toàn bị nghiền nát thành cặn bã."

Diệp Hoài cúi đầu nhìn cậu, lại nhoẻn cười.

"Em đang nghĩ, em đã viết năm bài cho album của em, viết tới viết lui đều là cùng một loại phong cách......" Viên Tinh Châu lại trở mình, suy tư nói, "Thẩm mỹ của em vẫn là khô cứng, năm đó chịu ảnh hưởng rất sâu của D thần, mấy năm nay lại chẳng có tiến bộ gì. Ngược lại là Lục Khương và những người khác rất có tài năng, bằng không...... em thử mời bọn họ viết ca khúc cho mình xem sao?"

Bối Tư Records có kho bản quyền riêng của công ty, Viên Tinh Châu hiện tại muốn mời các thí sinh khác viết ca khúc, bên cạnh việc tự cảm nhận được cực hạn của bản thân, cũng có một chút ý tứ nâng đỡ người khác.

Dù sao hiện tại cậu cũng đang hot, nếu như ở thời điểm phát hành album, gameshow ca nhạc mà các thí sinh tham gia vẫn còn nhiệt độ, vậy thì có thể thuận gió đẩy thêm một phen.

Diệp Hoài không tỏ ý kiến gì về việc này, chỉ nhìn cậu đầy nghi hoặc: "Hồi trước sao chẳng phát hiện em có thừa lòng tốt như vậy nhỉ? Chắc không phải là đã nhìn trúng đứa nào rồi đấy chứ?"

"Không có." Viên Tinh Châu nói, "Đã hứa là chỉ yêu một mình anh."

Diệp Hoài: "......"

"Em tổng thể vẫn là may mắn." Viên Tinh Châu rồi lại nói, "Tuy rằng mấy năm nay cũng có những lúc xui xẻo, nhưng có thể có được cục diện như hiện giờ, cũng ít nhiều nhờ có người khác nhất thời tốt bụng trợ giúp một phen. Chẳng hạn như thầy Mạc từ thời thi tuyển chọn tài năng, vị giám đốc thu xếp cho em được debut, còn có mấy vị đạo diễn, Lý ca, Hoắc Dương Thanh...... Hiện tại em cũng chỉ có chút nhiệt độ mà thôi, cho nên nhân lúc chính mình đang ở thời điểm nhận được ánh hào quang rực rỡ nhất, kết "thiện nhân", để tương lai lúc gặp phải sóng gió có thể thu được "thiện quả" đi vậy."

thiện nhân (善因) và thiện quả (善果): quy luật nhân quả, gieo gì gặt nấy, làm việc tốt sẽ gặp chuyện tốt.

Diệp Hoài có chút ngạc nhiên, đẩy tài liệu sang bên, cúi đầu nhìn cậu.

"Tinh Châu, em xứng đáng có được nhiều hơn thế." Diệp Hoài nói, "Tiềm lực của em không chỉ dừng lại ở đó, thực ra tôi đã muốn nói từ lâu rồi, em rất có tài, cho dù là âm nhạc hay là đóng phim, em đều là loại hình tuyển thủ thiên phú. Hiện tại còn xa nữa mới đến giai đoạn tỏa sáng rực rỡ nhất của em."

Viên Tinh Châu nhướng mày nhìn hắn, sau đó mỉm cười.

Cậu cảm thấy nhiệt độ của mình hiện tại đã đụng trời, Diệp Hoài nói như vậy, nhất định là "bộ lọc" bạn trai đối với cậu quá dày.

Nhưng mà chờ đến khi cậu quay xong chương trình kỳ này trở về, hẹn gặp mặt Lý Ngộ, thế mà lại nghe được lời nói tương tự.

