Edit: Thanh
Hạ Nhan ngồi vào xe của Từ Nghiễn Thanh.
Xe này còn là cô bán cho Từ Nghiễn Thanh, đắt thì có đắt một chút, ngồi rất dễ chịu.
"Lúc mua xe anh nói muốn chiếu cố bệnh nhân, sao tôi lại không nghĩ tới là cô Mạnh chứ." Thắt chặt dây an toàn, Hạ Nhan cười nhớ lại lần đầu tiên gặp mặt của hai người, lúc đó cô đã biết Từ Nghiễn Thanh là bác sĩ ở Giang Nhất, cô Mạnh cũng đã nói chuyện này với cô, manh mối rõ ràng biết bao.
Từ Nghiễn Thanh cười: "May mắn em không nghĩ tới."
Hạ Nhan kỳ quái: "Là sao?"
Từ Nghiễn Thanh tạm thời không không lái xe, nhìn cô một cái, đối mặt với tay lái giải thích nói: "Nếu như em biết tôi là con trai cô Mạnh, thời điểm dì Lý có ý tác hợp hai chúng ta, em chắc chắn sẽ xác nhận có phải là tôi hay không, sau đó trực tiếp tự mình liên hệ với tôi, sẽ lại từ chối tôi, để cho tôi ngay cả cơ hội ngồi xuống nói chuyện với em cũng không có."
Hạ Nhan: . . .
Được thôi, nếu như cô sớm biết thì đã không có sự phát triển như bây giờ.
Từ Nghiễn Thanh lái xe.
Lái xe ra khỏi tiểu khu Minh Châu, đến trên đường, Hạ Nhan tùy ý quan sát ven đường, trông thấy một người đàn ông mặc âu phục.
Có hình ảnh nào đó hiện lên trong đầu cô, Hạ Nhan nghiêng đầu nhìn người đàn ông đang lái xe: "Hôm đó chúng ta xem mắt, anh không phải là mặc đồ vét sao?"
Từ Nghiễn Thanh mắt cũng không chớp: "Mượn của anh tôi."
Hạ Nhan: "Vậy lúc đi uống rượu mừng làm sao không mượn nữa?"
Từ Nghiễn Thanh dừng một chút: "Em muốn nghe nói thật hay là nói dối?"
Hạ Nhan hai tay ôm ngực: "Đều nghe."
Gương mặt điển trai lộ ra một nụ cười: "Nói dối là tôi cảm thấy mượn đồ vét của người khác mặc không tiện, vẫn là nên tự chuẩn bị một bộ, nói thật chính là, anh em chúng tôi không hòa hợp, anh ấy ghen tị vì mẹ tôi thích tôi hơn, không muốn cho tôi mượn nữa. "
Hạ Nhan: . . .
Cô tin anh mới là lạ!
Hai lời này rõ ràng đều là nói dối, sự thật là anh đang giở trò với cô!
Cái gì mà hiền phu, chính là có tâm địa gian xảo hết lớp này đến lớp khác mà!
Hạ Nhan nghiêng đầu nhìn cửa sổ.
Từ Nghiễn Thanh đang lái xe, không dám phân tâm, chờ đến lúc đèn đỏ mới nhìn qua, nhưng cũng chỉ nhìn thấy bên mặt trắng nõn của Hạ Nhan, môi đỏ mín lại.
"Tức giận rồi?" Anh thấp giọng hỏi.
Hạ Nhan không để ý tới anh.
Từ Nghiễn Thanh lập tức thừa nhận sai lầm: "Được rồi, nói thật là tôi muốn hẹn em ra ngoài nhưng không biết em thích gì, xem phim thì sợ sẽ chọn phim em không thích, lãng phí hai tiếng của em, đi công viên sợ em không thích vận động cảm thấy mệt mỏi, ăn đêm thì chúng ta vừa ăn cơm chiều xong, cũng không thích hợp. "
Anh nguyện ý nói thật thì vẫn có thể tha thứ, Hạ Nhan nghiêng qua anh một chút: "Mới vừa ở nhà anh hơn một tiếng, cái này cũng chưa tính là hẹn hò sao?"
Đèn xanh sáng lên, Từ Nghiễn Thanh tiếp tục lái xe, không tập trung nói : "Ăn cơm chỉ có thể để em biết được tài nấu nướng của tôi, ưu điểm của tài nấu nướng, sau mấy bữa cơm này, tôi tin tưởng em đã hiểu rõ rồi."
Hạ Nhan: "Vậy tôi cùng anh đi mua quần áo, có thể biết được gì về anh?"
