Cuộc Ly Hôn Hoàn Mỹ

chương 62: "đừng nghĩ tầm bậy cho tôi như thế!"

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Kể từ sau khi Diệp Hoài trở về, nụ cười ở trên gương mặt của Viên Tinh Châu chưa từng ngừng lại, đương nhiên những hành động thân mật cũng không ngừng.

Hai người ngọt ngọt ngào ngào, ngày hôm sau đi phim trường, Diệp Hoài còn tự mình lái xe tới, rất có ý tứ ở một bên chờ Viên Tinh Châu đến lúc tan làm.

Nhưng mà bầu không khí tốt đẹp sáng sớm đã bị phá hỏng, đoàn làm phim hôm nay chuyển địa điểm quay sang hồ bơi ghi hình phân cảnh ở dưới nước, Viên Tinh Châu vừa thay quần áo, vô số dấu hôn ở phía sau lưng hiện ra, thoạt trông thật là bắt mắt.

Nhân viên công tác của đoàn phim ngẩng đầu nhìn thấy, hít ngược một ngụm khí lạnh ngay tại trận.

"Thầy Viên," người nọ dở khóc dở cười nói, "Ngài đây là đi giác hơi sao? Chốc nữa mấy cảnh quay đặc tả đều ở trên lưng, thế này thì biết làm sao bây giờ?"

Bản thân Viên Tinh Châu còn không biết, thoáng sửng sốt, giải thích với người ta: "Tôi có đi giác hơi đâu!"

Cậu nói xong đầu óc mờ mịt mà đi tìm gương to, xoay người vừa nhìn, lúc này mới sáng tỏ —— hôm qua cậu và Diệp Hoài vẫn luôn dùng tư thế sau lưng, cho nên không ngờ trước ngực sạch sẽ tinh tươm, sau lưng lại là một cảnh tượng hỗn độn.

Viên Tinh Châu trước kia vô cùng chú trọng quản lý thân thể, cậu biết trong kịch bản có phân cảnh bơi, bèn vẫn luôn cố ý duy trì cơ bụng. Nhưng hôm qua cậu không ở đoàn phim, ngày thường kịch bản và lời thoại lại thuộc đến nằm lòng, để cho đạo diễn tùy ý sắp xếp, cho nên việc chuyển cảnh giữa chừng ngày hôm nay không có ai đặc biệt thông báo riêng cho cậu.

Chẳng may vô tình, hai bên lại đụng nhau như thế.

"Vậy phải làm sao đây?" Viên Tinh Châu nghệt ra một chút, mặt tức khắc đỏ.

Kiểu này khẳng định là không thể lên hình, hoặc là nhờ trang điểm che khuất, hoặc là hậu kỳ photoshop xóa đi, còn không được nữa thì cũng chỉ có thể để hôm khác quay chụp.

Nhưng địa điểm quay này là thuê, phối cảnh cũng đã dàn dựng xong, mỗi một cảnh quay đều yêu cầu người phụ trách của từng bộ phận làm rất nhiều công tác chuẩn bị, Viên Tinh Châu từ trước đến nay luôn kiêng kị vì chuyện cá nhân của mình mà trì hoãn công việc của mọi người, lúc này không khỏi bắt đầu tự trách bản thân.

Cậu vội vàng thay quần áo, xoay người đi tìm đạo diễn, xin lỗi rối rít.

"Để tôi xem thế nào." Đạo diễn khẽ cau mày, lại gọi chuyên viên trang điểm tới, thương lượng đối sách. Cuối cùng thử hai cách, rốt cuộc vẫn là che không được, chỉ đành phải lược bỏ cảnh quay đặc tả.

"Xin lỗi xin lỗi," Viên Tinh Châu chắp tay trước ngực, khom lưng tạ lỗi một vòng với mọi người, lại nói, "Buổi tối mời mọi người ăn cơm, thành thật xin lỗi mọi người rất nhiều."

Diệp Hoài tự biết mình đuối lý, đã đánh tiếng với đội ngũ làm phim, buổi tối mời toàn bộ đoàn phim đi ăn lẩu Haidilao.

Mọi người dồn dập bày tỏ Viên Tinh Châu khách khí quá rồi, đóng phim gặp phải tình huống đột ngột phát sinh là chuyện quá bình thường, huống chi tình huống của cậu lần này cũng không tính là chuyện gì lớn.

