Thụy Khanh không ngờ mình thật sự được sinh vào ngôi sao xấu.
Bao nhiêu người đi tiếp thị, phát tờ rơi ngoài đường, rải rác ở mấy ngã tư đèn xanh đèn đỏ, có ai giống cô không, chỉ đứng đó vậy mà cũng bị tai nạn.
Lẽ ra hôm nay là ngày kiến tập của Thụy Khanh, nhưng bên trường thay đổi kế hoạch.
Hải Băng cũng không có giờ kiến tập, thế là cả hai đứa kéo nhau đi phát tờ rơi.
Vì yêu tiền như mạng nên rảnh rỗi là rủ nhau đi kiếm tiền.
Giờ thì hay rồi, ra đường không coi ngày.
Lúc hai đứa đang đứng ở chốt đèn giao thông.
Một số người đi bộ đứng bên cạnh đang chờ qua đường.
Vậy mà chiếc xe nào đó vượt đèn, tông thẳng vào chỗ Thụy Khanh.
Hai bên đều có người nên cô chỉ có thể lùi lại, mấy người khác cũng nhảy tán loạn.
Phản ứng tự nhiên của cơ thể khiến Thụy Khanh nhảy ra phía sau có chút vội, khiến cô té ngồi, hai tay chống xuống đất chịu sức nặng của cơ thể.
Vì ngã hơi mạnh nên cườm tay trầy trụa rớm máu.
Tay áo trắng của cô lau mặt đường bẩn đến không nỡ nhìn.
Đám đông xung quanh la ó ồn ào, mắng người đàn ông chạy xe quá ẩu.
Đèn đỏ mà cũng cố gắng lách lề để vượt qua cho được.
Nhưng người ta đã chạy xa, mọi người nói một lúc cũng bỏ đi.
Tội nghiệp mỗi Thụy Khanh, xui đến thế là cùng.
Hải Băng cũng không hiểu nổi.
Chạy xe bị tai nạn thì thôi không nói, chỉ đứng một chỗ mà cũng bị người ta làm té cho được.
Mà nhỏ này đúng mong manh, cô thấy chiếc xe đó lao tới, bản năng cô đã nhảy sang một bên, Thụy Khanh phản ứng quá chậm, cô đành trơ mắt nhìn nó té ngã ra sau, hai tay chà xuống mặt đường, chịu đựng sức nặng cơ thể.
Nhìn nó thảm thấy mà thương.
Qua phút bàng hoàng, Thụy Khanh lồm cồm ngồi dậy.
Hai lòng bàn tay cô đều rớm máu, nặng nhất là cánh tay phải.
Tay áo bằng vải kate màu trắng lấm lem.
Tai nạn xui xẻo như vậy chẳng đứa nào còn tinh thần để phát tờ rơi.
Tiếc là không thể mang xấp tờ rơi còn lại đi trả.
Muốn để lại ngày mai phát tiếp cũng không được vì chẳng đứa nào rảnh rỗi.
Bọn cô đành cắn răng đứng phát cho xong.
Cả hai tay Thụy Khanh đều đau, nhưng cô vẫn ráng chịu đựng đứng ở chốt đèn, đợi đến đèn đỏ rồi lao ra phát cho từng người.
Có người nói là các cô tiếp thị bậy bạ, nhiều tờ rơi bị quăng thẳng xuống đường, gây mất mỹ quan đô thị.
Nói chung cô cũng hiểu mình thỉnh thoảng tiếp tay làm dơ đường phố, nhưng cô còn cách nào đâu.
Người ta thuê bọn cô phải đứng ở mấy ngã tư đường.
Chiến lược của họ là rải tờ rơi, mục đích tìm kiếm các khách hàng tiềm năng.
Trong một trăm người nhận, sẽ có vài người quan tâm và lựa chọn sản phẩm của công ty.
Đã nói muốn thành công, phải có truyền thông và tiếp thị cũng là một mục đích tuyên truyền.
Tiếp thị đa dạng hình thức nhưng chung quy nó đều mang lại hiệu quả nào đó.
Không phải người ta thích in ấn màu sắc sặc sỡ bắt mắt và trả tiền cho bọn cô chỉ để rải các tờ rơi ra đường.
Sẽ có những khách hàng có nhu cầu thật sự và tìm đến công ty từ các tờ rơi bọn cô quảng cáo.
Phát một lúc Thụy Khanh cảm giác cổ tay phải hơi sưng, giơ tay lên có chút thốn.
Có lẽ cô chống tay trên nền đất quá mạnh nên động tới thịt, sưng một chút sẽ hết.
