Hôm nay cả nhà ra ngoài ăn cơm. Lê Diệp dẫn con đến nhà hàng trước đợi Doãn Chính Đạc tan làm, hai đứa khá ngoan, được ra ngoài nhưng không hề la hét hay chạy nhảy lung tung.
Cúi người lau nước dãi dính bên mép cho Đô Đô, Lê Diệp lại không kiềm chế được mà đưa tay véo má con bé. Tuy trẻ con vẫn chưa hình thành diện mạo hoàn chỉnh, nhưng cô vẫn cảm thấy con bé này giống Doãn Chính Đạc vô cùng, con gái giống bố là điều dễ hiểu.
Bất chợt nghe thấy giọng nói quen thuộc, cô quay đầu lại, vừa hay nhìn thấy một nam một nữ ngồi cách đó không xa. Vì có chút nhầm lẫn trong việc chọn món, mà vị khách nữ đó và cô nhân viên phục vụ xảy ra chút cãi cọ, cô nhân viên vẫn cứ khăng khăng là hai người kia đã gọi những món này.
Lê Diệp đứng phắt dậy, kinh ngạc nhìn hai người ở bàn bên đó. Những khách hàng khác đều quay ra xem cảnh ồn ào, nhưng Lê Diệp không hề để tâm đến chuyện thị phi, nhìn thấy hai người đó, trong lòng cô nhất thời có chút phức tạp.
Lời qua tiếng lại một lát, Hạ Tiểu Chước không muốn nhiều lời với người phục vụ nữa nên nói, “Làm ăn như cô, chả mấy mà sập tiệm!”
Người phục vụ có chút bực mình, xoay người bỏ đi thẳng. Ngồi bên cạnh, Hạ Tùng Đào vừa uống trà vừa nhìn cô em gái đang đầy bực tức, “Em việc gì mà phải tức giận thế, gà chiên muối hay gà hấp muối có khác gì nhau đâu.”
“Giống thế nào được!”, Hạ Tiểu Chước hậm hực, “Rõ ràng em đến đây là vì muốn ăn gà hấp muối, em không được ăn thì thôi, cô ta lại còn bảo em gọi nhầm. Em không phải bà già bảy tám mươi tuổi, chẳng nhẽ em nói gì mà lại không tự nhớ được à!”
Hạ Tùng Đào cười. Đúng là trẻ con, chuyện bé cỏn con, đáng lẽ ra ngoài ăn cho thoải mái, giờ lại nuốt nguyên một bụng tức, mất nhiều hơn được.
Hai người họ đang ngồi nói chuyện thì Hạ Tiểu Chước bất chợt nghe thấy tiếng khóc của trẻ con. Cô ta nghiêng đầu, nhìn thấy ngay Lê Diệp đang đứng nhìn họ từ cách đó không xa. Mặt cô ta biến sắc, cô ta không muốn để anh trai nhìn thấy Lê Diệp nên vội vàng quay đầu lại, “Anh, em không ăn nữa, mình về nhà đi, về nhà ăn mì còn hơn ngồi đây bị người ta dè bỉu.”
Hạ Tùng Đào cảm thấy cô ta đúng là chuyện bé xé ra to, “Gọi món rồi còn gì, anh lười nấu lắm, cứ ăn ở đây đi.”
“Đi về đi, em đã bảo là không thèm ăn mấy món kia rồi mà. Sang quán bên cạnh cũng được, quán bên cạnh cũng ngon đấy.”, nói xong, cô ta đứng ngay dậy, kéo anh trai đi ra vửa.
Hạ Tùng Đào cảm thấy cô ta hơi là lạ, nhưng bị cô ta kéo dậy nên đành phải cùng cô ta đi ra ngoài.
Cửa vừa mở ra thì có một người khác bước vào.
Hạ Tiểu Chước nhìn ra là ai thì vô cùng ảo não, biết thế không kéo ông anh trai đi còn hơn. Người vừa chạm mặt họ lại chính là Doãn Chính Đạc.
Doãn Chính Đạc không để ý đến họ, anh bước thẳng đến chỗ Lê Diệp. Hạ Tùng Đào quay đầu lại, vừa hay nhìn thấy Doãn Chính Đạc đến cạnh Lê Diệp, bên cạnh họ có hai đứa trẻ, anh bế một bé trai, thằng bé ôm cổ anh thân thiết gọi bố.
“Đi thôi, đi thôi!”, Hạ Tiểu Chước kéo anh ấy, “Nhìn cái gì nữa, em đói rồi, mau sang quán bên cạnh đi.”