Nhà sản xuất cũng cười: "Tính tình của Tiểu Viên tốt thật đấy. Sao cậu chỉ có một mình, trợ lý đâu?"

Viên Tinh Châu còn chưa nói lời nào, đạo diễn Lận đã mỉm cười nói trước: "Cậu ấy vẫn luôn như vậy."

Nhà sản xuất tỏ vẻ kinh ngạc, sau đó mới gật đầu, "Nên tuyển, hay đúng hơn là phải tuyển một người, cùng lắm thì đoàn phim giúp cậu tìm, có trợ lý làm cầu nối liên hệ, thì sẽ không xảy ra tình huống như vậy nữa."

"Lập tức có ngay thôi ạ." Viên Tinh Châu có chút hổ thẹn, vội nói, "Người đại diện đang giúp em liên hệ đây, hôm nay sẽ đi xem."

Bởi vì đợt trì hoãn này, lúc mọi người kết thúc công việc cũng đã là một giờ chiều. Lý Nguyên dẫn theo cậu bé trợ lý vẫn luôn chờ cậu ở nhà hàng, Viên Tinh Châu tẩy trang, cùng Diệp Hoài vội vàng chạy đến, đã trễ hẹn gần một tiếng.

Lý Nguyên đã gọi món xong, lúc Viên Tinh Châu đẩy cửa tiến vào, liền thấy một cậu nhóc ngồi ở bên cạnh chị, trông có vẻ như mới đầu hai mươi, trên người vẫn còn nét trẻ con chưa rũ đi hết.

Cậu trợ lý rõ ràng căng thẳng vô cùng, bả vai đều gồng cứng lên, nơm nớp lo sợ mà khom lưng chào hai người bọn họ.

Viên Tinh Châu và Diệp Hoài ngồi xuống, đám người vừa ăn vừa nói chuyện.

"Tôi nghe chị Lý nói cậu rất muốn tranh thủ một chút." Viên Tinh Châu hỏi, "Nhưng mà bên tôi đã tuyển được người rồi. Tình huống của cậu là như thế nào, tự giới thiệu bản thân đi?"

"Em tên là Lục, Lục Khương," cậu bé trợ lý lập tức đỏ mặt, đứng dậy từ chỗ ngồi, ấp úng nói, "Em là sinh viên năm nhất của học viện âm nhạc Tinh Trình, hồi trước tham gia......"

Người này quá căng thẳng, liên tục đẩy gọng kính, mặt đỏ đến mức giống như đít khỉ.

Viên Tinh Châu vẫn luôn cảm thấy bản thân đã đủ cúi đầu khom lưng với người khác rồi, giờ đây so sánh với cậu nhóc này, ngược lại cảm thấy mình điềm đạm và bình tĩnh hơn rất nhiều.

Lý Nguyên hiển nhiên còn có chuyện cần phải xử lý, không ngừng trả lời các loại tin nhắn, Diệp Hoài cũng đói bụng, tự lo ăn phần mình. Ở trong hoàn cảnh mọi người đều bận rộn, sự bất an của cậu trợ lý gây cảm giác cộm lên đột ngột, phảng phất giống như hai bên cách nhau không phải là một cái bàn, mà là mấy bậc cầu thang.

Viên Tinh Châu bỗng dưng ý thức được, ở rất nhiều trường hợp, những lúc chính mình nơm nớp lo sợ mà đi lấy lòng người khác, sợ mỗi một câu nói một cử chỉ của mình chọc người không vui, cả người căng như dây đàn...... trong lòng đối phương là một loại cảm thụ như thế nào.

Nhưng mà cho dù là tâm thái từ trên cao nhìn xuống, hay là thương hại mình, hay là cảm thấy buồn cười, đều tuyệt đối không thể móc nối bất cứ quan hệ gì với hai chữ "tôn trọng".

Lục Khương đã nói tới đoạn bản thân mấy năm nay đang làm cái gì.

"Dừng lại." Viên Tinh Châu không thể không ngắt lời y, nói, "Cậu đến đây là ứng tuyển cái gì?"

Lục Khương thoáng sửng sốt, ngay sau đó cúi đầu: "...... Trợ lý."

Viên Tinh Châu "ừm" một tiếng.

Lục Khương đã hiểu, vẻ mặt vừa tủi thân lại vừa lúng túng.

