Không biết là do bị nhiễm lạnh hôm đi thắp hương cho bà, hay do sợ hãi bởi chuyện của Lê Thành Tường, mấy hôm sau đó, Lê Diệp bắt đầu đổ bệnh. Không thể uống thuốc, lại càng không thể tiêm, cô đành cố chịu đựng. Nhưng có một chiều, đột nhiên cô đau đầu, cả người lảo đảo, suýt chút nữa thì ngã, người làm trong nhà phát hiện ra liền vội vàng đưa cô đến bệnh viện. Hi Hi thì sợ hãi, ra khỏi cửa rồi mà vẫn nghe thấy nó không ngừng khóc. Doãn Chính Đạc không hoảng đến mức đó, nhưng chính tiếng khóc của Hi Hi lại làm anh có chút kích động. Khóc dai như thế, đúng là không có chút khí phách nam nhi gì cả. Đến bệnh viện, bác sĩ đo nhiệt độ cho Lê Diệp, hơi cao, nhưng không tùy tiện dùng thuốc được, nên trước hết phải dùng miếng dán hạ nhiệt cho cô.
Lê Diệp vẫn tỉnh táo, nhìn cả nhà đều vội vội vàng vàng, cơm tối nấu xong rồi mà chưa kịp ăn, trong lòng cô có chút áy náy.
Doãn Chính Đạc lấy khăn ấm lau cho cô, hai má, cổ, cả người, lau một lúc khiến cô buồn ngủ.
“Sao rồi, còn thấy chóng mặt không?”, Doãn Chính Đạc cầm tay cô lên lau nhẹ, ngay cả kẽ ngón tay cũng không bỏ qua.
Giọng nói của cô khẽ khàng hơn nhiều, “Không sao rồi.”
Anh cởi bỏ áo của cô để lau sau lưng, động tác rất nhẹ nhàng, thế nên cô ngủ lúc nào không biết. Sợ cơn sốt khiến cô hôn mê, Doãn Chính Đạc ghé lại gần cẩn thận quan sát. Tiếng hít thở của cô rất khẽ, chỉ có nhìn bờ vai mảnh dẻ của cô phập phồng nhẹ nhàng mới có thể dám chắc là cô vẫn ổn.
Cũng tại anh, mấy ngày nay xảy ra lắm chuyện rắc rối khiến tinh thần anh không yên, nên không cẩn thận chú ý đến vẻ khó chịu của cô. Nằm viện, dù là bệnh nặng hay nhẹ thì vẫn không phải là chuyện tốt.
Lau cả người cho Lê Diệp xong, Doãn Chính Đạc mới nhìn đồng hồ. Vừa rồi cả nhà đang chuẩn bị ăn tối thì cô bỗng cảm thấy không thoải mái nên đến bệnh viện luôn, còn chưa được hạt cơm nào vào bụng, tỉnh dậy kiểu gì cũng đói. Vừa lúc có cô y tá vào cặp nhiệt độ cho Lê Diệp, anh liền đứng dậy, nhờ y tá trông cho một lúc rồi chạy ra ngoài mua đồ ăn.
Ra khỏi phòng bệnh, anh chạy thẳng đến căng tin bệnh viện. Thím Kim về nhà trông Hi Hi, chắc muộn muộn mới tới đưa cơm, anh mua trước vài thứ cho Lê Diệp lót dạ. Hiện tại sức ăn của cô không nhỏ, bất kỳ lúc nào cũng có thể cảm thấy đói.
Mua xong mấy thứ đơn giản, anh xách túi trở về. Bỗng di động đổ chuông, anh vội lấy ra xem.
Là một dãy số lạ, nhưng anh lập tức nghĩ ra là ai gọi…
Vừa bấm nút nhận cuộc gọi, anh vừa vội vã chạy về.
Vẫn là cái giọng cố tình đè thấp xuống đó, người ở phía bên kia cười, “Trong tay cầm cái gì vậy, định mua cho ai ăn thế?”
Anh xuyên qua đám người ở hành lang, sải rộng bước chân, về đến phòng bệnh, anh đạp mạnh cánh cửa ra. Thấy Lê Diệp vẫn còn nằm đó, cô y tá thì dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn mình, anh mới thả lỏng tinh thần được. Đứng ra ngoài cửa, anh cắn răng nói, “Rốt cuộc cô là ai?”
“Anh không nhớ em, thật là làm em đau lòng.” Người ở đầu bên kia vẫn cười, cái giọng lanh lảnh đâm chói lỗ tai.
“Rốt cuộc cô muốn gì?”, Doãn Chính Đạc nắm chặt di động, nhìn quanh một lượt. Trên hành lang thường xuyên có người qua lại, đây là nơi công cộng, số lượng người ra vào nhiều, anh quan sát gương mặt của từng người đi qua mình nhưng chẳng thể tìm ra một người mình từng gặp.