Từ Nghiễn Thanh ung dung trả lời: "Các chi tiết thường dễ thể hiện tính cách của một người hơn, ví dụ, đôi khi tôi đi trên đường, thấy một số người thích xả rác khắp nơi, một số người thích nói chuyện điện thoại ồn ào ở một nơi yên tĩnh, có người có chứng khó khăn trong việc lựa chọn, chọn tới chọn lui lãng phí rất nhiều thời gian, một số người nhìn thấy trẻ em chơi đùa sẽ ghét bỏ, có người khác lại thấy điều đó thật dễ thương. "
"Vì vậy, tôi cảm thấy hẹn hò có thể tạo điều kiện cho sự hiểu biết lẫn nhau giữa tôi và em."
Hạ Nhan lại bị lý do của anh thuyết phục.
Quả thật, ăn cơm ở nhà, tất cả những gì cô nhìn thấy đều là ưu điểm của Từ Nghiễn Thanh, Từ Nghiễn Thanh cũng chỉ có thể nhìn thấy bề ngoài của cô, chỉ khi các phương diện khác đã đủ hiểu rõ, mới có thể nhận ra khuyết điểm của nhau.
Có lẽ, ra ngoài nhiều thêm mấy lần nữa, ấn tượng vừa thấy đã yêu của Từ Nghiễn Thanh đối với cô sẽ lung lay, cô cũng có thể phát hiện điểm làm người khác không thích của Từ Nghiễn Thanh.
"Được thôi, vậy liền đi shopping đi, vừa vặn tôi cũng nên mua hai bộ quần áo mùa đông rồi."
Từ Nghiễn Thanh lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra.
Khi đến trung tâm mua sắm, từ tầng một đến tầng ba chủ yếu là quần áo, hai người bắt đầu đi dạo trực tiếp từ tầng một.
Hạ Nhan thực sự có ý định mua quần áo mùa đông, đi ngang qua mỗi cửa tiệm đều muốn nhìn bên trong.
Khi cô chỉ dừng lại và quan sát, ánh mắt Từ Nghiễn Thanh quét qua các cặp đôi đã vài lần, các cặp đôi khác là những cô gái đang âu yếm kéo tay chàng trai, hoặc hai người tay trong tay, chỉ có anh và Hạ Nhan, từ đầu tới cuối duy trì khoảng cách nhất định, đường ai nấy đi.
Đương nhiên, anh và Hạ Nhan chỉ đang ở giai đoạn làm quen, còn chưa phải người yêu.
Nhưng Từ Nghiễn Thanh vẫn cảm thấy, nếu như Hạ Nhan kéo cánh tay anh, sẽ thuận tiện hơn khi nhìn xung quanh.
~Truyện chỉ được đăng tại watpad @augustamin và wordpress Augustamin~
Từ Nghiễn Thanh lặng lẽ tới gần Hạ Nhan, cũng đem cánh tay trái chậm rãi cong lại.
Tựa như thợ săn bày một cái lồng, nói không chừng có con mồi sẽ tự mình chui vào.
Nhưng mà mỗi khi Hạ Nhan liếc nhìn trong cửa hàng xong quay đầu sang, Từ Nghiễn Thanh tất nhiên trước tiên sẽ để cánh tay xuống, phảng phất như cái gì anh cũng chưa làm.
Hạ Nhan không có chút nào phát hiện việc làm này của anh.
Rốt cục, cô cũng nhìn thấy một cửa hàng có phong cách cô thích, mang theo Từ Nghiễn Thanh đi vào.
Hạ Nhan nhìn trúng một bộ áo khoác màu trắng, quay đầu lại hỏi Từ Nghiễn Thanh: "Có đẹp không?"
Từ Nghiễn Thanh bình thường không có thói quen nhìn quần áo của phụ nữ, nhưng chiếc áo khoác trắng này có chất liệu vải thoải mái và kiểu dáng đơn giản, quả thật không tệ.
Hắn gật gật đầu: "Mặc vào thử xem?"
Hạ Nhan liền đem túi xách giao cho anh, đi vào phòng thử quần áo.
Từ Nghiễn Thanh tùy ý nhìn kiểu dáng khác một chút, cảm giác Hạ Nhan mặc bộ nào anh đều sẽ thấy đẹp.
Cửa phòng thử đồ mở ra, Hạ Nhan thay đồ, khi bước ra ngoài, cô vô tình làm động tác vén tóc ra sau, mái tóc đen được vén ra sau đầu, khuôn mặt sáng rực xinh đẹp hoàn toàn lộ ra, tự tin lại tự nhiên, giống như một nữ minh tinh trong phim truyền hình, hay một tiểu thư con nhà giàu.
Từ Nghiễn Thanh nhìn cô không chớp mắt.
Hạ Nhan đang tìm gương soi, đối diện với ánh mắt của anh, cô mỉm cười, lập tức đi về phía tấm gương đối diện.
