Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Thanh
Sau khi thanh toán, Từ Nghiễn Thanh thật sự lấy quả chanh kia đi.
“Anh tới đây thế nào?” Hạ Nhan hỏi
Từ Nghiễn Thanh: “Đi bộ, em lái xe tới sao?”
Hạ Nhan gật đầu: “Đúng vậy, vậy ngồi xe của tôi về đi.”
Dù sao cũng ở cùng một tiểu khu, lại là người quen, hơn nữa đã đáp ứng làm đối tượng hẹn hò một tháng rồi, Hạ Nhan cũng không thể bỏ rơi Từ Nghiễn Thanh ở lại.
Thế nên Từ Nghiễn Thanh lại một lần nữa ngồi lên xe của Hạ Nhan, chỉ có điều, lần này Hạ Nhan lái xe, anh ngồi ghế phụ.
Tuy quãng đường ngắn nhưng điều kiện đường xá rất tắc nghẽn, xe cứ chạy một chút rồi lại dừng, khiến Hạ Nhan muốn nhanh chóng kết thúc cuộc gặp mặt có chút xấu hổ này.
“Đúng rồi, công việc của bác sĩ có vẻ rất bận phải không, mỗi ngày anh vẫn có thời gian nấu ăn sao?”
Hạ Nhan đột nhiên hỏi.
Cậu mợ cô đều là bác sĩ, một người làm trong bệnh viện lớn thuộc top ba, một người làm trong bệnh viện cộng đồng, điểm giống nhau là cả hai vợ chồng đều rất bận rộn.
Từ Nghiễn Thanh giải thích: “Các đều bác sĩ bận rộn, bởi vì tôi ở gần nên tiết kiệm được thời gian đi lại, ngoại trừ những ca trực đêm hoặc phải đi cấp cứu đột xuất thì những lúc khác tôi chọn tự nấu cơm buổi sáng và buổi tối. Thực ra việc nấu nướng cũng không quá phiền phức, có thể giải quyết trong vòng chưa đầy mười phút, dinh dưỡng lại khỏe mạnh. “
Hạ Nhan bày tỏ sự ngưỡng mộ: “Vẫn là anh thích nấu ăn, tôi vừa nghĩ đến việc cắt rau, rửa bát, liền không có hứng thú làm nữa.”
Từ Nghiễn Thanh: “Cho nên em thích hợp tìm một người bạn trai biết nấu ăn, ví dụ như tôi.”
Hạ Nhan vừa cười vừa lái xe: “Tôi cũng có thể tìm một dì giúp việc biết nấu ăn, hoặc là mỗi ngày ra quán ăn nha.”
Từ Nghiễn Thanh tán thưởng cách lập luận tài tình của cô, nói: “Quả thực là khả thi, cơm do dì giúp việc làm chưa chắc có thể hợp khấu vị của em, nhân phẩm của dì cũng cần phải quan sát, ăn nhà hàng gặp lúc có nhiều người phải xếp hàng chờ đợi, lãng phí thời gian, so sánh toàn diện, vẫn là bạn trai có lợi nhất, vừa tiết kiệm chi phí, lại chu đáo an toàn. “
Tiết kiệm chi phí?
Từ này khiến Hạ Nhan liên tưởng đến một số bà nội trợ, có lẽ nào đối với Từ Nghiễn Thanh vị trí của anh trong hôn nhân là một người đàn ông nội trợ toàn năng của gia đình vừa có thể kiếm tiền vừa có thể nấu cơm?
Là một người phụ nữ, Hạ Nhan không thích một người đàn ông đặt ra cho người phụ nữ vị trí phải là một người vợ hiền, nhưng khi một người đàn ông chủ động yêu cầu cung cấp cho cô đãi ngộ của một người chồng tốt giống vậy, Hạ Nhan không khỏi muốn thở dài: Đây thực sự là một người đàn ông tốt hiếm có a!
Chỉ là, đàn ông và phụ nữ thường có hai mặt trước và sau khi kết hôn, Từ Nghiễn Thanh bây giờ ăn nói tử tế, ai có thể đảm bảo rằng anh sẽ vẫn là một người chồng tốt trong mấy chục năm sau khi kết hôn?
Cho nên, Từ Nghiễn Thanh trước mắt biểu hiện ra ưu điểm của một hiền phu, cũng không thể đả động được Hạ Nhan.
Xe cuối cùng cũng lái vào tiểu khu Minh Châu.
Dừng xe, xuống xe, hai người vào thang máy
Có người khác trong thang máy, hai người ăn ý dừng cuộc trò chuyện.
Từ Nghiễn Thanh lần nữa đi theo Hạ Nhan tới tầng mười sáu.
