Cuộc Hôn Nhân Hoàn Mỹ - Tiếu Giai Nhân

chương 8: tối nay đừng ăn, khi nào khỏe lại nói

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: thanh

Hạ Nhan đến bệnh viện đã gần giờ rưỡi, điều khiến cô đau đầu là khu vực chờ đã chật cứng người, cô đứng chờ một lúc, một bệnh nhân đến lượt khám bệnh vừa lúc có chỗ trống cho cô ngồi.

Hạ Nhan ôm bụng ngồi xuống, cơ thể cảm thấy khó chịu, tâm trạng sa sút.

Cô nhắm mắt dưỡng thần một lúc, cảm thấy đã qua một thời gian dài, nhưng lấy điện thoại ra xem một lượt, mới chỉ qua ba phút.

Tâm trạng không tốt, xem tư liệu trên điện thoại cũng xem không vào, Hạ Nhan tựa lưng vào ghế, ánh mắt không có mục tiêu nhìn xung quanh.

Ở khu vực chờ hầu hết đều là bệnh nhân, nhìn xung quanh ai cũng buồn bã, ngơ ngác chờ số hoặc xem điện thoại di động, cả khu vực chờ đều ủ rũ nặng nề.

Hạ Nhan đang định thu hồi ánh nhìn thì đột nhiên cô nhìn thấy một cặp vợ chồng khoảng năm mươi tuổi rời bàn hướng dẫn và tiến đến khu vực chờ.

Hai vợ chồng ăn mặc hàng ngày, rất tươm tất, nam thì nho nhã ôn hòa, nữ thì mặc váy dài, đeo hoa tai ngọc trai, nước da trắng trẻo, tuy đã lớn tuổi nhưng rất có khí chất.

Hẳn là người chú kia cần gặp bác sĩ, người cô mặc váy dài đang khoác tay, tìm ghế trống.

“Cô chú ngồi đây đi ạ.” Hạ Nhan đứng dậy, mỉm cười vẫy tay với hai người, một giọng nói nhẹ nhàng truyền đến trong khu vực chờ yên tĩnh.

Hai vợ chồng bước tới, dì kia nhìn thấy rõ sắc mặt của Hạ Nhan, liền vội vàng thuyết phục Hạ Nhan ngồi xuống: “Con ngồi đi, nhìn sắc mặt con rất kém. Lão Phạm nhà chúng tôi chỉ đến kê đơn thuốc thôi. Không có gì nghiêm trọng đâu.” Vừa nói, bà vừa nhẹ nhàng ấn Hạ Nhan ngồi xuống.

Hạ Nhan còn muốn nhưỡng chỗ thì hai mẹ con bên cạnh đi khám bệnh vừa có ghế trống.

Bây giờ mọi người đều có chỗ ngồi.

Dì họ Đổng, rất nhiệt tình hay nói, thật trùng hợp, tên của vợ chồng họ lại xếp ngay trước Hạ Nhan.

Đề tài sớm đã chuyển đến nghề nghiệp, khi biết Hạ Nhan bán xe hơi, mắt dì Đổng sáng lên: “Thật là trùng hợp. Vợ chồng chúng tôi đang định mua một chiếc xe ô tô để đi du lịch tự túc, Tiểu Hạ cháu phân tích cho chúng tôi một chút chúng tôi nên mua loại xe nào? “

Hạ Nhan không ngờ tới đi khám bệnh lại có thể gặp được khách hàng tiềm năng, tuy rằng vợ chồng dì Đổng có thể chỉ là tùy tiện tâm sự, chưa chắc thật sự sẽ mua xe, hay mua xe của cô nhưng Hạ Nhan vẫn nhiệt tình đáp lại. Đầu tiên phải xem vợ chồng dì Đông muốn đi đâu, nếu ở ngoại thành thì chỉ cần một chiếc SUV bình thường là đủ, nếu muốn chạy xe trên những đoạn đường có địa hình phức tạp thì thích hợp mua xe địa hình.

Dì Đồng cẩn thận nghe lời của Hạ Nhan, thúc cùi chỏ vào người chú Phạm: “Chúng ta mua xe việt dã nhé?”

Chú Phạm không nói nhiều nhưng vẫn luôn lắng nghe, lúc này mới bất đắc dĩ nói: “Xe việt dã hãng B không rẻ, ước chừng hơn , triệu?”