"Em...... biết làm việc nhà, có thể nấu cơm, em vẫn luôn sống một mình, năng lực thực hành rất mạnh." Lục Khương nói, "Đã từng học của người khác một chút công phu quyền cước, cũng có thể đảm đương một nửa vệ sĩ......"

Bề ngoài của y hơi mập mạp một chút, chiều cao cũng lùn hơn so với Viên Tinh Châu một cái đầu, trông cả người nần nẫn thịt, còn có chút thật thà chất phác.

Diệp Hoài đã ăn gần xong, nghe y nói có thể làm vệ sĩ, ra vẻ hoài nghi mà liếc mắt một cái, lại quay đầu nhìn Viên Tinh Châu, nắn bóp bắp tay rắn chắc của Viên Tinh Châu.

Lục Khương: "......"

"...... Làm bao cát thịt người cũng được ạ." Lục Khương đỏ mặt nói chữa.

"Châu Châu lại không phải là tìm chỗ trút giận." Diệp Hoài ghét bỏ nói, "Cậu còn biết làm cái gì khác?"

"Những cái khác......" Lục Khương ấp úng, mặt thoáng chốc đỏ đến tận cổ, "Những cái khác......em đều có thể học."

"Cậu cảm thấy làm trợ lý có thể phất lên được sao?" Viên Tinh Châu lại ở dưới gầm bàn nắm lấy tay của Diệp Hoài, trấn an mà bóp một chút, ý bảo hắn đừng hù dọa người ta.

Diệp Hoài phồng má, ở dưới gầm bàn trở tay nắm chặt lấy tay cậu, không vui mà nặn tới nặn lui.

Viên Tinh Châu để mặc cho hắn vầy vò, sắc mặt ôn hòa hơn một chút, lại nói với Lục Khương: "Cậu là muốn thông qua việc làm trợ lý để cóp nhặt mạng lưới quan hệ? Nhưng con đường của trợ lý và ca sĩ không tương thông, cậu làm trợ lý cho tôi, công việc mỗi ngày chính là sắp xếp và điều phối công tác như thế nào, làm cầu nối liên lạc với các nhân sự trong ngành. Ở phương diện này không có Bá Lạc của cậu, cũng sẽ không có cơ hội cho cậu thể hiện bản thân."

Bá Lạc: một người giỏi về xem tướng ngựa ở thời Xuân Thu, nước Tần. Thời nay cụm từ này dùng để chỉ những người biết phát hiện và trọng dụng người tài, nhìn được tố chất bên trong của một người, không thiên vị hay đố kỵ.

"Em biết ạ." Lục Khương thấy cậu dễ nói chuyện, vội thu hết can đảm nói, "Nhưng mà hiện tại em cũng không làm được gì khác. Ca sĩ với em mà nói quá xa xôi, em trước tiên phải sống tạm bợ......trước tiên phải ổn định cuộc sống ở thành phố lớn đã."

"Sau đó chờ đến khi cậu tích cóp được chút tiền rồi thì sẽ cao chạy xa bay theo đuổi giấc mơ?" Diệp Hoài nhịn không được mà hỏi, "Chức vị này đối với cậu mà nói là bàn đạp sao?"

Câu hỏi này hơi gay gắt một chút.

Lý Nguyên vốn dĩ vẫn luôn ở bên cạnh nghe bọn cậu nói chuyện, cũng quan sát phản ứng của Lục Khương. Nghe Diệp Hoài hỏi câu này, chị nhịn không được quay đầu sang liếc nhìn Diệp Hoài một cái.

Lục Khương bị hỏi cũng có chút ngẩn người, mãi một lúc sau mới nói: "Em sẽ không, em không phải người như vậy."

"Lời bảo đảm, đặc biệt là lời bảo đảm của một người xa lạ." Diệp Hoài lắc đầu, "Không có bất kỳ độ đáng tin cậy nào cả."

Bầu không khí trong phòng tĩnh lặng trong giây lát. Lý Nguyên thả di động xuống, uống một ngụm nước.

Viên Tinh Châu cũng thở dài. Mọi người đều không nói gì nữa, Lục Khương nhìn tới nhìn lui, bất giác cuống lên.

"Em không phải là tìm bàn đạp, em sẽ chăm chỉ làm việc, em chỉ là...... chỉ là có một giấc mơ như vậy. Làm cho trợ lý cho anh Viên, ít nhất vẫn là ở trong cái giới này. Nếu em đi ra ngoài làm bưng bê phục vụ, chuyển phát nhanh, chỉ sợ cách càng lúc càng xa...... không về lại được."