"Khả năng ca hát và đóng phim của cậu đều rất có thiên phú, lúc này hoàn toàn có thể mạnh dạn hơn một chút." Lý Ngộ hẹn cậu ở một tiệm cà phê ở gần công ty bàn chuyện kịch bản, nhưng mà mới nói đoạn mào đầu, gã đã nhịn không được than thở nói, "Tinh Châu, sự biến hóa của cậu càng lúc càng lớn."

Viên Tinh Châu mặc một chiếc áo sơmi màu trắng, bên ngoài là một chiếc áo khoác da cách điệu, cậu vừa mới xuống máy bay, nét mặt vẫn chưa thoát ra khỏi cảm xúc trong lúc quay chương trình, ánh mắt rất là kiên định thâm thúy, nhiều thêm một chút bản lĩnh đàn ông cứng rắn.

nguyên văn: nam tử khí khái.

Lý Ngộ không khỏi lia mắt quan sát cậu nhiều lần, luôn cảm thấy từ góc độ nào đó nhìn lại, Viên Tinh Châu đã hoàn toàn không phải là con người của trước kia.

Viên Tinh Châu thoáng nhướng mày, lại chỉ nở nụ cười hòa nhã với gã, ngồi xuống ở phía đối diện, "Hôm nay là phải chọn ra luôn sao?"

《 Mê Thành 》 chỉ mới phát sóng được vài ngày, đà phát triển vừa tương đối nhanh chóng và mạnh mẽ. Vì thế các doanh nghiệp chủ động tiếp cận Viên Tinh Châu cũng nhiều lên, mà người đến sau so với người đến trước càng nhiệt tình hồ hởi, đều muốn tranh thủ phim chiếu còn đang hot, tuyên truyền thương hiệu của mình hết mức tối đa.

Theo đà nhiệt độ của cậu tăng cao chót vót, các cơ hội hợp tác cũng tuôn đến xối xả tựa như là giếng phun.

Viên Tinh Châu ký xuống một mạch bốn hợp đồng đại ngôn, bên phía Lý Ngộ lại có kịch bản phim đồng thời đến tìm...... Vì thế Viên Tinh Châu không thể không dành ra một thời gian riêng, qua gặp y xem kịch bản.

"Cái này đi ạ." Viên Tinh Châu trước khi tới đã tìm hiểu sơ qua một chút, rất chóng đưa ra lựa chọn, cho Lý Ngộ xem.

Thế mà lại là vai nam phụ trong một bộ phim niên đại chính kịch.

Lý Ngộ vô cùng bất ngờ, dù sao ngoại trừ bộ này, các bộ khác đều là nam chính, trong đó còn có một bộ phim chiếu mạng (web drama) có thù lao lên đến năm mươi triệu.

"Thiết lập của bộ phim này tuy rằng lợi hại, thế nhưng phiên vị nằm quá xa ở đằng sau. Kỹ năng diễn xuất trước đây của cậu cũng không tồi, lại không có người dèm pha, không cần phải tiếp tục đi đóng vai phụ, hơn nữa...... thù lao đóng phim cũng không cao." Lý Ngộ kinh ngạc nói, "Tại sao không chọn phim thần tượng, cái này kiếm tiền nhiều, hút fan nhanh. Cậu lại đóng thêm một bộ phim thần tượng, vị trí ở trong dàn "tiểu sinh" sẽ ổn định."

Viên Tinh Châu lần đầu tiên nghe được cụm từ "tiểu sinh" từ trong miệng của y, bất chợt cảm thấy vô cùng xa lạ, thậm chí có chút quái dị.

tiểu sinh: cụm từ dùng để chỉ các diễn viên nam trẻ, nổi tiếng, tương tự các diễn viên nữ thì gọi là "tiểu hoa".

Nhưng mấy năm nay cậu đích thực chỉ đóng phim là chủ yếu, người ngoài cũng càng công nhận thân phận diễn viên của cậu hơn.

"Trước hết đóng phim thần tượng hút fan kiếm tiền, sau khi ổn định rồi lại chuyển đổi hình tượng, như vậy quả thật ổn thỏa hơn một tí."