Hạ Nhan khéo léo mỉm cười, gật đầu khi dì Đổng nhìn qua, cô đang muốn giải thích các hãng xe khác sẽ rẻ hơn, nếu hai vợ chồng thật sự muốn mua xe việt dã, lại muốn suy xét đến giá cả, có thể chọn các hãng khác, dì Đổng bỗng nhiên nghịch ngợm bĩu môi, nói với chú Phạm: “, triệu thì sao, chúng ta lại không phải không có, cần cù chăm chỉ tích góp cả đời, hai đứa nhỏ đều đã lớn, nhà cũng đã mua cho chúng, chúng ta cũng nên tự mình hưởng thụ rồi.”

Chú Phạm nhìn ánh mắt của vợ, mang theo vẻ bất đắc dĩ, lại có vài phần chiều chuộng.

Dì Đổng biết chồng đã đồng ý nên quay sang add WeChat của Hạ Nhan, hẹn Hạ Nhan ngày đến cửa hàng s để xem xe.

Hạ Nhan cười thêm bạn với dì Đổng.

Tuy nhiên, , triệu được coi là một khoản tiền rất lớn, có thể dùng để trả trước cho một căn hộ ba phòng ngủ ở trung tâm Giang Thành, để an toàn, Hạ Nhan ân cần dặn dò dì Đổng: “Trên thị trường có rất nhiều loại xe địa hình, cháu bán xe hãng B nhất định sẽ nói cho cô biết thêm về ưu điểm của xe hãng B, chờ cô chú về nhà có thể hỏi con của hai nguời, có lẽ họ sẽ có gợi ý tốt hơn.”

Điều mà Hạ Nhan lo lắng là vợ chồng dì Đổng đã mua ô tô ở chỗ cô, nhưng con cái trong nhà lại không muốn, chạy tới mắng cô lừa gạt người già.

Mặc dù vợ chồng dì Đồng không lớn tuổi tới nổi hồ đồ, nhưng Hạ Nhan không thể đảm bảo rằng con của hai người sẽ ủng hộ hai người chi trả một khoảng tiền lớn như vậy, vạn nhất hai người muốn mua xe mà không nói với con cái, vừa quay đầu lại đã bị con thuyết phục yêu cầu bà trả xe thì phiền phức lắm.

Dì Đổng nghe Hạ Nhan nói, càng cảm thấy thích cô hơn: “Con đứa nhỏ này chính là quá thành thật, người bán hàng khá ước gì có thể kéo thêm mấy khách hàng, con còn khuyên chúng ta đi nơi khác mua.”

Hạ Nhan cười: “Hóa so tam gia, cháu hi vọng cô có thể mua được một chiếc xe ưng ý nhất, sau này khi đi du lịch cũng cảm thấy vui vẻ. Tất nhiên, thương hiệu của chúng cháu chắc chắn là một trong những lựa chọn tốt nhất. Cô càng biết nhiều, càng cảm thấy an tâm hơn khi mua xe từ cháu. “

(Hóa so tam gia: 货比三家 hay còn gọi là shop around nghĩa là việc so sánh giá cả giữa các cửa hàng với nhau để tìm được chỗ nào giá cả hợp lý nhất.)

Dì Đổng rất thích tính cách của Hạ Nhan, ngoài chuyện xe hơi, bà còn nói chuyện rất nhiều với Hạ Nhan.

Trò chuyện với khách hàng là một trong những kỹ năng bán hàng bắt buộc phải có, ngay cả khi Hạ Nhan bị ốm, vẫn có thể khiến dì Đổng mỉm cười không ngừng.

Rất nhanh đã đến bốn giờ, đến lượt vợ chồng dì Đổng đi vào. “Chúng ta đã nói xong, hẹn cháu thứ sáu gặp ở cửa hàng.” Dì Đổng nói với ngữ khí không gặp không về.

Hạ Nhan đứng dậy nhìn hai người đi vào phòng tư vấn. Cô chưa kịp ngồi xuống thì số của cô cũng đã gọi đến, nhắc cô đến phòng tư vấn số .

Hạ Nhan chỉ tập trung trò chuyện mà quên đi sự khó chịu của mình, đến khi đi khám bệnh, Hạ Nhan lại cảm thấy bụng mình đau.

Khi bước đến cửa phòng khám số , bên trong vẫn còn tiếng nói chuyện của bệnh nhân, Hạ Nhan đợi ở cửa hơn mười giây, khi bệnh nhân phía trước đi ra, cô mở cửa bước vào.

Khi cô nhìn lên, Hạ Nhan ngạc nhiên nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc, nhưng lúc này Từ Nghiễn Thanh mặc áo blouse trắng, đang gõ gì đó trên máy tính, đang bận rộn ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt dừng trên gương mặt kinh ngạc của cô một lát, bổng nhiên mỉm cười, ra hiệu cho cô đóng cửa lại, ngồi xuống.