Cánh tay dù đau vẫn cử động được nên hai đứa đều yên tâm.
Vất vả một lúc xấp giấy trên tay hai đứa cũng hết.
Chỉ là bây giờ cổ tay phải có dấu hiệu sưng to hơn nữa, cử động lúc này đau đớn vô cùng.
Thụy Khanh không nghĩ là gãy tay, chắc bị trật nhẹ.
Hải Băng sợ động đến gân nên muốn đưa cô vào bệnh viện khám.
Thụy Khanh cười con nhỏ vì sự lo lắng thái quá.
Cô không nghĩ gân cốt có vấn đề gì, chạm nhẹ xuống mặt đường làm sao chạm đến gân cho được.
Cô đâu có mong manh kiểu vậy, nhưng không hiểu sao nó càng ngày càng sưng tấy.
Cô đâu muốn là tiểu thư, té chút xíu phải ầm ĩ đi bệnh viện.
Trong nhà có một em gái yếu đuối đã đủ mệt mỏi rồi, cô không muốn giống em gái.
Hải Băng khuyên không được, đành chở cô về công ty nhận tiền thù lao phát tờ rơi.
Hải Băng đã nhận phát cho công ty này nhiều lần rồi nên rất quen thuộc.
Có dự án mới họ sẽ liên lạc trực tiếp cho con nhỏ, không cần thông qua công ty dịch vụ nào.
Nói thẳng ra nó có người quen làm ở bộ phận marketing nên đi cửa sau.
Tiền thù lao phát tờ rơi của nó dĩ nhiên nhiều hơn vì không phải qua môi giới.
Chơi với một đứa bạn năng động thật sự có lợi vô cùng.
Nhưng mà hôm nay Thụy Khanh đúng là không coi ngày, bởi vậy đụng độ khắp nơi.
Hải Băng đưa cô đến công ty tiếp thị.
Thụy Khanh ngờ ngợ lần vừa rồi cô đã từng đến đây và đứng trong thang máy còn có Minh Hoàng.
Hy vọng lần này cô sẽ không phải chạm trán anh ta ở nơi này.
Cô chắc chắn đây không phải là công ty anh ta.
Cơ hội gặp mặt thật sự rất hiếm.
Thực tế chứng minh cô đã nghĩ quá sớm.
Có những người trời sinh đã là oan gia, dù không thích vẫn phải chạm mặt thường xuyên.
Thụy Khanh đã từng đến công ty Minh Hoàng, cho nên cô đinh ninh chỗ cô đang đứng không thuộc địa bàn của anh, nên hoàn toàn thả lỏng.
Thụy Khanh nâng cổ tay trái đang sưng to, tay áo thì lấm lem nhơ nhuốc, bước thấp bước cao đến thang máy.
Nhưng mà oan gia ngõ hẹp, cô thật sự thấy Minh Hoàng đang đứng đợi thang với một người đàn ông khác.
Thụy Khanh chẳng biết có phải là người hôm trước hay không, vì lần đó cô không quan sát nên không nhớ rõ.
Lúc này cô đứng sau lưng Minh Hoàng nên anh không biết được.
Chỉ khi cửa thang mở ra, anh bước vào quay mặt lại mới nhìn thấy cô và Hải Băng đang lo lắng đứng bên cạnh.
Do cú ngã ngoài đường vừa rồi, con nhỏ giờ có hơi cẩn thận với cô.
Thụy Khanh muốn đi chuyến sau nên không chịu vào dù thang đang trống.
Hải Băng không hiểu vẫn kéo cô vào cho bằng được.
Hai người đàn ông cũng tự động nhích vô trong, tạo không gian cho các cô.
Thụy Khanh gật nhẹ đầu chào Minh Hoàng.
Bây giờ cô đang đứng trước mặt anh, Minh Hoàng thấy được tay áo phía sau rách bươm, cổ tay sưng tấy, lòng bàn tay rớm máu.
Tự nhiên lòng anh lo lắng, không kịp suy nghĩ anh đã vuột miệng lên tiếng:
"Em bị sao vậy Thụy Khanh?"
Người đàn ông đi cùng giật mình.
Sếp nhà biết cô gái này sao? Nghe giọng sếp như anh trai lo lắng cho em gái.
Anh ta thật tò mò mối quan hệ của hai người.
Lần gặp trước, sếp đâu tỏ thái độ thân quen, giờ giọng nói không giấu được sự quan tâm.
Không phải một mình anh ta thắc mắc, trong lòng Hải Băng cũng đang muốn biết mối quan hệ của hai người.