Cuối cùng Hạ Tùng Đào cũng hiểu vì sao cô em gái lại bỗng nhiên thay đổi, có điều như vậy thì hơi quá rồi, chỉ là vô tình chạm mặt mà thôi, không muốn chào hỏi thì coi như không nhìn thấy, hà tất phải trốn tránh, mình đâu có làm gì đuối lý.
Thấy Lê Diệp cứ nhìn chằm chằm ra phía cửa, sắc mặt lại có vẻ không bình thường, lúc ấy Doãn Chính Đạc mới ý thức được rằng hình như đã xảy ra chuyện gì đó. Anh quay đầu lại, nhìn thấy một nam một nữ đứng ngoài cửa, suy nghĩ một lát mới chợt giật mình. Là hai anh em nhà họ Hạ. Lúc mới vào, anh chỉ mải tìm Lê Diệp với hai đứa nhỏ nên không để ý. Thấy Lê Diệp có vẻ lo lắng, anh kéo cô ngồi xuống, “Chờ lâu chưa?”
Lê Diệp vội lấy lại tinh thần, cô lắc đầu, “Vừa mới đến thôi…”
“Tắc đường quá nên anh đến muộn một lát.”, anh lấy khăn ướt lau tay rồi nhìn cô, “Người vừa rồi là Hạ Tùng Đào phải không?”
Lê Diệp gật đầu, “Phải…”
Anh cũng gật đầu, rồi cầm đũa lên gắp mấy miếng thức ăn. Họp hành cả ngày, anh đang đói không chịu nổi đây.
Lê Diệp biết vừa rồi mình hơi thất thố, cô không ngờ lại gặp Hạ Tùng Đào và Hạ Tiểu Chước ở đây. Đã lâu rồi cô không có tin tức của họ, lần gặp mặt cuối cùng là khi cô từ chối Hạ Tùng Đào để theo Doãn Chính Đạc về. Khi ấy Hạ Tùng Đào mới ra tù, mà việc đầu tiên anh ấy làm là đi tìm cô. Người cô có lỗi nhất là Hạ Tùng Đào, nói gì đi nữa, cô cũng không thể tha thứ cho mình.
Doãn Chính Đạc vỗ vai cô, “Ăn đi, có phải chờ anh nên đói rồi không?”
Lê Diệp cầm đũa lên ăn nhưng trong lòng vẫn không yên. Cô không biết tại sao Hạ Tùng Đào và Hạ Tiểu Chước lại cùng nhau quay về, giờ họ làm gì,nghe nói trước đó họ về quê, giờ lại lên đây, lẽ nào định bắt đầu gây dựng sự nghiệp một lần nữa?
Ăn cơm xong, từ nhà hàng đi ra, Doãn Chính Đạc đi lấy xe, còn Lê Diệp và bảo mẫu đứng chờ ở cửa. Cùng lúc đó, hai người ở tiệm ăn bên cạnh cũng đi ra.
Hạ Tiểu Chước có vẻ rất căng thẳng, cô ta sợ anh trai chịu đả kích sẽ lại làm ra chuyện không hay, anh ấy đã nếm đủ mùi đau khổ rồi, cực nhọc lắm mới ra tù để làm người lần nữa, anh ấy không thể lầm đường lạc lối nữa. Thế nhưng, hạ Tùng Đào lại rất bình tĩnh, nhìn thấy Lê Diệp, anh ấy định đi theo hướng khác, nhưng nghĩ thế nào lại đi về phía cô.
Anh ấy nhìn thằng bé đang chằm chằm nhìn mình. Trước đây anh mới chỉ gặp nó một lần, lúc đó Doãn Chính Đạc bế thằng nhỏ lên tìm cô.
“Lớn thế này rồi.”, Hạ Tùng Đào sờ đầu thằng nhỏ rồi nhìn Lê Diệp, “Dạo này khỏe không?”
Lê Diệp nhìn anh ấy, cảm xúc trong lòng vô cùng phức tạp. Cô cảm thấy hổ thẹn, hạnh phúc của cô tự dưng lại như một thứ rất ích kỷ, rất tàn nhẫn.
Hi Hi không biết lạ, thấy Hạ Tùng Đào đến, nó liền ôm chân mẹ, “Đây là mẹ cháu đấy.”. Nói xong, sợ người khác không biết, nó còn tóm lấy chiếc xe của Đô Đô rồi chỉ, “Đây là em gái cháu.”, rồi lại chỉ ra chỗ Doãn Chính Đạc, “còn kia là bố cháu.”