“Thật trùng hợp, hóa ra anh là bác sĩ khoa Tiêu hóa.” Hạ Nhan ngồi trên ghế đối diện Từ Nghiễn Thanh, vẻ mặt vẫn còn kinh ngạc.

Cái này gọi là duyên phận, lúc đợi khám bệnh thì gặp một khách hàng mua xe tiềm năng, bác sĩ phụ trách tư vấn trực tiếp là khách hàng của cô, Hạ Nhan phải tự hỏi liệu vận may sự nghiệp của cô có phải viên mãn rồi không.

“Sao vậy, trông tôi không giống bác sĩ ở khoa tiêu hóa?” Từ Nghiễn Thanh nhận thẻ y tế của cô, vừa thao tác trên máy tính vừa mỉm cười trả lời cô.

Hạ Nhan không có ý đó, vừa định đáp lại, bụng cô lại đau.

Từ Nghiễn Thanh thu lại nụ cười, giống như khi đối đãi với bệnh nhân khác, không còn ôn chuyện cũ, bắt đầu hỏi về các triệu chứng và chế độ ăn uống của Hạ Nhan.

Có một số việc Hạ Nhan sẽ không bao giờ nói với những người thân quan tâm đến cô, nhưng khi đối mặt với bác sĩ, Hạ Nhan ngoan ngoãn nói sự thật: “Tôi đã ăn Malatang với đồng nghiệp vào tối thứ hai, uống một lon bia lạnh khi về nhà, lúc ấy không có cảm giác gì, tôi đột nhiên bị nôn vào sáng thứ ba và đau bụng suốt. “

(Ma lạt thang là món lẩu đường phố phổ biến tại Trung Quốc có nguồn gốc từ Tứ Xuyên)

“Trước kia cô từng có phản ứng như vậy chưa?” Từ Nghiễn Thanh vừa ghi chép vừa hỏi cô.

Hạ Nhan nhớ lại, chỉ là lần này mới nghiêm trọng như vậy, trước đây thỉnh thoảng bị tiêu chảy, cô đã sớm khỏi bệnh.

“Không có đi” Hạ Nhan nói.

Từ Nghiễn Thanh ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt cô: “Không có chính là không có, vì sao lại thêm chữ ‘đi’? Em đang hỏi tôi sao?”

Trông anh có chút nghiêm khắc như thế này, Hạ Nhan vội vàng nói: “Tôi chưa từng bị đau như vậy, chỉ, chỉ có đau bụng mấy lần. “

Nghĩ đến chính mình ăn nói ưu nhã, khéo léo trước mặt anh với tư cách nhân viên bán hàng, giờ lại đổi thành thân phận bệnh nhân, lại phải thú nhận một số triệu chứng không vẻ vang gì, càng nghĩ càng thấy xấu hổ.

Từ Nghiễn Thanh tiếp tục hỏi: “Thói quen ăn uống thường ngày của cô là gì? Cô có ăn ba bữa đúng giờ không? Thường xuyên uống bia lạnh?”

Anh có thái độ chuyên nghiệp, Hạ Nhan cũng từ từ thoải mái hơn, thành thật thú nhận: “Bữa sáng ăn ở nhà hàng, bữa trưa và bữa tối cũng ăn, nhưng thời gian không cố định, vì phải bán hàng, chúng tôi sẽ giải quyết vấn đề đồ ăn sau khách hàng đi. Uống bia là thói quen tôi đã dưỡng thành trong hai năm qua, đôi khi tôi cảm thấy mệt mỏi khi đọc tài liệu, uống một ngụm bia lạnh để nâng cao tinh thần. “

Từ Nghiễn Thanh ý vị không rõ mà cười: “Tôi không biết bia lạnh có hiệu quả nâng cao tinh thần hay không, nhưng đau dạ dày khẳng định là thật sự, cô đã tới khám bệnh, nhắc tới bia lạnh hình như còn rất hài lòng.”

Khuôn mặt của Hạ Nhan đỏ lên, cô lúng túng nhìn sang chỗ khác.

Từ Nghiễn Thanh đứng dậy bảo cô nằm xuống giường bệnh: “Để tôi sờ nắn vùng bụng cho cô, xác định chỗ bị đau, không cần cởi giày, bắp chân hơi cong lên.”

Hạ Nhan không có nhiều kinh nghiệm gặp bác sĩ, vì vậy cô nằm xuống theo hướng dẫn của anh.