Từ Nghiễn Thanh trên mặt mây trôi nước chảy, nhịp tim vẫn cứ đập thất thường.
Anh đã sớm biết Hạ Nhan xinh đẹp, nhưng bình thường luôn nhìn thấy cô ấy trong bộ đồ công sở, thái độ làm nhân viên bán hàng của cô tốt bụng và dễ gần, điều này khiến Từ Nghiễn Thanh có ảo giác rằng cô rất dễ làm quen, nhưng hôm nay, anh đã có hai lần không dám nhìn thẳng vào cô, những đường nét trên khuôn mặt của Hạ Nhan, là loại xinh đẹo khiến hầu hết đàn ông đều cảm thấy tự ti mặc cảm.
Nếu như vừa nãy là lần gặp mặt đầu tiên của Từ Nghiễn Thanh và Hạ Nhan, anh có thể sẽ không dám theo đuổi cô.
Hạ Nhan hai tay cắm trong túi áo khoác, nhìn hai bên một chút, bản thân cô cảm thấy không tệ, nhớ tới bạn đồng hành của mình, Hạ Nhan lần nữa nhìn về phía Từ Nghiễn Thanh, sau đó liền thấy sắc mặt không được tự nhiên của Từ Nghiễn Thanh. Bình thường bác sĩ Từ ôn hòa thong dong, bác sĩ Từ lúc này, tựa hồ có chút câu nệ.
Hạ Nhan đi về phía anh.
Từ Nghiễn Thanh ép buộc chính mình đối diện với vẻ đẹp chói mắt của cô.
"Có đẹp không?" Hạ Nhan cười hỏi.
Từ Nghiễn Thanh gật đầu, mắt nhìn vạt áo cô: "Rất đẹp."
Hạ Nhan dù sao cũng là kim bài tiêu thụ, năng lực nhìn mặt đoán ý rất tốt, ánh mắt né tránh và đôi tai phiếm hồng của Từ Nghiễn Thanh, tất cả đều nói lên một điều: Anh quá thuần khiết, không dám nhìn cô như thế này.
Người đẹp vì lụa là có cơ sở, người có tướng mạo bình thường mặc trang phục phù hợp sẽ khiến người ta tỏa sáng, huống chi mỹ nữ như Hạ Nhan.
Hạ Nhan cũng không nghĩ tới, cô cùng Từ Nghiễn Thanh tới đây dạo phố, tính cách mới đầu tiên của Từ Nghiễn Thanh mà cô phát hiện lại là sự thanh thuần của anh, bác sĩ Từ nấu cơm thành thạo điêu luyện, mặt không đổi sắc chọc ghẹo cô đâu rồi?
Trong lòng biết rõ, Hạ Ngưng không còn trêu chọc Từ Nghiễn Thanh, đi vào phòng thay quần áo, sau đó đến quầy thu ngân tính tiền.
Từ Nghiễn Thanh đi tới, đứng phía sau Hạ Nhan, thử thăm dò hỏi: "Để tôi tặng em bộ này?"
Anh muốn trả tiền.
Cô thu ngân nhìn qua.
Hạ Nhan nể mặt Từ Nghiễn Thanh, đồng ý.
Lúc chờ Từ Nghiễn Thanh thanh toán, Hạ Nhan nửa người dựa vào quầy thu ngân, hơi ngẩng đầu, chăm chú nhìn Từ Nghiễn Thanh.
Từ Nghiễn Thanh sắc mặt không thay đổi, lỗ tai lại đỏ hơn.
Đi ra khỏi cửa hàng, Từ Nghiễn Thanh nhịn không được hỏi cô: "Em vừa nhìn gì thế?"
Hạ Nhan cười: "Quan sát anh nha, nhìn xem anh lúc biết số tiền là bao nhiêu anh có thấy tiết tiền không, tôi cũng không muốn đối tượng hẹn hò của mình lại là một người keo kiệt hay chỉ cố gắng thể hiện để giữ thể diện.
Từ Nghiễn Thanh biết cô đang nói đùa, nhưng anh vẫn nghĩ về những lời của Hạ Nhan, chính thức nói rõ với cô: "Tôi trước mắt lương hàng năm hơn ., sẽ còn có khả năng phát triển trong tương lai khi trình độ của tôi đi lên, nhưng ngành bác sĩ không gian phát triển có giới hạn, tôi không biết liệu em có thể chấp nhận hay không. "
Anh thích Hạ Nhan, muốn theo đuổi Hạ Nhan, cùng cô yêu đương, có thể kết hôn càng tốt, nhưng nếu như Hạ Nhan có yêu cầu đối với mức lương hàng năm của đối tượng hẹn hò, anh cố gắng thế nào cũng không đạt được yêu cầu, Từ Nghiễn Thanh cũng chỉ có thể tiếc nuối từ bỏ.