“Tôi đưa ngươi em tới cửa.” Từ Nghiễn Thanh giải thích nói.
Biểu hiện của đối tượng hẹn hò phải khác với những người quen thông thường, Hạ Nhan chấp nhận.
“Trưởng bối bên kia, chúng ta phải nói thế nào?” Từ Nghiễn Thanh cần xác nhận thái độ của cô.
Hạ Nhan nghĩ nghĩ, nói: “Trước tiên cứ nói chúng ta vẫn đang làm quen đã.”
Từ Nghiễn Thanh đã hiểu, cuối cùng đứng cách cửa phòng cô năm sáu bước, khi Hạ Nhan nhìn lại, nói: “Công việc của tôi và em đều không có ngày nghỉ cuối tuần, ban ngày căn bản không có thời gian hẹn hò, duy nhất có thể lợi dụng chính là giờ cơm buổi sáng và tối, cho nên tôi đề xuất rằng trong tháng tới, khi tôi có thể nấu ăn, em nên đến chỗ tôi ăn đi, nó sẽ tăng cường sự hiểu biết lẫn nhau giữa hai chúng ta, đối với cơ thể em cũng tốt. “
Lý trí của Hạ Nhan muốn cự tuyệt, nhưng bao tử đáng xấu hổ lại dao động rồi.
Trù nghệ của Từ Nghiễn Thanh, thật sự không có gì để xoi mói.
Nhưng cô không xem trọng về việc thử hẹn hò trong một tháng này, nếu như cuối cùng cô vẫn muốn từ chối anh, ăn không một tháng cơm của anh, cũng quá xấu hổ rồi.
Từ Nghiễn Thanh dường như có thể nhìn thấu suy nghĩ của cô ấy, nói thêm: “Đều là đồ ăn thường ngày, nấu ăn cho hai người cũng sẽ không tiêu tốn gấp đôi thời gian, cho nên em không cần phải cảm thấy làm phiền tôi, càng không cần lo lắng làm quen thất bại, cuối cùng tôi sẽ yêu cầu em đem thức ăn đã ăn trong một tháng đều phun ra. “
Hạ Nhan lại bị vẻ tự bôi đen chính mình một cách nghiêm túc của anh chọc cười.
“Được thôi, vậy tôi cũng không khách khí nữa, nhưng anh mua thức ăn cũng phải dùng tiền, tôi phải thanh toán một nửa tiền cơm.”
Từ Nghiễn Thanh: “Có thể, tôi sẽ để hóa đơn sau mỗi lần mua đồ, một tháng sau, nếu như tôi có thể chuyển từ đối tượng hẹn hò thành bạn trai, những hóa đơn kia sẽ bị ném vào thùng rác, còn nếu chúng ta trở thành hàng xóm bình thường, vậy tôi sẽ cầm hóa đơn đến đối chiếu với em. “
Hạ Nhan cười nói được.
“Bảy giờ sáng mai ăn cơm?”
“Ừm.”
——
Sau khi đóng cửa lại, Hạ Nhan cởi áo khoác, nằm sấp trên sô pha.
Mang giày cao gót đứng một ngày, cô quá mệt rồi.
Cơ thể mệt mỏi đã được dịu lại, Hạ Nhan chuyển sang ngồi dựa vào, ôm gối trả lời vài tin nhắn của khách hàng, sau đó gọi điện thoại cho mợ.
Lý Ngọc Lan một mực chờ mong điện thoại của cháu gái, cơ hồ trả lời trong một giây, không kịp chờ đợi hỏi: “Con cùng tiểu Từ cơm nước xong rồi? Cảm giác thế nào?”
Hạ Nhan cười nói: “Cũng được ạ, bác sĩ Từ rất ôn hòa, ở chung cũng rất thoải mái, nhưng cảm giác động tâm tạm thời không có, trước tiên cứ thử tiếp xúc thôi ạ.”
Lý Ngọc Lan có hơi thất vọng, thất vọng vì điều kiện của Từ Nghiễn Thanh tốt như vậy cũng không thể khiến cháu gái động tâm, nhưng cũng nhẹ nhàng thở ra, lấy sự hiểu biết của bà với cháu gái, càng sợ con bé mới hẹn hò một lần liền thẳng thừng bác bỏ.
“Ừm, nên như vậy, xem mắt không thể so với tự do yêu đương, nào có chuyện vừa gặp một lần liền vừa ý chứ, phải tiếp xúc nhiều hơn mới có thể tìm được cảm giác.”