Hải Băng len lén giả vờ quay người lại, đứng tựa lưng vào thành thang máy, để có thể quan sát người đàn ông mặc tây trang đứng sau lưng nhỏ Khanh.
Kiểu người anh ta thật bất phàm, nhìn sơ cũng có thể đoán đây là người có địa vị cao trong xã hội.
Vẻ bề ngoài không tính là đẹp trai, nhưng đứng ở nơi nào cũng khó lẫn lộn với ai, bởi vì không người nào có thể dìm được khí chất của anh.
Giống như nhỏ Khanh, chẳng biết nhà nó nghèo thế nào, nhưng đúng là khí chất của nó vượt xa bọn cô.
Tướng tá tiểu thư sang trọng của nó khiến không ai có thể xem thường.
Cho dù bọn cô đi xe máy, nó ngày ngày đạp xe vẫn không xóa được nét đài các kiêu sa.
"Tôi không sao.
Cám ơn anh!" Thụy Khanh lạnh nhạt trả lời Minh Hoàng.
Minh Hoàng biết cô chẳng muốn tiếp xúc với anh, nhưng không hiểu sao anh lại thấy lòng lo lắng khi nhìn cổ tay sưng vù, tay áo trắng nhún bèo dơ bẩn rách bươm của Thụy Khanh.
Đây là dấu hiệu của sự va chạm mạnh, hoặc do ma sát xuống mặt đường.
Anh đoán chắc cô đã bị té.
Dù cô không muốn anh quan tâm, nhưng dựa vào mối quan hệ giữa hai nhà, anh không thể làm ngơ.
"Em té phải không? Đã sát trùng chưa."
"Tôi không có việc gì." Thụy Khanh không xem chuyện này là quan trọng.
Thái độ của cô chỉ muốn tránh anh, càng xa càng tốt.
Đúng lúc thang máy dừng lại ở tầng bốn, Thụy Khanh vội vã bước theo Hải Băng.
Minh Hoàng tự nhiên lao ra theo cô, buộc lòng vị giám đốc chi nhánh cũng phải đi theo anh.
Minh Hoàng kéo tay Thụy Khanh lại, cất giọng nghiêm khắc: "Tay em sưng thế này, đã đi bệnh viện kiểm tra chưa? Té nặng đến rướm máu rồi kìa."
Anh không hiểu cô rơi vào hoàn cảnh nào mà trở nên tùy tiện đến mức này.
Anh biết chắc một điều, dù ông bà Hưng nói chuyện không nhẹ nhàng với cô, nhưng trang phục đi đứng sẽ quản đến cùng.
Sao cô bé này lúc nào cũng chật vật, còn hay xuất hiện lung tung bên ngoài, cũng không thèm quan tâm đến hình thức.
Trước giờ trong giới thượng lưu của anh, vẻ bề ngoài vô cùng quan trọng, thế mà Thụy Khanh ngày càng tùy tiện, khiến anh chẳng thể nào hiểu được.
Đáp lại sự quan tâm của anh là thái độ xa cách của Thụy Khanh: "Tôi đã nói không sao.
Anh buông tay đi."
Hai người qua đường là Hải Băng và vị giám đốc chi nhánh chỉ đứng nhìn tình huống lôi kéo trước mặt, không thể mở miệng nói được gì, cứ như đã bị định chú.
"Anh đưa em đi viện.
Cổ tay sưng tấy thế này coi chừng trật khớp."
Minh Hoàng kéo tay cô, Thụy Khanh cố gỡ ra, ánh mắt nhìn anh ghét bỏ: "Sao anh nhiều chuyện vậy? Tôi bị sao thì liên quan gì đến anh.
Buông tay ra đi."
Nhưng bất chấp Thụy Khanh phản đối, Minh Hoàng vẫn kiên quyết vô cùng.
Anh kéo cô trở lại thang máy, để đi ngược xuống tầng trệt đến bệnh viện.
Thụy Khanh vùng vẫy muốn thoát khỏi tay anh, nhưng sức cô không bằng anh.
Minh Hoàng nhìn cô nghiêm khắc:
"Nghe lời! Bây giờ đi bệnh viện với anh."
Minh Hoàng cũng không nhận ra sao mình lại cố chấp như vậy.
Tánh anh xưa nay cũng có chút ngạo mạn.
Nếu người ta đã không muốn nhận sự giúp đỡ của anh, hoặc không muốn hợp tác, anh sẽ cắt phăng, không dòm ngó đến nữa.
Thế mà hôm nay hà cớ gì anh lại vô cùng kiên nhẫn với Thụy Khanh, lòng còn lo lắng như người thân của anh đang gặp chuyện.
(Còn tiếp).