Người phục vụ bưng tới hai cốc cà phê, Viên Tinh Châu lại gọi thêm một chai nước khoáng, uống vào mấy hớp, sau đó mới tiếp tục nói, "Nhưng em vốn dĩ chính là xuất thân idol, cũng coi như từng kiếm tiền trên danh nghĩa thần tượng. Phim ảnh mấy năm nay đóng đều là cùng một kiểu tương tư, nếu cứ tiếp tục quay nữa, sau này chỉ sợ càng khó chuyển đổi hình tượng."

"Bộ phim này là kiểu sitcom theo lối đa tuyến nhân vật. Muốn dựa vào vai diễn này để lấy được nguồn tài nguyên chính thống, chỉ sợ không đủ." Lý Ngộ nói, "Nhưng cậu nói cũng có lý. Việc này để tùy theo lựa chọn của chính cậu đi."

"Vâng. Kỳ thực em có chút phân vân. Lần này mà diễn tốt thì sẽ có ảnh hưởng tích cực đến tiếng tăm, diễn không tốt thì sẽ bị một đám diễn viên gạo cội treo lên đánh, trở thành trò cười cho bàn dân thiên hạ." Viên Tinh Châu chốt hạ chọn bộ phim này, lại cười, "Em đăng ký một lớp học, bồi dưỡng thêm một chút về diễn xuất điện ảnh, hy vọng có thể có tiến bộ."

"Đăng ký lớp học?" Lý Ngộ sửng sốt: "Cậu lấy đâu ra thời gian đi học cái này, hiện tại lịch trình đã nhiều như vậy, cậu chẳng phải còn sắp thu âm cho album sao?"

Viên Tinh Châu: "Lớp học buổi tối, ba buổi một tuần, chịu khó chắt bóp thời gian thì chung quy vẫn có thể dành ra được. Thật sự mà không được nữa thì xem video quay lại bài giảng của thầy. Dạo này em không đóng phim, thời gian vẫn còn khá là dư dả."

"Thiên phú của cậu rất cao," Lý Ngộ lắc đầu: "Hoàn toàn có thể thả lỏng một chút."

"Không có đâu ạ......" Viên Tinh Châu có chút kinh ngạc, theo sau nhoẻn cười, nói, "Yêu cầu của em cũng không cao. Giống như ngày trước người thầy vĩ đại của nghệ thuật biểu diễn Liên Xô từng nói, người nghệ sĩ chẳng thể nào diễn tấu trên một cây đàn piano phát ra âm thanh không đúng, mục tiêu hiện tại của em chỉ là trước tiên đảm bảo được âm thanh của chính mình là đúng, có thể xem như một diễn viên đầy đủ tư cách......"

Lý Ngộ cảm thấy cậu là đang khiêm tốn, bưng cốc cà phê lên, lúc vừa định uống vào, bỗng nhiên chợt ngẩn ra.

Gã nhớ tới lần đầu tiên mình dẫn Viên Tinh Châu đến đoàn phim, thuận miệng hỏi cậu về dự định trong tương lai.

Đó là một Viên Tinh Châu mà bả vai vẫn luôn co rúm, bờ môi mím chặt thành một đường chỉ, trong ánh mắt mang theo sự khiếp nhược rõ rệt.

Một câu hỏi bâng quơ của Lý Ngộ ấy vậy mà làm cậu trầm tư nửa ngày. Viên Tinh Châu cuối cùng ấp úng, trả lời: "Trong tương lai, làm một diễn viên đầy đủ tư cách ạ."

Hồi đó Lý Ngộ đã có định kiến cho rằng cậu nhu nhược và tâm cơ, nhưng lại không biết Viên Tinh Châu mới đánh mất lão Mã, nội tâm nhận định con đường ca sĩ của mình đã đứt đoạn, bởi vậy gã nghe những lời này chỉ cảm thấy đối phương đạo đức giả.