Hạ Nhan an tĩnh nghe mợ nói một chút kinh nghiệm của người từng trải, sau đó nhắc nhở: “Mợ, cháu cùng bác sĩ Từ không nhất định có thể thành, mọi người trước tiên đừng nói cho mẹ con, cũng đừng nói cho bà ngoại, tránh cho hai người họ phải lo lắng, nhất là bà ngoại, nếu bà biết sẽ lập tức kêu con mang bác sĩ Từ về nhà cho bà ấy nhìn xem.”
Trong điện thoại truyền đến tiếng cười của Lý Ngọc Lan: “Biết rồi, biết rồi, con yên tâm đi, trước khi sự tình còn chưa xác định, mợ ngay cả Nhiễm Nhiễm cũng không nói.”
Hạ Nhan yên tâm.
~Truyện chỉ được đăng trên wattpad @augustamin và wordpress Augustamin~
Cúp điện thoại, Hạ Nhan đi tắm rửa.
Tắm xong, cô phát hiện Từ Nghiễn Thanh dùng tài khoản phụ gửi cô tin nhắn nội dung là thực đơn bữa sáng ngày mai, hỏi cô có được hay không.
Hạ Nhan không kén ăn: Rất tốt, vì sao lại dùng tài khoản phụ gửi?
Thuận tiện sửa chữa ghi chú tài khoản phụ của anh thành “bác sĩ Từ”
Cô cảm thấy biệt danh này so với “Từ Nghiễn Thanh” nhìn càng thân thiết hơn.
Bác sĩ Từ: Còn đang thử việc, khi nào chuyển lên chính thức lại dùng tài khoản chính.
Hạ Nhan hiếu kì: Chuyển lên chính thức thất bại?
Bác sĩ Từ: Vậy em xóa tài khoản phụ, tài khoản chính còn có thể tiếp tục làm bạn.
Hạ Nhan ma xui quỷ khiến, giống như lại thấy được ánh mắt cô đơn rũ xuống nhìn những bông hoa của Từ Nghiễn Thanh.
Cô hoài nghi đây là kế hoạch lấy lùi làm tiến của Từ Nghiễn Thanh, nhanh chóng gõ chữ: Sáng mai gặp ~
Bác sĩ Từ: Đi ngủ sớm một chút, đừng thức khuya.
Hạ Nhan không có hoạt động giải trí thư giản gì, hiệu suất công việc lại cao, mỗi ngày vẫn có thể bảo đảm quy luật làm việc và nghỉ ngơi.
Trước khi ngủ tập yoga nữa giờ, đơn giản dội nước, đặt đồng hồ báo thức, Hạ Nhan đúng mười một giờ chìm vào giấc ngủ.
Hôm sau sáu giờ rời giường, Hạ Nhan thay quần áo thể thao, xuống lầu chạy bộ sáng sớm.
Đi qua gần cổng phía tây của tiểu khu, Hạ Nhan vòng quanh một tòa nhà, vừa ngẩng đầu, cô thấy Từ Nghiễn Thanh đang xách túi mua sắm quẹt thẻ ra vào.
Đại não vẫn còn đang xử lý thông tin này, Hạ Nhan trước tiên trốn vào một bụi cây, nhìn đồng hồ, :.
Gia hỏa này thức dậy thật sớm!
Chờ Từ Nghiễn Thanh đi xa, Hạ Nhan mới tiếp tục chạy bộ, chỉ là nghĩ đến việc lúc mình tập thể dục có một người đàn ông đang vì cô chuẩn bị bữa sáng đầy dinh dưỡng, đáy lòng Hạ Nhan liền hiện lên một chút cảm xúc xa lạ, giống như, ánh mặt trời buổi sáng giữa tháng mười một của Giang Thành, ấm áp tươi đẹp, chiếu lên người thật dễ chịu.
Sáu giờ năm mươi lăm, Hạ Nhan mặc đồ công sở đi ra thang máy, tin nhắn của Từ Nghiễn Thanh cũng đến, nhắc nhở cô xuống lầu ăn cơm.
Hạ Nhan qua tới, phát hiện cửa phòng đang khép hờ.
Cô bước tới, gõ cửa, bóng dáng Từ Nghiễn Thanh trực tiếp bước ra từ phòng ăn, trên người mặc một chiếc áo len màu xanh lá trà. Ánh nắng chiếu vào khắp phòng khách, màu xanh lá trà tươi mát làm cho sắc da của anh trắng hơn, khí chất ôn hòa nhã nhặn trong nháy mắt này đạt đến cực điểm, tựa như một chậu cây xanh nào đó trong nhà anh đã thành tinh.
Không biết là anh xuất hiện quá đột ngột, hay đã xảy ra chuyện gì, vào lúc hai ánh mắt chạm nhau, nhịp tim của Hạ Nhan đã lỡ mất một nhịp.
“Vào đi, đã làm xong rồi.” Từ Nghiễn Thanh cười chào hỏi, xoay người vào phòng bếp.