Chẳng ai hỏi mà nó giới thiệu nguyên cả nhà. Lê Diệp ấn đầu giữ nó lại rồi nhìn Hạ Tùng Đào, “Anh với Tiểu Chước định về đây kinh doanh lại à?”
Hạ Tùng Đào gật đầu, “Anh định mở lại tiệm bánh bao, dù sao đó cũng là tâm huyết của bố mẹ anh.”
Lê Diệp cũng nghĩ vậy, bánh bao nhà họ Hạ thật sự rất ngon, nếu không giữ nghề thì quả là đáng tiếc.
“Nói nhiều với chị ta làm gì.”, Hạ Tiểu Chước vẫn oán giận Lê Diệp như ngày xưa. Cô bỏ đi không tính, nhưng lại cứ thế theo Doãn Chính Đạc. Lúc đầu còn tỏ vẻ không tình nguyện, giờ có đến hai đứa con, chẳng có vẻ gì là bị ép buộc, căn bản là chính cô tự nguyện mà thôi.
Đồ đàn bà bội tình bạc nghĩa, cô ta nhìn thôi đã thấy phát bực rồi.
“Đi thôi, đi thôi.”, Hạ Tiểu Chước kéo tay anh trai, “Người ta thích tìm kẻ có tiền, người như anh em mình lọt làm sao vào mắt người ta được, đừng quấy rầy người ta nữa!”
Họ rời đi, Lê Diệp cúi đầu nhìn tụi nhỏ. Hi Hi làm điệu mặt quỷ với Hạ Tiểu Chước, “Không lễ phép, lêu lêu.”
Lê Diệp bế thằng bé lên, cụng chóp mũi với nó. Doãn Chính Đạc cũng vừa lúc đánh xe đến, cả nhà lên xe rồi quay về.
Trên đường về, Doãn Chính Đạc không hề nói gì, chỉ chuyên tâm lái xe. Về đến nhà, cả hai người cùng tắm rửa thay quần áo cho hai đứa nhỏ rồi dỗ chúng ngủ, xong xuôi cũng không sớm nữa nên đi nghỉ luôn.
Doãn Chính Đạc ngáp một cái, duỗi người rồi tựa vào thành giường đọc tạp chí.
Lê Diệp tắm xong thì ra ngoài dọn dẹp qua loa rồi chuẩn bị đi ngủ.
Cô về giường, trên người vẫn nồng đậm mùi sữa tắm, anh vừa ngửi thấy liền đưa tay ôm lấy thắt lưng cô. Lê Diệp phát nhột vì anh cứ cọ tới cọ lui trên ngực cô, “Anh làm gì đấy…”
Đang hít hà mùi thơm như con chó nhỏ, anh bỗng ngẩng phắt đầu nhìn cô, “Diệp Nhi, to ra đấy.”
Cô không hiểu, anh liền liếc ngực cô, “Thấy căng hơn.”
Giờ cô mới hiểu được, liền đưa tay phát anh một cái, “Nói luyên thuyên cái gì đấy…”
“Thật mà.”, anh nói mấy lời tầm bậy mà lại rất nghiêm túc, “Cảm giác không giống ngày xưa.”
Lê Diệp vội bịt miệng anh lại, nhưng vẫn nhìn thấy cái kiểu nháy mắt đầy xấu xa của anh.
Gỡ tay cô xuống, anh ôm thắt lưng cô rồi ngẩng đầu, “Diệp Nhi, nói anh nghe, nhìn thấy Hạ Tùng Đào, em có tâm trạng thế nào?”
Lê Diệp biết mình nên thẳng thắn với anh, bất kể chuyện gì cũng đều phải nói suy nghĩ trong lòng cho đôi bên nghe. Cô nhìn anh, “Em cảm thấy rất có lỗi với anh ấy…”
Anh kéo tay cô áp lên má mình, “Không hối hận vì ở cạnh anh chứ?”
Lê Diệp lắc đầu. Đã có hai đứa con rồi, cô sao còn hối hận được nữa. Việc trước kia đều đã là quá khứ, chuyện tình cảm cũng có thể thay đổi. Chỉ có điều, khi sực nhớ lại, cô vẫn cảm thấy hổ thẹn. Cô rất muốn bù đắp lại nỗi nuối tiếc trong lòng, tại cô mà quỹ đạo sống của Hạ Tùng Đào mới bị thay đổi.