Đùa chứ, ai đóng phim mà không phải là diễn viên?

Gã lại hỏi đối phương thêm vài câu, phát hiện tính cách của người này thật sự khó ưa, bèn quên phứt đi. Về sau lúc sắp xếp nhân viên hậu cần riêng cho các nghệ sĩ, nhân lực của công ty túng thiếu, gã bèn ưu tiên chia quản lý hoạt động và trợ lý cho những người khác, không chừa lại một người nào cho Viên Tinh Châu cả.

Vì thế Viên Tinh Châu hoàn toàn là tự mình hoàn thành quá trình chuyển đổi từ "không có gì" sang "có gì đó", một mình cậu vào đoàn đóng phim, tự mình xin ảnh chụp từ đội ngũ tuyên truyền của đoàn phim, tự mình biên tập văn án cùng đoàn phim làm công tác tuyên truyền. Cậu cũng tự mình tổng kết các loại quy tắc ngầm ở đoàn phim, tự mình từng bước từng bước một, tôi luyện kỹ thuật diễn, đi đến ngày hôm nay.

Mà chính gã lúc này lại chỉ biết nói với cậu, cậu là loại hình tuyển thủ thiên phú......

Lý Ngộ sững sờ trong chốc lát, giương mắt nhìn về phía Viên Tinh Châu, trên mặt không khỏi nóng lên từng cơn.

Tuy vậy Viên Tinh Châu đang ở trên WeChat tán gẫu cùng Lý Nguyên, vụ kiện ca khúc mới《CRAZY》 của Nguyên Trừng đạo nhạc hồi năm ngoái đã có phán quyết, tưởng chừng như là một vụ án vô cùng đơn giản và rõ ràng, nhưng bởi vì trước mắt trong hệ thống pháp luật, chưa có luật nào xác lập nên tiêu chuẩn xác định một tác phẩm đạo nhạc, cho nên liên tục vấp phải sự dây dưa lằng nhằng và tranh cãi của đối phương, trước sau trì hoãn một hồi lâu, hôm nay rốt cuộc đã chờ đến phiên tòa thứ hai kết thúc.

Tuy rằng không quá thỏa mãn với số tiền bồi thường, nhưng về mặt tổng thể, kết quả vẫn là không tồi.

"Tôi vốn dự định để ngày mai công bố với bên ngoài. Cơ mà tin tức đã truyền ra rồi. Chẳng rõ công ty bên đó liệu có nghĩ cách áp xuống trước hay không." Lý Nguyên ở bên kia đau đầu, vội nói, "Hôm nay cậu cũng đừng đến công ty, cứ nghỉ ngơi cho thật tốt, ngày mai chị thu xếp cho cậu một buổi phỏng vấn. Cậu chính thức phản hồi vấn đề này."

Cách đó không lâu, Nguyên Trừng có lẽ đã biết mình nhất định sẽ thua kiện, vì thế tham gia một chương trình phát sóng trực tiếp, ở trên đó bán hình tượng "ngốc nghếch trong trắng đáng yêu", trước tiên đẩy hết trách nhiệm nhân viên công tác XX, nói chuyện này là do người khác động tay chân, theo sau lại giả vờ giả vịt mà nói chính mình cũng có sơ sẩy, hy vọng các fan đừng trách XX, đừng tìm đến bạo lực mạng.

Vì thế trọng điểm của các fan dồn dập chuyển dời đến "Ca ca thật là nghĩa khí với nhân viên công tác, có trách nhiệm." "Có lẽ linh cảm của nhân viên công tác vô tình trùng khớp, kết quả bị người ta ăn vạ."

Viên Tinh Châu quả thật cạn lời, nhưng cũng không tiện nhảy ra cãi tay đôi với đối phương.