“Khỏi phải tìm em, anh không nhìn thấy em đâu.”
Người ở đầu bên kia dường như nắm rõ từng hành động của anh trong lòng bàn tay, điều này khiến Doãn Chính Đạc vô cùng bực tức. Bị kẻ xấu núp trong bóng tối ủ mưu tính kế hãm hại là chuyện khiến bất cứ ai đều cảm thấy phẫn uất.
“Cô muốn gì thì cứ nhằm vào tôi đây này, tôi cảnh cáo cô, đừng động đến người nhà tôi!”
“Nhưng mà em cứ cảm thấy con ranh kia không vừa mắt đấy, làm sao bây giờ?”. Giọng nói đó đột nhiên trở nên lạnh lẽo, “Em muốn nó biến mất khỏi thế giới này, tất cả những đứa con gái xuất hiện bên cạnh anh, đều phải biến mất.”
Doãn Chính Đạc chợt cảm thấy một luồng khí lạnh…
Đối phương vừa dứt lời đã cúp máy, anh còn chưa kịp hỏi gì thì đã nghe thấy tiếng tút nhanh. Anh gọi lại thì không thể nào kết nối máy, đổi sang điện thoại công cộng cũng không được, có lẽ đầu máy bên kia chặn tất cả các cuộc gọi đến.
Doãn Chính Đạc xoay người đi vào trong, vừa rồi anh đúng là sơ suất, lại để Lê Diệp rời khỏi tầm mắt của mình. Anh nắm lấy tay cô, cả người thấm mồ hôi lạnh mãi không hết. Anh lập tức gọi người của công ty vệ sĩ đến, yêu cầu đảm bảo có người ở cạnh Lê Diệp giờ, anh không thể để cô có bất cứ chuyện gì được.
Người trong điện thoại kia, anh vẫn không đoán ra là ai, nhưng từ cuộc gọi đó, anh có thể có được chút manh mối…
Người kia nói, chỉ cần là người phụ nữ xuất hiện bên cạnh anh, sẽ đều phải biến mất…
Người có thể nói ra điều này, tất nhiên phải là phụ nữ, hoặc phải nói rằng, là người phụ nữ có tình ý với anh. Giải thích như vậy là có thể liên hệ đến chuyện của Diệp Cẩm Lan, bởi giữa Diệp Cẩm Lan và anh từng có tin đồn không hay, vì thế cô ấy mới trở thành vật hi sinh.
Nhưng Lê Thành Tường thì sao? Ông ta là bề trên, thân phận hoàn toàn khác với Diệp Cẩm Lan. Có lẽ nào, Lê Thành Tường vô tình gặp chuyện chứ không liên quan đến chuyện này?
Nhìn Lê Diệp, trong lòng anh lại áy náy, nói cho cùng thì là anh gây ra chuyện này. Cô không biết đang có bao nhiêu nguy hiểm rình rập, vẫn ngủ rất say.
Doãn Chính Đạc không dám buông tay cô ra, thậm chí còn không muốn nhắm mắt, chỉ sợ vừa chợp mắt là đã không thấy cô đâu nữa. Nếu như vậy thật thì anh sẽ nổi điên mất.
Người của công ty vệ sĩ đến rất nhanh, có họ đứng canh ở cửa, dù gì cũng an toàn hơn.
Tinh thần căng thẳng khiến Doãn Chính Đạc vô cùng căng thẳng, ngồi trông Lê Diệp một lát, anh chợt ghé vào cạnh cô rồi thiếp đi.
Lúc tỉnh lại, Lê Diệp bắt gặp Doãn Chính Đạc đang ghé vào cạnh mình ngủ, anh còn nắm chặt tay cô đến nỗi bàn tay in hằn dấu vết. Vừa khẽ rút ra, anh lại lập tức nắm lấy, sợ đánh thức anh, Lê Diệp đành phải để yên cho anh nắm tay mình như vậy.
Thím Kim đến đưa bữa tối. Canh vẫn nóng, nhưng Lê Diệp chỉ có một bàn tay động đậy được, đành phải để thím Kim đút cho ăn. Thím không nhịn được cười, vợ chồng son tình cảm thật, ngủ cũng phải tay trong tay. Lê Diệp bị cười cho xấu hổ, mới ăn một chút đã lắc đầu kêu thôi, vẫn hơi chóng mặt, ăn uống cũng chẳng ngon miệng.
Lúc Doãn Chính Đạc tỉnh dậy thì ngoài trời đã tối mịt, thấy cô ngồi nhìn mình chằm chằm, anh cũng ngồi dậy, “Sao rồi? Đã đói chưa?”