Lục Khương càng nói hốc mắt càng đỏ, nói giọng khẩn cầu, "Viên ca, em không cần tiền, chỉ cần có thể được bao ăn bao ở là được! Em còn chưa tốt nghiệp, người trong nhà cũng không hỗ trợ, hiện tại đúng là thật sự có chút......"

"Cậu từng tham gia cuộc thi tuyển chọn tài năng?" Viên Tinh Châu lại đột nhiên hỏi, "Có thể hát một đoạn được không?"

"Được ạ." Lục Khương thoáng sửng sốt, hít một hơi thật sâu, nâng cánh tay lên đè lại khóe mắt, hát một đoạn ca khúc nhạc pop.

Trong lúc nói chuyện y sẽ hơi khom thân mình, nhưng mà trong lúc ca hát lại sẽ vô thức dựng thẳng người.

Viên Tinh Châu tuy rằng đã có dự đoán, nhưng nghe y mở miệng, vẫn là hơi kinh ngạc một chút. Cậu lại quan sát phương thức phát ra tiếng của cậu nhóc này.

"Đến đó được rồi." Lục Khương hát xong một đoạn, Viên Tinh Châu gật đầu.

Lục Khương nhìn qua với ánh mắt chờ mong.

Viên Tinh Châu trầm ngâm một lát, cùng Diệp Hoài liếc nhìn nhau, hai người trong lòng đều sáng tỏ.

"Tôi tuyển trợ lý, là cho cậu bao nhiêu tiền, cậu làm bấy nhiêu việc. Cái này không dính dáng gì đến nhân tình, hết thảy đều có hợp đồng ràng buộc." Viên Tinh Châu nói, "Tiền lương cơ bản là bốn ngàn, bao ăn ở. Nội dung công việc Lý tỷ sẽ nói cho cậu, cậu cẩn thận suy ngẫm, nếu được thì làm, không được thì từ chối."

"Được được! Em làm ạ!" Lục Khương sửng sốt, vui mừng khôn xiết mà ra sức gật đầu, hết nhìn bên này, rồi lại nhìn bên kia.

Viên Tinh Châu trông bộ dạng cậu nhóc vui mừng đến không biết làm sao, hai tay đan vào nhau hưng phấn vô cùng, nhất thời trong lòng cảm thấy ngũ vị tạp trần (cảm xúc lẫn lộn).

"Lục Khương." Ngay đúng lúc bầu không khí đột nhiên sinh động lên, Viên Tinh Châu lại bất chợt nói, "Có một câu, hy vọng cậu nhớ kỹ."

Lục Khương vội gật đầu lia lịa, nhìn qua đầy chờ mong.

"Nếu như cậu đã đi ra ngoài xã hội mà lang bạt, vậy thì phải thích ứng quy tắc của xã hội." Viên Tinh Châu nói, "Đừng gặp người liền kể ra chỗ khó khăn của chính mình. Người trưởng thành mỗi người đều có nỗi khổ riêng, người khác không có nghĩa vụ phải nhân nhượng cậu. Cậu kể ra những thứ đó không có ý nghĩa."

Lục Khương: "......"

Căn phòng yên tĩnh trong nháy mắt, Lục Khương lại sững sờ, nhìn chằm chằm qua, sắc mặt tức khắc không giữ được.

"Lý tỷ, em phải đi về đây." Viên Tinh Châu lại đứng dậy, cười với Lý Nguyên, "Hôm nay đến muộn quá, hôm nào mời chị đi ăn ạ."

"Chuyện này có là gì," Lý Nguyên nở nụ cười, nói giọng lo lắng, "Cậu ăn ít như vậy? Trên đường lại mua chút gì mang theo đi, thân thể quan trọng."

Viên Tinh Châu gật đầu, sau đó cùng Diệp Hoài xoay người rời đi, không nhìn Lục Khương thêm một lần nào nữa.

......

"Có chút đáng thương, em xem, tròng kính của thằng bé cũng sứt mẻ cả rồi." Trên đường trở về, Diệp Hoài nói đến Lục Khương, có chút thổn thức nói, "Ca hát đúng là rất hay. Nhưng cũng thật sự khó mà nổi tiếng."