"Phỏng vấn?" Viên Tinh Châu vừa nghe đến đó liền có chút kích động, "Em nên đối đáp như thế nào là tốt nhất ạ? Liệu có sẽ thể hiện ra là mình gắng sức quá không?"

Nhóm chat nhỏ này được thành lập từ lần trước battle với Nguyên Trừng, về sau sự tình hạ màn, nhân viên tuyên truyền rút ra ngoài, Lý Nguyên mời thêm Diệp Hoài và Lục Khương vào, thành nơi giao lưu tin tức của mấy người bọn họ.

Giờ phút này lại chuẩn bị một lần nữa tranh giành chiến trường chính của dư luận, Lý Nguyên không trả lời tin nhắn, đang bận rộn thêm mấy người lúc trước vào.

Tuyên truyền MM: Waaaa! Có Diệp Hoài! @Diệp Hoài Diệp Thần ơi dạo này sao không thấy anh xuất hiện gì hết!

Viên Tinh Châu: "......"

Lục Khương: "@Tuyên truyền MM: Viên ca của chúng ta đang ở đây kìa. @Viên Tinh Châu: Viên ca, ngày mai có thể nào lại phải bị fan YC cấu xé?"

Lục Khương: "Có điều hiện tại fan của anh càng điên hơn nữa, chẳng có việc gì làm cũng muốn đi battle với người ta mà, hẳn là không sợ đâu."

Viên Tinh Châu: "...... Fan của tôi dạo này thường xuyên gây chuyện sao? Vừa đúng lúc tôi đang muốn đăng Weibo nói về việc này."

Lý Nguyên: "Khoan hẵng làm, fan của cậu không có gây chuyện, vụ này để tôi nói với cậu sau đi. Không phải chỉ đơn giản như là đăng Weibo đâu."

Viên Tinh Châu cũng biết, bộ phận cấu thành fan của cậu có chút phức tạp.

Trên thực tế, fan của những người khác trong công ty đều dễ bề an tâm, đặc biệt là fan của Chu Tuyền, được tích lũy từng chút một kể từ khi y debut. Giữa các đoàn thể fan lại có quy định kỷ luật nghiêm khắc, gần như không bao giờ đưa đón máy bay, không khống bình không "đa cấp", ngoại trừ mỗi lần Chu Tuyền phát hành ca khúc thì ra sức ủng hộ, cùng với mỗi lần chí chóe với nhà An Ninh thì quăng ca từ, quăng meme lẫn nhau, rất ít khi thấy bọn họ có xung đột với những người khác.

Đó gần như là môi trường sinh thái lý tưởng nhất của cộng đồng fan trong mắt của Viên Tinh Châu, nhưng mà cộng đồng fan của cậu lại là một mớ hỗn loạn, đặc biệt là khi fan cậu có không ít người là nhà khác bò tường mà đến, chịu ảnh hưởng sâu sắc nền văn hóa của một cộng đồng fan nào đó, chưa nói đến tự giữ kỷ luật, hiện tại thậm chí động một tí là ý kiến ý cò, nhúng tay vào việc của cậu.

Mắng đội ngũ ê-kíp của cậu là ăn hại, mắng kiểu tóc của cậu khó coi, ghét bỏ cậu ca hát vừa không kiếm ra tiền lại còn phát hành album, không biết đường đi đóng phim mau lên, lại hoặc là cho rằng Diệp Hoài chính là đồ xinh đẹp mà ăn hại, không hiểu vì sao cậu cứ luôn muốn nhắc đến Diệp Hoài, cho hưởng ké nhiệt độ, hai vợ chồng cũng phải phân chia rõ ràng mới được.

Viên Tinh Châu gần đây ngập đầu trong các nguồn tài nguyên quảng cáo, các doanh nghiệp xem các fan "máu gà" như cây hái ra tiền, tổ chức hoạt động một đợt rồi lại một đợt, thúc giục fan mua sản phẩm.

