Đối với cách lý luận của hắn, Kiều Uyển Nhi cũng không chịu thua mà lên tiếng:
“ Vậy thì nói thế nào? Trưởng thành cả rồi, ngay cả đứa con nít còn biết rằng làm ngừoi thì phải thành thật.
Lớn to xác mà đời sống ngày càng thụt lùi thì càng nên bỏ đi”.
“ ………”.
Linh tính mách bảo, cảm thấy dù có nói thắng đi chăng nữa thì cũng trở thành người chịu thiệt thòi, Lục tổng chỉ còn cách hạ mình, trưng ra gương mặt đáng thương nhất có thể, mong rằng vợ mình có một chút lòng trắc ẩn mà bỏ qua cho lần này:
“ Nhưng mà … nếu người đó thực sự biết lỗi và muốn sửa đổi thì cũng nên cho họ một cơ hội”.
Kiều Uyển Nhi rướm người lấy cái điều khiển rồi tắt tivi, cô chẳng có gì là quan tâm đ ến người đang đứng trên bậc thang, ôm cái hộp kem đã hết đi vào bếp thờ ơ đáp lại:
“ Biết lỗi thì nên làm theo yêu cầu của người bị lừa dối, xem họ muốn gì và cố gắng đáp ứng thì mới gọi là thành tâm muốn sửa đổi”.
Chẳng lẽ cô muốn trả ‘hàng’?
Phải làm như vậy thì mới chấp nhận tâm ý cảu hắn?
Kiều Uyển Nhi bề ngoài lạnh tanh, nhưng khi đi vào bếp liền không nhịn được mà cong môi cười.
Đừng có nghĩ rằng chỉ có mỗi mình hắn là biết lừa gạt, cô cũng có thể làm nha.
Phải trả đũa vì dám trêu cô.
Và …
Việc này đúng là có chút thú vị, phải làm cho hắn nơm nớp lo sợ, vậy thì sau này sẽ chú ý hơn.
Đừng có mà giở trò lừa gạt cô nữa.
Cho nếm mùi đau khổ này.
Kiều Uyển Nhi thực chất không muốn trả ‘hàng’, chỉ là muốn hù doạ hắn một phen.
Khi biết được cái tên này có tình cảm với mình, cô có chút đắc ý, không còn cảm thấy lo lắng nữa.
Nhưng mà cô cũng phải cân nhắc kỹ lưỡng trước khi chê bai hắn.
Nếu cứ chọc ngoáy vào vấn đề hắn làm cho cô không hài lòng vào ban đêm thì tối nay cái tên này chắc chắn sẽ mò vào hành hạ cô đến sáng cho xem.
Không như Lục Nghiên Dương suy đoán, hắn cứ ngỡ cô sẽ giận rồi ngủ riêng một khoảng thời gian dài, nhưng đêm đến, khi vào phòng ngủ đã thấy cô nằm trên giường cầm trên tay quyển sách.
Hắn vừa mới tắm, cơ thể quấn mỗi cái khăn bên dưới, sợ cô lại chuồn đi mất cho nên khoác thêm áo choàng bên ngoài.
Kiều Uyển Nhi chỉ nhìn cho có, dường như cô chẳng bận tâm gì lắm.
Hắn ngồi lên giường thì cô cũng đặt quyển sách lên đầu nằm rồi đắp chăn.
Kiều Uyển Nhi không vội ngủ, cô xoay lưng về phía hắn, khoé miệng nhếch lên, vừa buồn cười vừa khinh thường.
Dạo này nói rất nhiều, mồm mép điêu ngoa lợi hại, có một thời gian còn chẳng hiểu tại sao hắn lại có thể thay đổi trong thời gian ngắn như thế.
Thì ra là có nguyên nhân cả.
Hừ!
CÁCH DỖ VỢ.
Ai lại viết được quyển sách như thế?
Tuy những gì trong đó nói quả thực không sai, tác giả này chắc phải hiểu rõ tâm lý của phụ nữ lắm.
Nếu không xem tên thì cô còn nghĩ đó là phụ nữ cơ, ai ngờ lại là đàn ông.
Từ khi tham khảo quyển sách này EQ chồng của cô cao hơn hẳn, thì ra là không phải tự mình nhận ra mà là do có người mách nước.
Lục Nghiên Dương nhìn quyển sách cô đặt lên đầu nằm, mặt tái như miếng thịt vừa mới cho thêm chanh.
Cô gái chưa chất vấn gì thì người đàn ông đã vội giải thích:
“ Cái … cái đó … quyển sách đó là … Hạ Đông Quân nhờ anh mua giúp …”.
Kiều Uyển Nhi nghe hắn nói mà cam thấy buồn cười.
Mua giúp cái gì chứ?
Quyển sách đã được bóc team, thậm chí còn có vài trang đã được đánh dấu để xem lúc rãnh rỗi.
Mua giúp bạn cho nên đọc giúp bạn luôn à?
“ Ồ” - Cô nhàn nhạt đáp lời, chất giọng vô cùng không tin tưởng.
Lục Nghiên Dương biết cô đã đoán ra được rồi, đành phải cúi đầu cắn răng nói sự thật:
“ ………
…… là của anh”.
Nghe xong những gì hắn nói, cô cảm thấy có chút buồn cười, nhưng vẫn cố nén lại.
“ E hèm, tự dưng lại mua cái này làm gì?”.
Hắn ngượng ngùng, e dè vài phút mới trả lời:
“ Không hiểu rõ tâm lý phụ nữ, sợ vô ý nói gì sai em giận … nên mới …”.
“ À, ý anh là em có đôi khi rất vô lý?”.
“……”.
Đấy, quả nhiên mua quyển sách này là việc đúng đắn.
Giừo đây cô đang nghĩ gì hắn thực sự không biết, sao cứ gây khó dễ cho hắn vậy chứ?
Lục tổng đang lo lắng sốt ruột, không quan sát được biểu cảm của cô gái đang nén cười.
.