Lục Khương hơi béo, diện mạo bình thường, mũi nhỏ mắt nhỏ, thật sự không giống minh tinh. Hiện tại người có tài hoa rất nhiều, có tài hoa lại đẹp còn chưa chắc có thể phất lên được, huống chi là giống như y.

Viên Tinh Châu sau khi nghe y hát xong một đoạn kia, cơm cũng không dám ăn nhiều. Kỹ năng thanh nhạc và giọng hát của bản thân cậu là tuyệt đối bì không nổi Lục Khương, so sánh với người ta, chính mình cũng chỉ hơn được cái mã.

"Em phải bảo trì cho thật tốt gương mặt này," Viên Tinh Châu dựa vào trên cửa sổ xe, thở dài, "Nhân lúc còn có người thích diện mạo này của em, nhất định phải bảo trì cho tốt, bằng không vừa nói chìm liền chìm nghỉm."

"Em chìm rồi tôi có thể nuôi em mà!" Diệp Hoài cười, lại quay đầu sang liếc cậu một cái, "Sao thế, trông em có vẻ không vui?"

Viên Tinh Châu kể từ lúc gặp được Lục Khương, tâm trạng cả người đều nặng nề hơn rất nhiều. Người khác có lẽ không cảm thấy, nhưng Diệp Hoài cùng cậu đồng thời ra ra vào vào, liếc mắt một cái là biết.

Viên Tinh Châu "ừm" một tiếng, vẫn nhắm hai mắt, tựa đầu trên cửa sổ.

Buổi chiều, đường xá trong thành phố không còn đông đúc, hai người lại đang hướng ra ngoại ô, tầm mắt dần dần trống trải, nhà cao tầng rốt cuộc càng lúc càng thưa thớt.

"Em hiện tại đã sáng tỏ, vì sao Lý ca không thích em." Một hồi lâu sau, Viên Tinh Châu mới nói, "Em và Lục Khương có điểm giống nhau, đổi ngược lại, em cũng không thích cậu ta như vậy......"

Hai người bọn họ đều rất nhạy cảm, lại tự nhận là có thể vì một mục đích nào đó mà đánh đổi bất cứ thứ gì, cho nên lúc cầu người giúp đỡ quá mức khẩn thiết, không hiểu được tiến lùi, giao tiếp qua lại sẽ làm người cảm thấy hít thở không thông.

Nếu không phải là thấy được bóng dáng của chính mình ở trên người của Lục Khương, Viên Tinh Châu cũng không muốn kết giao với người như vậy.

"Người sáng tạo nghệ thuật, nội tâm sẽ nhạy cảm hơn một chút." Diệp Hoài lại nói, "Nhưng tôi không cảm thấy hai em giống nhau, em đáng yêu hơn nhiều mà! Nếu không tôi có thể chịu lỗ một chầu Haidilao sao?"

Viên Tinh Châu mở mắt ra nhìn hắn, nhoẻn cười bất đắc dĩ: "Anh còn không biết xấu hổ mà nhắc tới."

"Tôi sai rồi." Diệp Hoài cười rộ lên, duỗi tay phải qua, túm lấy cậu lắc lư, "Đêm nay tôi nhất định nhẹ nhàng một chút, chủy hạ lưu tình."

câu gốc là thủ hạ lưu tình (nương tay), ở đây anh Hoài dùng "chủy" (miệng) là nương miệng =))

Viên Tinh Châu: "......"

Cảm giác khó chịu lúc ban đầu bị hắn làm cho gián đoạn, tiêu tán sạch sẽ không thấy bóng dáng. Viên Tinh Châu thở dài một hơi, nắm lấy tay hắn ngồi thẳng dậy, lại nở nụ cười.

Kỳ thực cũng chẳng có gì, bản thân mình hiện tại không như vậy nữa, Lục Khương còn nhỏ, cũng có thể kịp thời sửa đổi.

"Ầy...... Mới nãy em quá hung dữ có phải không." Viên Tinh Châu lo lắng nói, "Có thể nào đã đả kích đến cậu ta rồỉ?"

Cậu hy vọng Lục Khương có thể hiểu được, mọi người là dựa vào bản lĩnh mà ăn cơm, dốc sức kiếm tiền, điềm nhiên vô tư mà làm việc là được, không cần phải tỏ ra tội nghiệp. Nhưng nói ra miệng, lại cảm thấy có chút quá thẳng thắn.