Viên Tinh Châu không nỡ lòng nào vừa khiến fan tiêu tiền, lúc sau lại vừa lên án kịch liệt bọn họ quản quá nhiều, vì thế mấy ngày này vẫn luôn suy tư, rốt cuộc nên biểu đạt thái độ của chính mình như thế nào, đồng thời xử lý quan hệ của mình với fan.

Nhưng mà người khác mắng cậu thì được, mắng người khác, đặc biệt là mắng Diệp Hoài, cậu tuyệt đối không thể chịu đựng. Ngày mai phỏng vấn nếu đủ thời gian, cậu rất muốn nói một chút.

Nhưng Diệp Hoài cũng ở trong nhóm chat, Viên Tinh Châu chỉ đành phải tạm thời nhịn xuống, hỏi chuyện cấp bách trước: "Vậy ngày mai lúc phỏng vấn, em nên tập trung nói cái gì ạ?"

Lý Nguyên rốt cuộc đã kéo đủ người vào, mọi người nhao nhao rải hoa ăn mừng chiến đội hợp thể thành công.

Viên Tinh Châu: "......"

"Yên tâm, đã tuyển chọn xong cho cậu rồi." Lý Nguyên gửi tin nhắn thoại, cười sang sảng nói, "Dàn ý của tụi chị rất khác so với cậu ta, trước tiên nói về các tiêu chí để xác định đạo nhạc trong âm nhạc thịnh hành, lại tán gẫu một chút về những gian nan trên con đường đấu tranh bảo vệ bản quyền của các tác giả, cuối cùng lên án mạnh mẽ một kẻ hai mặt nào đó đã nhận được những lợi ích nhất định, làm tiền trên xương máu của người khác......"

Viên Tinh Châu: "...... Dữ dội như vậy ạ?"

Thế này thì còn đâu là phỏng vấn, đây là muốn làm một chuyên đề luôn ấy chứ.

"Tụi chị mời một blogger âm nhạc viết chuyên đề. Từ sự kiện ngôi sao lưu lượng đang hot đạo nhạc, bàn luận về chuyện abcdefg, đến nỗi từ a đến g có thể viết bao nhiêu, để xem phản ứng của công ty bên phía Nguyên Trừng như thế nào. Dù sao đã rất lâu rồi không đối phó với nhà bên đó, nói không chừng còn có thể gạt bớt được mấy nguồn tài nguyên của cậu ta." Lý Nguyên nói xong, thở dài, nhẹ nhàng nói, "Dẹp qua màn đấu võ mồm của fan, chơi battle trực tiếp, thế mới gọi là sảng khoái."

==============================================================

Chú thích:

. Ăn cơm trăm họ (吃百家饭): sự tích ngắn gọn của câu này là vào thời xa xưa, vì cảnh nghèo khó mà người mẹ phải đi khắp thôn làng xin mỗi người dân cho một ít gạo về nấu cháo cho đứa con ăn, gọi là ăn cơm của bách gia/trăm nhà.

. Người thầy vĩ đại của nghệ thuật biểu diễn Liên Xô: ở đây đang nhắc đến Konstantin Stanislavski, một nhà biên kịch, đạo diễn, diễn viên người Nga, người đã sáng tạo và phát triển hệ thống Stanislavski, hay còn được gọi là "The Method" hay "method acting" - kỹ thuật diễn yêu cầu diễn viên phải hòa mình làm một với vai diễn, sống cuộc đời của chính nhân vật mình thủ vai. Nguyên văn câu nói của ông bản tiếng Anh là: "One can"t play Beethoven on a badly tuned piano."

. Fan "máu gà" (鸡血的粉丝): cái này theo tôi hiểu là các fan phát rồ và nồng nhiệt quá mức, luôn ở trong tình trạng phấn khích, bởi vì có một cái cụm từ lóng khác là " 打鸡血" (tiêm máu gà) cũng chỉ ý nghĩa tương tự.

Truyện Chữ Hay