Lê Diệp nhìn hộp cơm đặt trên chiếc bàn bên cạnh, anh biết là thím Kim mang đến, “Sao còn chưa ăn?”
Lê Diệp lại nhìn hai bàn tay đang đan nhau, rõ ràng đây là đáp án.
Lúc này, Doãn Chính Đạc mới buông cô ra, lòng bàn tay cả hai đều thấm mồ hôi.
Xếp đồ ăn ra xong, Doãn Chính Đạc cũng đói bụng, chỉ một lát đã ăn hết một bát cơm, anh hỏi cô, “Hi Hi ở nhà thế nào?”
“Thím Kim nói là rất nghe lời, vừa ngủ rồi.”
Doãn Chính Đạc gật đầu, vậy thì tốt, thằng bé không quấy khóc, người nằm viện lại đỡ hơn nhiều, đó thật sự là chuyện anh cảm thấy may mắn.
Lê Diệp nhàn rỗi không có việc gì làm, đành cầm tờ báo lên xem. Thấy vẻ mặt cô dần trầm xuống, Doãn Chính Đạc ngó qua xem, hóa ra là tin đưa tang ở nhà họ Lê.
“Ngày mai đưa tang bác cả.”, Lê Diệp thở dài. Nhà họ Lê đang trên đà tụt dốc, ông trời có lẽ không muốn giúp họ, không có bác cả, trừ khi chi thứ ba về, nếu không, nhà họ Lê thật sự khuynh gia bại sản.
Thấy vẻ mặt cô trở nên u ám, Doãn Chính Đạc nói, “Hồi xưa họ đối xử với em thế nào, bây giờ, không nhất thiết phải thương cảm cho những người đó.”
Nói thì nói thế, nhưng ai có thể thật sự giữ được lý trí sắt đá, không chút cảm xúc được.
“Nhà họ Lê giờ đang hỗn loạn, chẳng ai chèo chống gia đình được cả.”. Lê Diệp hít một hơi, “Chú hai không được, hồi xưa bà nội từng nói, chú ấy là người có năng lực kém nhất, bất kể công ty có thế nào cũng không được cho chú ấy quản, ngay cả một chức vụ hơi hơi quan trọng cũng không để chú ấy làm.”
“Nhưng hiện tại, xem tình thế thì chi thứ hai có lẽ sẽ ra mặt, hôm qua ban giám đốc họp, Lê Viễn Chí chủ trì.”. Doãn Chính Đạc nhún vai, xét cả nhà đó thì khó mà chọn ra được nhân tài, chi thứ nhất có Lê Vân Hán thì tính tình trẻ con, không có khả năng đảm đương trọng trách, chi thứ hai cũng vậy, Lê Chí Viễn không có lập trường, chỉ biết nghe vợ, lúc nào cũng nghe theo sự xúi giục thì chẳng bao giờ tốt lên được. Chi thứ ba định cư ở nước ngoài, có lẽ chẳng để tâm đến chuyện về nước xen vào cục diện rối rắm này. Hiện giờ chỉ xem chi thứ hai có quyết tâm lên giữ quyền hay không, hoặc chi thứ ba có trở về kiểm soát tình hình, ngăn cơn sóng dữ hay không mà thôi.
Lê Diệp không thích người của chi thứ hai, cô cũng chẳng che giấu điều này, “Người chi hai chỉ sợ sẽ khiến nhà họ Lê càng lâm vào cảnh khốn cùng.”
“Có mẹ như thế tất sẽ có con gái không ra gì.”, Doãn Chính Đạc chợt nhớ đến Đường Thu Bình, người đàn bà đó luôn mang vẻ mặt tị nạnh. Con gái bà ta, Lê Thiên Tố cũng thừa hưởng điểm ấy, trước mặt người ngoài thì tỏ ra hiền thục, nhưng từ cách đối xử với Lê Diệp là đã có thể khiến người ta nhìn thấu bản chất của cô ta.
“Lê Thiên Tố…”, bỗng Doãn Chính Đạc thốt lên.
Lê Diệp nghe thấy anh nhắc đến cái tên này liền nói, “Cô ta mất tích lâu lắm rồi, đến giờ vẫn không có tin tức gì, cũng chẳng ai liên lạc được với cô ta cả.”
Bỗng nhiên, Doãn Chính Đạc đặt đũa xuống rồi đứng phắt dậy…
Trong đầu anh bắt đầu xâu chuỗi sự việc. Đáng lẽ anh phải nghĩ sớm, vậy mà đến khi lâm vào thế bị động mới đoán ra được.
Lê Diệp hoảng sợ bởi phản ứng của anh, Doãn Chính Đạc cố điều chỉnh tâm trạng rồi đút một miếng thức ăn vào miệng cổ, khuôn mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh, “Ăn đi, giờ không ăn là đêm đói đấy.”