"Sẽ không đả kích đến, nhưng ước chừng sẽ kích thích đến." Diệp Hoài lại nói, "Bao ăn bao ở...... Em tính toán cho cậu ta ở đâu?"

Viên Tinh Châu: "......" Ban nãy thoải mái chấp thuận, bị quên mất vụ này.

Lẽ ra trợ lý ở cùng với mình cũng được, nhưng mà cậu đang ở chung với Diệp Hoài, người sau không có khả năng cho phép người khác trộn lẫn vào sinh hoạt của bọn họ.

Nếu thuê riêng một căn hộ cho Lục Khương...... Giá địa ốc ở đây, phòng đơn ít nhất chắc cũng phải hai ngàn.

Xót đứt cả ruột...... Tiền mua căn hộ còn chưa đủ đây này, mỗi tháng lại phải tiêu tốn thêm mấy ngàn.

"Căn hộ ngày hôm qua, chúng ta xong đợt này là có thể vào ở. Đến lúc đó để cho cậu ta ở lại căn ký túc xá này, anh thấy thế nào?" Viên Tinh Châu thương lượng, "Đến lúc đó trước hết em không hủy hợp đồng thuê nhà với công ty, hai gian phòng ngủ, một gian để đồ của em, một gian cho cậu ta ở. Ngộ nhỡ công ty cử người đi kiểm tra cũng không có vấn đề gì."

"Không được!" Diệp Hoài lại nói, "Cậu ta sao có thể ở chung với đồ của em!"

Viên Tinh Châu: "???"

"Đồ của em thì làm sao?" Viên Tinh Châu kinh ngạc nhìn hắn.

"Em nói đi, cậu ta mỗi ngày đi theo em, nhỡ đâu không cưỡng lại được mỹ mạo của em, đến lúc đó người không chiếm được bèn làm chuyện này chuyện kia với đồ của em, bộ không thấy kỵ à." Diệp Hoài nói, "Muốn ở thì để cho cậu ta ở một mình, không được lưu lại đồ đạc gì hết!"

"Sao có thể!" Viên Tinh Châu khiếp sợ nói, "Ai không có việc gì lại lấy quần áo của người ta......"

"Sao lại không thể!" Diệp Hoài lại khẳng định chắc nịch, bướng bỉnh nói, "Không được chính là không được!"

Viên Tinh Châu: "......"

Trước đó Diệp Hoài chưa nói, cậu cảm thấy mình đã thu xếp rất ổn thỏa, hiện tại Diệp Hoài vừa mở miệng, cả người Viên Tinh Châu đều không khỏe.

Cơ mà không dưng ai lại biến thái như vậy chứ! Mà chẳng phải người nào cũng thèm khát mình giống như hắn, não bổ......

Viên Tinh Châu: "?"

Viên Tinh Châu muộn màng ngộ ra, chầm chậm quay mặt sang, nhìn Diệp Hoài với ánh mắt dò xét.

Diệp Hoài đang trộm nhìn cậu, thấy thế lập tức xoay đầu lại, chột dạ mà mím chặt môi.

"Thành thật khai báo......" Viên Tinh Châu nói giọng âm u, "Có phải anh đã từng giở trò gì không?"

"Làm gì có!" Diệp Hoài dựng thẳng sống lưng, sắc mặt đỏ bừng mà nhìn đằng trước, "Giở trò gì cơ, sao tôi có thể, hahaha...... Tôi là một người thuần khiết như vậy mà...... phải không."

Viên Tinh Châu: "......"

"Đừng nghĩ tầm bậy cho tôi như thế!" Diệp Hoài nghía cậu một chút từ khóe mắt, lại ho nhẹ một tiếng, lấy ra đòn sát thủ, "Em yêu tôi như vậy, nhất định là phải tin tưởng tôi chứ?"

"Tin." Viên Tinh Châu cười một tiếng, ngay sau đó ngừng hết biểu cảm, nói với vẻ mặt lạnh tanh, "Tin anh mới là lạ!"

==================================================================

. Nguyên văn Châu Châu nói là 信了你的邪, nó là một dạng "ừ tao tin là mài đang xaolin với tao/tao khùng mới tin mày" í, tôi dịch thoát đi một tí

Editor: Có thể thấy chị Ngũ chíu nhọ với những người hay kể khổ hay bán thảm lắm luôn

Truyện Chữ Hay