“Không hối hận là tốt rồi.”, Doãn Chính Đạc nắm tay cô, “Nếu em muốn đi gặp anh ta, hàn huyên ôn chuyện cũ với anh ta, đều không sao cả. Anh sẽ không ghen vớ ghen vẩn đâu. Nếu em muốn bù đắp cho anh ta, anh sẽ hỗ trợ, vì mọi chuyện xấu đều do anh làm.”
“Anh vẫn biết thế cơ đấy.”, Lê Diệp véo tai anh.
Tuy là làm chuyện xấu nhưng anh không hối hận. Nếu anh theo khuôn phép cũ, chỉ dám nghĩ chứ không dám làm, thì hai đứa con bây giờ có khi lại gọi người khác là bố rồi. Anh biết mình làm sai nhiều chuyện, nhưng thật ra “âm kém dương sai”, đôi khi anh nghĩ, ngoài anh ra, ông trời cũng giúp anh rất nhiều. Có lẽ số mệnh đã định như thế, anh nhất định có được Lê Diệp, mà bởi anh cố chấp, nên anh mới không luyến tiếc gì.
Lê Diệp nghe anh nói vậy thì trong lòng rất cảm kích. Anh không còn mẫn cảm như trước kia nữa, không hừng hực lửa giận khi cô tiếp xúc với người đàn ông khác, anh bắt đầu suy nghĩ cho cô, từ lập trường của cô, và cũng biết cách cảm thông với người khác.
Tất cả những điều này, đều cho thấy sự tin tưởng anh dành cho cô.
Lê Diệp rất thích cảm giác này, anh tin tưởng cô, cô cực vui.
“Ngủ đi.”, anh kéo cô nằm xuống, “Muốn dùng tiền hay thứ khác thì cứ nói với anh.”
Lê Diệp tựa vào ngực anh, cô gật đầu. Tuy nhiên trong lòng cô hiểu, Hạ Tùng Đào sẽ không nhận tiền của họ, như vậy quá đường đột, mà cũng là một sự sỉ nhục đối với anh ấy. Hoặc là, anh ấy căn bản không cần cô đền bù, vì thứ gì đi nữa cũng không thể đưa cuộc sống đã bị đảo lộn của anh ấy về lại như cũ, vận mệnh là điều không thể thay đổi được.
Phố Thanh Sơn.
Chỗ này vốn dĩ có kế hoạch cải tạo để xây khách sạn cao cấp, nhưng sau đó có sự thay đổi nên vẫn chưa thấy động tĩnh gì. Đây cũng là khu phố ăn vặt nổi tiếng, mọi người đều đã quen với khung cảnh náo nhiệt ở nơi này, nếu đột nhiên sửa thì hẳn là khó có thể chấp nhận ngay được.
Lúc trước, Doãn Chính Đạc cũng tham gia vào kế hoạch đó. Lúc ấy, anh muốn ép Hạ Tiểu Chước để Lê Diệp đến cầu xin anh, giờ nghĩ lại, đúng là trước đây anh đã làm không ít chuyện xấu thật.
Lê Diệp đứng ngoài cửa hàng bánh bao. Quán này đã nhiều lần đổi chủ nhưng không ai có thể kinh doanh tốt được nên mới được rao bán lại. Cô nhìn từ ngoài vào, bên trong có không ít công nhân ra ra vào vào trang hoàng lại quán. Thật ra chỗ này cũ rồi, nhưng nếu sửa chữa một chút là ổn rồi. Nhớ lại hồi trước, khi cô và Hạ Tùng Đào còn bên nhau, ngày nào cô cũng đến quán bánh bao làm đỡ. Lúc ấy, cô còn có mục tiêu là cùng anh ấy mở rộng quán bánh bao ra, kiếm được thật nhiều tiền rồi ổn định cuộc sống.
Vậy mà bây giờ, gần như đã cách đó cả thế kỷ.
Cô và anh ấy đã gần như trở thành người xa lạ rồi.
Cô đang ngẩn ngơ hoài niệm chuyện cũ thì Hạ Tùng Đào vừa lúc đi từ trong ra. Anh ấy xách một túi phế liệu to đùng, trên mặt lấm lem bụi bặm, cũng vừa hay nhìn thấy Lê Diệp.
Anh ấy thản nhiên hơn cô nhiều, “Sao lại rảnh rỗi mà đến đây thế này?”
Lê Diệp thấy anh ấy đổ đầy mồ hôi thì rút khăn tay ra đưa cho anh ấy, “Em nghe nói anh chuẩn bị mở lại quán bánh bao, thế nên đến đây xem… Chuẩn bị thế nào rồi? Trang hoàn lại hết à?”
