Thôi Tử Niệm hầu như mấy ngày gần đây đều sẽ đến vì muốn gặp mặt con trai mình.
Đúng hơn là muốn nói cho hắn biết sự tình đã diện ra trong những ngày hắn không có mặt.
Vừa nhìn thấy Lục Nghiên Dương, bà ta bỏ tách trà đang uống dở xuống bàn, đứng phắc dậy.
“Con đã về rồi sao?”.
Lucn Nghiên Dương không nói gì, hắn chỉ nhìn Lương Đông như một lời nhắc nhở hãy đón tiếp Thôi Tử Niệm rồi đi lên lầu.
“Cô ta đi rồi, không trở về nữa đâu”.
Dường như đã biết được ý định của hắn, bà nhàn nhạt nói.
Lục tổng đang bước chân lên bậc thang, nghe thấy câu đó, tâm trạng vui vẻ khó lòng được duy trì.
Chân mày hắn nhíu lại, ánh mắt lạnh lùng nay lại phủ thêm một tầng sắc bén, hắn xoay người về phía mẹ mình, lên tiếng:
“Mẹ có ý gì?”.
Thôi Tử Niệm thờ ơ mà nói:
“ Mẹ nói cô ta sẽ không trờ về nữa, con nghe mà không hiểu hay sao?”.
Tiện tay, bà đặt tờ đơn ly hôn lên bàn.
Hắn không còn nói gì nữa, gương mặt cúi xuống chẳng thấy được biểu tình, chỉ đi đến bên bàn rồi xem thứ được đặt trên đó viết những gì.
Lục Nghiên Dương gần như không cử động, ngoại trừ nắm đấm đang nổi đầy gân xanh thì chẳng có chút biẻu hiện gì khác thường.
Lúc này hắn phải cố nhẫn nhịn mà hỏi:
“Mẹ ép cô ấy?”.
Hắn thực sự không tin Kiều Uyển Nhi sẽ chủ động rời đi.
Tình cảm của họ ngày càng thân thiết thì sao có thể không nói tiếng nào đã rời bỏ nơi này?
Trừ khi bị mẹ hắn bắt ép.
Thôi Tử Niệm cảm thấy cho Kiều Uyển Nhi xem đống nợ nần đó thì chẳng có gì là bắt ép, chỉ là bà đang nói rỗ sự thật mà thôi.
“Đi hay ở là do cô ta quyết định, một đứa con gái tính khí như thế thì mẹ có thể bắt ép được hay sao?”.
Hắn không nói gì, bà thuận miệng nói thêm”
“ Chắc là đã có tình nhân bên ngoài cho nên mới …”
Choang!!!
Tiếng vỡ thâm thuý của gốm sứ khiến cho Thôi Tử Niệm buột phải tỉnh táo hơn.
Còn chưa nói hết câu thì đã thấy Lục Nghiên Dương huơ tay, bình sứ trắng gần hắn cứ thế rơi xuống đất, tan nát.
Nắm đấm to vẫn đang nắm chặt, chất lỏng màu đỏ hút mắt từng giọt từng giọt chảy men theo khớp tay rồi rơi xuống nền.
Hắn cúi người cầm tờ đơn lên xem rồi vò lại thành cuộn tròn.
Cả quá trình, từ đầu đến cúi chẳng hề hé răng nửa chữ, nhưng mọi hành động đều khiến cho người khác biết rằng hiện giờ hắn đã phát điên
Những người hầu ở đó sợ hãi đến mức chỉ muốn trở nên vô hình, không dám lên tiếng.
Sau này họ vẫn thì thầm với nhau gương mặt có phần đáng sợ đó của Lục Nghiên Dương.
Đón xem chap mới nhất trên mangatoon
“Con … con điên rồi sao?” - Thôi Tử Niệm chỉ tay về phía hắn, xanh mặt.
Lục Nghiên Dương không thể nào đánh bà, vì dù sao hắn cũng là do Thôi Tử Niệm mang nặng đẻ đau sinh ra.
Dù bà không ép cô ly hôn đi nữa, nhưng nếu bà không tác động thì sao chuyện này có thể xảy ra?
Càng đáng nói hơn là mãi đến khi hắn về mới hay tin, ngừoi hầu trong nhà chẳng có ai truyền tin đến.
Hơn nữa đơn ly hôn lại nằm trong tay mẹ hắn, điều này càng khiến cho Lục Nghiên Dương thêm khẳng định.
Hắn đang trong tình trạng không cho phép ai dám đến gần, Lương Đông mang theo chút lo lắng mà đi đến, nhỏ giọng:
“ Sếp, lão phu nhân nói … thiếu phu nhân mấy hôm trước có đến tìm bà ấy xin nghỉ việc”.
Không nói một lời, hắn lao ra ngoài ngay lập tức.
Lương Đông phút chốc hiểu ra hắn định đi đâu, cũng chạy ngay theo phía sau.
Giờ đây Lục Nghiên Dương chẳng còn chút bình tĩnh nào, nếu đẻ cho hắn tự mình lái xe thì có khác nào bảo hắn đi chết đi?
Thôi Tử Niệm đứng ở đó, dáng vẻ ngạo nghễ lúc nãy chẳng còn dù chỉ một chút, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn rời đi.
Biệt thự xa hoa nào đó, Tào Cẩm Hoa đang ngòi thưởng trà thì liền thấy bóng dáng quen thuộc xông vào.
Lục Nghiên Dương cả người đầy mồ hôi, hơi thở tán loạn, mặt đỏ bừng bừng, lòng nóng như lửa đốt nhanh chóng mở miệng:
“ Vợ con đang ở đâu?!”.
“ Gần đây nơi ở của bà già này đúng là náo nhiệt mà”.
Vợ vừa đưa đơn từ chức rời đi thì vài hôm sau chồng lại đến.
“ Nội” - Hắn đương nhiên không còn chút tâm tình nào để nghe bà đùa giỡn, giờ đây chỉ muốn mau chóng tìm cho ra cái người đột nhiên bỏ đi đó hỏi cho ra lẽ.
.