Hạ Nhan chỉ là tùy tiện ra đi dạo phố, không nghĩ tới Từ Nghiễn Thanh lại đột nhiên báo tiền lương với cô.
Như thế này quá trực tiếp, Hạ Nhan cũng không biết phải ứng phó thế nào.
Chẳng lẽ cô cũng phải tự báo thu nhập?
"Anh muốn biết lương hàng năm của tôi sao?" Hạ Nhan thử hỏi.
Từ Nghiễn Thanh giật mình, sau đó cười: "Tôi chưa nghĩ tới vấn đề này, vừa gặp đã yêu cũng sẽ không cân nhắc nhiều như vậy."
Hạ Nhan: "Anh không sợ tôi mắc nợ sao? "
Từ Nghiễn Thanh nghiêm túc trả lời: "Xem số tiền, lý do nợ, nếu nếu em không thể trả được, tôi và em có thể cùng nhau trả nợ, vậy tôi cũng không ngại."
Vấn đề dường như càng lúc càng nghiêm trọng, Hạ Ngưng vội xua tay: "Được rồi, được rồi, tôi không có nợ, lương năm nay hẳn là cao hơn của anh, tôi cũng không muốn chiếm tiện nghi của anh, đợi lát nữa anh mua âu phục, để tôi tính tiền, coi như chúng ta là đối tượng hẹn hò mua cho nhau một bộ quần áo."
Từ Nghiễn Thanh: . . .
Dáng dấp xinh đẹp như vậy, lương một năm còn cao hơn anh, đến cùng là ai cho anh dũng khí thế?
Trong chớp nhoáng này, Từ Nghiễn Thanh nghĩ đến anh trai bá tổng của mình.
Nếu sớm dự đoán được ngày này, liệu anh có còn nộp đơn vào ngành Y không?
Lúc mang theo túi mua sắm túi cùng Hạ Nhan tiếp tục shopping, Từ Nghiễn Thanh chăm chú suy nghĩ vấn đề này.
Đáp án là sẽ.
Bởi vì anh thích nghề bác sĩ này.
Là một bác sĩ chuyên khoa tiêu hóa, anh có lẽ không thể cung cấp tiền cho Hạ Nhan tùy ý tiêu xài, nhưng anh có thể cung cấp cho Hạ Nhan một chế độ ăn uống lành mạnh và bổ dưỡng, đồng thời chú ý đến sức khỏe đường tiêu hóa của cô, mà anh trai bà tổng của anh thì không có gì ngoài tiền, chỉ có loại phụ nữ nông cạn chỉ ngửi được mùi tiền mới dính vào bản mặt lạnh băng của anh ấy.
Khi Hạ Nhan bước vào một cửa hàng quần áo nữ một lần nữa, Từ Nghiễn Thanh đã khôi phục lại sự tự tin mà anh gần như đã đánh mất.
Chỉ là, anh vẫn không dám nhìn thẳng vào Hạ Nhan đột nhiên trở nên phát sáng.
Hạ Nhan mua hai bộ quần áo, cảm thấy mỹ mãn, không còn quan tâm đến cửa hàng quần áo nữ, bắt đầu thay Từ Nghiễn Thanh chọn lựa âu phục.
Cuối cùng, Hạ Nhan chọn một bộ vest đen giản dị cho Từ Nghiễn Thanh, phối với áo sơ mi trắng bên trong.
Từ Nghiễn Thanh đi vào trong thử đồ.
Hạ Nhan ngồi ở trên ghế sa lon, lấy điện thoại ra xem tin tức mới.
Trong cửa hàng chỉ có hai người bọn họ, khi phía sau truyền đến lời khen ngợi của nữ nhân viên bán hàng, Hạ Nhan lập tức đặt điện thoại xuống, quay đầu nhìn.
Không giống với Hạ Nhan, Từ Nghiễn Thanh sau khi ra ngoài không đi tìm gương soi, trực tiếp nhìn qua phía cô.
Ánh mắt va nhau, Hạ Nhan vừa lộ ra vẻ tán thưởng, Từ Nghiễn Thanh đột nhiên bước nhanh ra, giống như vội vã đi soi gương, kết quả suýt chút nữa đụng ngã ma nơ canh trong cửa hàng.
Hạ Nhan nở một nụ cười vô cùng vui vẻ.
~Truyện chỉ được đăng tại watpad @augustamin và wordpress Augustamin~
------------------------------------------
Đôi lời nhảm nhí: Tuần trước em/mình bận ôn tập để kiểm tra nên hog có thời gian edit, tuần này em/mình kiểm tra sắp xong rồi nên edit cho mn nè ^.^