“Ừ.”, Hạ Tùng Đào quay đầu lại nhìn, ngày trước vứt luôn cả biển hiệu, giờ mới thấy tiếc, “Anh nghĩ đi nghĩ lại, cũng chỉ có thể làm cái này thôi. Với lại, không thể để mất nghề của bố mẹ được, nếu thế, sau này biết ăn nói với các cụ thế nào.”
Lê Diệp cười, anh ấy có thể kiên định làm việc mình muốn, trong lòng cô rất vui.
“Hôm đó Tiểu Chước nói năng không suy nghĩ, em đừng chấp con bé.”, Hạ Tùng Đào nói.
Lê Diệp lắc đầu, đúng là cô đã làm chuyện không đúng, vậy nên, Hạ Tiểu Chước hoàn toàn có thể oán trách cô.
“Tùng Đào, chúng ta đã cùng đi từng ấy năm rồi, trong lòng em, anh như một người thân vậy. Mặc kệ chúng ta đã xảy ra chuyện gì, hiện giờ thành ra dạng gì, em đều thật tâm mong anh được hạnh phúc, điều này rất quan trọng đối với em.”, Lê Diệp nghiêm túc nói.
Anh ấy cười, trong lòng cũng cảm thấy ấm áp, “Đối với anh mà nói, anh cũng hy vọng em được hạnh phúc, chíp bông ạ.”
Anh ấy là người duy nhất gọi cô như vậy. Lê Diệp gật đầu, “Cửa hàng thuê phải không?”
“Ừ, bọn anh tính là cứ kinh doanh trước đã, đợi hoàn vốn thì sẽ mua lại một cửa hàng khác.”, Hạ Tùng Đào tự hiểu kế hoạch trong đầu mình, anh ấy biết con đường tương lai sẽ thế nào, phải đi ra sao.
“Nếu…”, Lê Diệp ngập ngừng, “Em nói là nếu như…anh tạm thời chưa có vốn quay vòng, thì em có chút tiền, đều là của em đấy, không phải ai cho đâu.”
Anh ấy cười, “Cảm ơn ý tốt của em, nhưng hiện giờ anh vẫn ứng phó được. Anh và Tiểu Chước mượn được ít tiền từ chỗ họ hàng, anh tin là chỉ cần mở quán là có thể kiếm được tiền.”
Lê Diệp tin anh ấy, thấy anh vượt qua được bóng ma tâm lý, từ đáy lòng cô cảm thấy rất mừng.
“Cậu ta…”, Hạ Tùng Đào đút hai tay vào túi quần, mắt quay về nhìn cửa hàng, “Cậu ta có đối xử tốt với em không?”
Lê Diệp biết người anh ấy muốn hỏi là ai, có những điều không thể dùng một câu để diễn đạt, cô gật đầu.
Anh ấy nhìn thấy vậy thì cũng gật đầu, “Thế là tốt rồi, hai đứa con của em đều đáng yêu thật đấy.”
Thật ra hỏi câu này đúng là thừa thãi, chẳng nghĩ cũng biết Doãn Chính Đạc có đối xử tốt với cô hay không. Thằng đàn ông cướp Lê Diệp khỏi tay anh ấy, nếu dám đối xử tệ với cô, thì anh ấy không thể cam lòng được.
Lê Diệp cùng anh ấy đi thăm quan quán mới sửa. Vài năm nay anh ấy đã trưởng thành lên nhiều, những suy nghĩ trong đầu đều khá thực dụng, vậy nên thiết kế bên trong cũng khá ổn.
Hàn huyên một lát, Lê Diệp xin phép về trước. Nếu chạm mặt Hạ Tiểu Chước, chắc chắn cô nàng ấy sẽ tức giận, mà cô thì không muốn mọi người mất vui.
Hạ Tùng Đào dẫn cô ra ngoài. Thật ra trong lòng hai người đều không có nhiều sóng gió, cô đã là người phụ nữ của gia đình, còn anh cũng đã chấp nhận được sự thật, và học được cách buông tay, cũng là cách tốt nhất để trấn an mình, tuy rằng không hề dễ dàng.
Lê Diệp ra mua cho anh ấy chút điểm tâm, là món trước kia anh vô cùng thích. Hương vị vẫn vậy, cũng vẫn là cô mua cho, nhưng ăn vào miệng lại cho cảm giác hoàn toàn khác biệt.