Lục Nghiên Dương đối với câu hỏi của vợ mình trong lòng có chút chột dạ không dám trả lời.
Nhưng mà Kiều Uyển Nhi lại không định cho qua dễ dàng, cô nằng nặc gọi bác sĩ đến để kiểm tra, sợ vết thương nếu để lâu không chữa thì sau này sẽ dể lại di chứng.
Chỉ vài phút sau thì bác sĩ đã có mặt ở biệt thự, Lục tổng ngồi trên giường thực sựu không muốn làm kiểm tra.
Kiều Uyển Nhi tay khoanh trước ngực, giọng nói đầy đe doạ:
“ Đừng làm mất thời gian của bác sĩ, ngồi yên đi”.
“………”.
Dưới tình huống khó xử thế này, vị bác sĩ cũng chỉ có thể cừoi gượng rồi nhanh chóng làm cho xong việc.
“ …….
”.
Sau khi đã kiểm tra xong một lần, mặt của bác sĩ có chút kỳ lạ.
Như sợ bản thân sơ sót gì đó nên ông ấy lại lần nữa kiểm tra thêm.
Một lúc sau mới thở dài quái dị rồi lên tiếng:
“ Tất cả đều bình thường, không lý nào lại trở nặng”.
“…….
.
” - Lục Nghiên Dương.
“ Không có gì ư? Nhưng mà chồng tôi nói anh ấy đau lắm.
Có khi nào nức xương hay nghiêm trọng hơn phải chụp CT mới có kết quả không?”.
“ Tôi thực sự đã kiểm tra rất kỹ lưỡng, hơn nữa không phải va chạm quá mạnh nên không cần phải chụp CT đâu”.
Kiều Uyển Nhi nhất thời cũng chẳng biết nên làm gì.
Hay là cứ đến bệnh viện kiểm tra tổng quát để an tâm hơn.
Đau mãi không khỏi thế kia thì lỡ như sau này có gì đó xảy ra thì cô biết ăn nói thế nào với bà nội?
“ Ừ, tôi nghĩ vẫn nên đến bệnh viện làm kiểm tra để an tâm” - Kiều Uyển Nhi kiên quyết.
“ Nếu phu nhân đã nói vậy thì cứ làm thế thôi”.
“ …….
”.
Đến bệnh viện, sau khi làm xong kiểm tra thì quả thực đúng như vị bác sĩ kia nói, chẳng có vấn đề gì cả.
Ngồi trên xe về nhà, Kiều Uyển Nhi cầm trên tay giấy kiểm tra mà gương mặt nhăn nhó khó chịu.
Vấn đề rốt cuộc nằm ở đâu?
Cô xoay sang người đàn ông bên cạnh, lo lắng hỏi:
“ Anh thực sự cảm thấy đau lắm hay sao?”.
“ …….
.
” - Hắn im lặng rồi đáp:
“ Ừ”.
Kỳ lạ, chẳng lẽ hắn mắc phải một căn bệnh khó chữa nào đó ngay đến cả thiết bị hiện đại cũng không tìm ra nguyên nhân?
Có quỷ mới tin, cái tên này chắc chắn đang giả bệnh!!!
Kiều Uyển Nhi giận sôi máu, nhưng cô cũng không vạch trần.
Về đến nhà, vẫn lo cơm nước cho hắn.
Đến tối, cô đỡ hắn lên giường, đắp chăn xong xuôi liền đứng dậy đi ra ngoài.
Lục Nghiên Dương bật dậy, gấp gáp hỏi:
“ Em đi đâu?”.
Kiều Uyển Nhi đối diện với cánh cửa, nét mặt không thể quan sát được.
Vài giây sau liền xoay ngừoi để lộ ra một gương mặt tươi cười.
Dù là cười như hoa, nhưng tại sao hắn lại có cảm giác lạnh sống lưng?
Linh cảm mách bảo chuyện tiếp theo chắc chắn không thuận lợi.
Kiều Uyển Nhi nhìn hắn rồi nói:
“ Có vẻ như là vì dáng ngủ của tôi quá là xấu, đêm đến lăn qua lộn lại động đến vết thương của anh nên đến giờ nó vẫn chưa khỏi”.
“…….
.
”.
Ôi thôi xong, cô giận đến mức xưng hô cũng đổi.
Cô nói tiếp:
“ Thôi thì thời gian này anh hãy ngủ một mình đi, đợi vết thương khỏi hẳn rồi tính tiếp”.
“ Không … không phải do em …”.
“ Vậy thì tại sao vết thương mãi không lành?”.
Ánh mắt Kiều Uyển Nhi toát ra tia lạnh giá khiến cho hắn ngại chẳng dám lên tiếng.
Tiếp theo đó cô lại câu lên nụ cười rồi dịu dàng nói:
“ Khi nào vết thương lành hẳn ….
… thì cứ tiếp tục ngủ một mình, tướng tôi xấu lắm, lỡ đâu có ngày không kiểm soát được mà bẻ gãy tay anh cũng nên”.
“…….
”.
Đúng đó, cô nói lời này là thật.
Cô sợ bản thân giận quá hoá điên sẽ nhân lúc hắn ngủ cầm lòng không được mà xé xác hắn mất.
Dám lừa cô, khốn nạn mà!!!
“ Vậy nhé~”.
ẦM!!!!!!!!!!!
Kiều Uyển Nhi bỏ lại câu chào sau đó đóng mạnh cửa rồi rời đi.
“ …….
.
”-
Lục tổng ngồi trên giường, ngây ra.
Quên mất lúc nãy khi nhìn thấy cô bỏ đi, trong cơn hoảng loạn liền bật dậy.
Cánh tay giả bị thương chống xuống nệm, cũng hoàn toàn không nhớ nên giả vờ.
Mà hình ảnh này ngay lập tức lọt vào trong tầm mắt của Kiều Uyển Nhi.
Trong vài giây thoáng qua, cô cười khẩy.
Hay lắm, dám diễn kịch để cho cô phải hầu hạ suốt mấy tuần liền.
Lục Nghiên Dương, anh không xong với tôi đâu.
Bà đây sẽ cho anh nếm mùi đau khổ.
Kiều Uyển Nhi lên phòng ngủ trên tầng , khoá trái cửa.
Đương nhiên cô đã lấy hết tất cả chìa khoá dự phòng tránh trường hợp ai đó nửa đêm mò vào.
.