Hạ Nhan không khỏi may mắn vì anh đi nhanh, để cô có thời gian đem nhịp tim lỡ mất kia tìm trở về.
Như lần trước, trước cửa bày một đôi dép kiểu nữ, kiểu dáng giống nhau, nhưng Hạ Nhan vừa mang vào liền cảm nhận được khác biệt — đôi dép lần trước kia có chút lớn, lần này lại vừa vặn.
Chi tiết nhỏ này Từ Nghiễn Thanh vậy mà lại để ý đến?
Kinh ngạc đóng cửa, Hạ Nhan cất túi xách, đi vào phòng bếp.
Trên bàn có hai bát cháo bí đỏ, hai đĩa trái cây — cà chua đỏ nhỏ, cam đã cắt miếng và vài lát kiwi, đỏ, cam và xanh, chỉ cần nhìn thoáng qua thôi cũng đã khơi dậy cảm giác thèm ăn của Hạ Nhan.
Từ Nghiễn Thanh bưng hai cái đĩa bước ra khỏi bếp, có năm miếng trên mỗi đĩa …
Hạ Nhan thậm chí không nhận ra món nhẹ hấp này, cô trước đây chưa từng ăn!
Nhưng cô đã bị thu hút bởi cách trình bày món ăn nhẹ này, lớp da mỏng dường như nở ra bốn cánh hoa, trong những cánh hoa cuốn những hạt đậu màu xanh, giăm bông cắt hạt lựu, trứng cắt nhỏ vàng óng cùng màu đen của mộc nhĩ.
Tối hôm qua Từ Nghiễn Thanh đưa menu, chỉ nói có canh bí đỏ, sủi cảo hấp, hoa quả, chẳng lẽ vật nhỏ xinh đẹp này chính là sủi cảo hấp?
“Sủi cảo hấp Tứ Hỉ, nhìn đẹp mắt, làm cũng không khó.” Từ Nghiễn Thanh đặt đĩa xuống, cười giải thích nói.
(Sủi cáo Tứ Hỉ)
Hạ Nhan quan sát phần sủi cảo hấp Tứ Hỉ này ở khoảng cách gần, rất hoài nghi đây là thuyết pháp của Từ Nghiễn Thanh.
“Anh nắn sao?” Hạ Nhan ngồi xuống hỏi.
Từ Nghiễn Thanh gật đầu.
Hạ Nhan cảm thán từ đáy lòng: “Anh thật khóe tay.”
Nói xong, ánh mắt cô rơi vào tay Từ Nghiễn Thanh, cô thấy đôi bàn tay trắng nõn thon dài, mặc dù anh thích nấu ăn nhưng lại có thói quen đeo găng tay, nên da tay của anh được chăm sóc rất tốt, gần như không chê vào đâu được..
Cho đến khi Từ Nghiễn Thanh cầm lấy đũa, Hạ Nhan mới ý thức được hành vi nhìn trộm này không ổn, cũng bắt đầu ăn.
“Sủi cảo hấp vừa lấy ra, có thể còn khá nóng, cháo đã để nguội, nhiệt độ vừa vặn.” Từ Nghiễn Thanh nhắc nhở đúng lúc.
Hạ Nhan liền đem sủi cảo hấp xinh xắn vừa gắp lên buông xuống, trước tiên múc một muỗng cháo.
Từ Nghiễn Thanh bỗng nhiên từ trên cái ghế bên cạnh lấy ra một tờ giấy A đưa qua.
Hạ Nhan cúi đầu xem xét, khá lắm, là lịch ăn được anh in ra, trong một tháng, gần một nửa số ngày đều bị Từ Nghiễn Thanh đánh dấu vào bữa sáng và bữa tối.
“Những ngày còn trống khác hoặc là có ca trực đêm ở bệnh viện, hoặc là đến phiên tôi chăm sóc mẹ, nên không thể đi cùng em.” Từ Nghiễn Thanh giải thích nói.
Hạ Nhan vốn đã rất ngượng ngùng: “Kỳ thực, đơn giản vẫn tốt hơn, không cần phiền phức như vậy.”
Từ Nghiễn Thanh cười cười: “Không phiền phức, ngoại trừ ngày nghỉ món ăn phong phú hơn một chút, những món kể trên về cơ bản là những món tôi thường làm. Ăn uống là thói quen lâu dài, nếu tôi chỉ làm những thứ đặc biệt trong một tháng này, theo đuổi được em liền lười biếng, em khẳng định sẽ thất vọng với tôi, tôi cũng không muốn tạo cho em ấn tượng giả dối đó. “
Hạ Nhan:...
Được lắm một hạt giống hiền phu thanh thuần không làm bộ!