Từ Nghiễn Thanh đi tới.

Anh dáng người cao thẳng tắp, lúc này Hạ Nhan đang nằm, từ góc độ này, Từ Nghiễn Thanh có vẻ cao hơn, trên mặt không có nụ cười, rất nghiêm khắc.

Hạ Nhan căng thẳng không giải thích được: “Sờ nắn là gì?”

Từ Nghiễn Thanh vươn tay một cái: “Nói đơn giản, chính là ấn vào bụng, ấn lên chổ nào viêm sẽ đau.”

Hạ Nhan càng thêm hoảng sợ: “Có phải rất đau không?”

Cô sợ đau.

Từ Nghiễn Thanh thấy qua dáng vẻ cô làm việc thành thạo điêu luyện, hôm nay là lần đầu tiên nhìn thấy cô có biểu hiện như vậy, giống như một học sinh tiểu học, đôi mắt xinh đẹp tràn đầy lo lắng.

Anh cười với cô, ánh mắt dịu dàng: “Sẽ không, có thể giống với cơn đau bụng mà cô cảm thấy hai ngày qua.”

Cơ bắp căng thẳng của Hạ Nhan lập tức thả lỏng, là người trưởng thành, cơn đau tạm thời ở mức độ tương tự cô vẫn có thể chịu đựng được.

Quy trình sờ nắn thông thường yêu cầu bệnh nhân phải cởi bỏ quần áo để lộ toàn bộ vùng bụng, nhưng Từ Nghiễn Thanh đã không để Hạ Nhan làm vậy, anh ấn những ngón tay thon dài trắng nõn của mình lên nhiều nơi trên bụng cô, khi anh ấn lên phía trên bụng trái, Hạ Nhan không chuẩn bị “ai” một tiếng nhỏ, cơ bụng liền căng lên.

Từ Nghiễn Thanh đã rút tay lại và nói với Hạ Nhan cô có thể đứng dậy.

“Viêm dạ dày cấp tính, tôi sẽ kê một ít thuốc cho cô và uống đúng giờ. Nếu sáng mai vẫn còn cảm giác khó chịu, tốt nhất nên nghỉ một ngày, đừng miễn cưỡng đi làm.” Từ Nghiễn Thanh nhìn màn hình máy tính, một bên kê đơn thuốc, một bên giải thích. “Chế độ ăn nên nhạt, không ăn cay, không ăn đồ quá nóng hoặc quá lạnh. Hôm nay và ngày mai, nên ăn tập trung vào các loại thức ăn lỏng và nửa lỏng, dễ để tiêu hóa, chẳng hạn như súp, cháo và mì.”

Hạ Nhan viết ra từng cái một. Từ Nghiễn Thanh đưa cho cô danh sách thuốc và chỉ nơi lấy thuốc.

Hạ Nhan ngập ngừng: “Tôi không cần xét nghiệm máu sao? Tôi đọc một số bài viết nói rằng tốt nhất nên xét nghiệm máu để xác nhận trong trường hợp này.”

Từ Nghiễn Thanh cười rất tươi: “Nếu cô nhất quyết, tôi có thể đưa cho cô danh sách xét nghiệm máu, bao gồm cả xét nghiệm phân, nội soi dạ dày…”

“Không cần, anh là bác sĩ, anh chắc chắn, nhất định phải như vậy.” Hạ Nhan nghe đồng nghiệp nói làm kiểm tra nội soi dạ dày rất khủng bố, liền lấy mấy đơn thuốc rồi đi.

“Chờ đã.” Từ Nghiễn Thanh gọi cô lại.

Hạ Nhan quay đầu lại.

Từ Nghiễn Thanh thần sắc như thường mở ngăn kéo bên tay trái của bàn làm việc, lấy ra một quả cam có màu sắc và hình dáng rất đẹp.

Hạ Nhan khó hiểu nhìn anh. Từ Nghiễn Thanh cười nói: “Tôi có một người bạn mở vườn trái cây, cho cô nếm thử. Nếu thích, sau này cô có thể liên hệ với tôi để đặt hàng, cam xoàn Gannan chính hiệu, được hái và bán ngay, đảm bảo độ tươi ngon. “

Hạ Nhan đã hiểu, quay lại lấy cam: “Cảm ơn, tôi nhất định sẽ mua nếu thấy ngon.”

Từ Nghiễn Thanh: “Tối nay đừng ăn, khi nào khỏe lại nói.”

Hạ Nhan cười.

Truyện Chữ Hay