Trong phòng bệnh, Lê Diệp cứ vậy ngồi đờ ra, không hiểu là do vẫn chưa tỉnh táo lại sau cú chích điện vừa rồi, hay là do bị sự việc mới xảy ra tác động.
Tôn Bách Niên cảm thấy hơi khó đối mặt với cô. Chuyện này rõ ràng là có người tỉ mỉ bày ra. Sau khi cô bị người ta chích điện đến bất tỉnh, anh cũng nhận được tin nhắn nhưng rồi gọi qua thì chẳng ai bắt máy, anh đến nơi thì cũng bị tấn công. Còn Doãn Chính Đạc, vừa lúc đến là có thể thấy hết cảnh tượng trong phòng.
Tình huống bị sắp đặt quá rõ ràng, hơn nữa, xem ra là nhằm vào cả Lê Diệp lẫn Doãn Chính Đạc.
Thấy Lê Diệp ngồi ngây dại, Tôn Bách Niên liền bước đến cạnh cô, “Lê Diệp, tôi có thể cam đoan với cô, không xảy ra chuyện gì cả, tôi chắc chắn đấy.”
Mí mắt Lê Diệp giật giật, nhưng ánh mắt thì hoàn toàn trống rỗng, như thể chẳng hề nghe thấy những gì anh nói.
Định vỗ vai cô, nhưng rồi Tôn Bách Niên lại chẳng giơ tay ra. Cô đã chịu đả kích như vậy, tốt nhất là anh không nên chạm vào cô, tránh cho cô căng thẳng và có cảm giác bài xích.
Sự việc này, ngoài cần cô tin là không xảy ra chuyện gì, thì còn cần một người khác nữa…
Anh quay đầu đi ra khỏi phòng bệnh.
Doãn Chính Đạc đứng cạnh khung cửa sổ cách đó không xa, không ngừng hút thuốc, xung quanh đặc quánh một làn khói trắng. Xảy ra chuyện này, anh nổi giận là chuyện có thể đoán được, nhưng rõ ràng, toàn bộ sự việc đã bị sắp đặt, và chuyện nghiêm trọng nhất không hề xảy ra.
Tôn Bách Niên đi đến cạnh anh, còn chưa mở miệng, anh đã quay ngoắt lại nhìn chằm chằm. Thấy anh có vẻ như muốn đánh nhau, Tôn Bách Niên thật chẳng còn lòng dạ hao phí sức lực vào chuyện này nên nhìn anh, “Nếu anh lý trí một chút thì hẳn là sẽ biết, chuyện này là do có kẻ cố tình bày ra, tôi và Lê Diệp thật sự không phát sinh gì cả.”
Đáy mắt Doãn Chính Đạc dày đặc tơ máu, Tôn Bách Niên không xuất hiện còn đỡ, anh vừa xuất hiện là lập tức khiến ngọn lửa âm ỉ trong Doãn Chính Đạc bùng lên. Thấy anh còn dám đến giải thích với mình, Doãn Chính Đạc siết chặt nắm tay, “Tốt nhất là anh biến ngay đi… Càng xa càng tốt, vĩnh viễn đừng xuất hiện nữa!”
Thật ra, Tôn Bách Niên lại chẳng hề bị dao động bởi lời đó, nhìn Doãn Chính Đạc, anh hừ lạnh một tiếng, “Xảy ra chuyện như vậy, chắc chắn không phải là do tôi đắc tội người ta… Anh có rảnh mà nổi giận, thì chẳng bằng ngẫm lại xem, là anh đã đắc tội với ai mới có thể kéo cả Lê Diệp vào.”
Hai mắt Doãn Chính Đạc như hai dòng nham thạch nóng rẫy cuồn cuộn chảy, ánh mắt đó nhìn Tôn Bách Niên như thể chỉ hận không hun chết anh được vậy.
Trong lòng anh ắt tự có suy nghĩ, chỉ là dòng suy nghĩ hơi ngừng trệ một chút, nhưng chỉ cần bộ óc hoạt động, anh sẽ lại nhớ đến cảnh Lê Diệp và Tôn Bách Niên cùng nằm trên giường. Nó quá nhức mắt, đến giờ anh nghĩ lại mà vẫn cảm thấy như từng lỗ chân lông đang cháy rừng rực.
“Hiện tại Lê Diệp cần lời an ủi của anh.” Tôn Bách Niên nhìn anh, rồi lại quay đầu nhìn người phụ nữ uể oải tựa đầu vào gối trong phòng bệnh, “Một câu của anh là có thể giải quyết tất cả, cô ấy cần anh nói rằng chuyện này không phải là sự thật.”
Doãn Chính Đạc nhìn cánh cửa kia, bàn chân hơi động đậy, nhưng chỉ là trong tích tắc, anh lập tức thu trở về. Cú sốc quá lớn, cho tới bây giờ, anh biết anh vẫn chưa lấy lại được tinh thần. Mọi thứ đều như đóng băng, chỉ có cảnh tượng anh nhìn thấy là liên tục lặp đi lặp lại.
“Anh biết thừa tôi và Lê Diệp không có gì, mà vẫn không chịu tiếp nhận cô ấy ư?” Tôn Bách Niên nhíu mày nhìn anh.
“Không đến lượt anh nói!” Doãn Chính Đạc đẩy anh ra, quay đầu đi về phía phòng bệnh.
Đẩy cửa ra, nhìn người phụ nữ nằm trên giường, rồi anh đóng cửa lại chứ không lập tức đi tới.
Không phải là chuyện chấp nhận hay không, mà có ai biết nỗi tổn thương của anh lớn đến đâu, anh cũng là người bị hại, anh cũng cần thời gian hồi phục tâm trạng. Không một chút máu, nhưng e là vết thương chẳng hề nhẹ.
Doãn Chính Đạc rót một cốc nước, đặt lên bàn, anh muốn mở miệng nói nhưng lại chẳng cất được lời nào.
Cứ yên lặng như thế một lúc, anh vẫn không lên tiếng, mà ngược lại là Lê Diệp. Cô quay đầu lại, cất giọng khàn khàn, “Anh đi trước đi… Em muốn yên lặng một lát.”
Thấy cô đuổi mình, môi Doãn Chính Đạc giật giật, anh muốn nói nhưng chẳng thể, vì giờ trong lòng anh vẫn đang vô cùng hỗn loạn.
“Em nghỉ ngơi đi.” Chỉ nói thế, rồi anh quay đầu đi ra khỏi phòng bệnh, như thể nơi đó quá mức u ám, không khí cũng vô cùng ngột ngạt.
Tôn Bách Niên vẫn chưa đi, anh đứng ở ngay ngoài phòng bệnh. Thấy Doãn Chính Đạc ra, anh không ngăn lại, chờ người kia đi rồi, anh liền đi đến cạnh cửa phòng bệnh, không đi vào mà cứ thế đứng nhìn.
Người phụ nữ kia nằm đó như thể chỉ là muốn nghỉ ngơi do quá mệt mỏi mà thôi. Chắc chắn là tâm trạng cô đang đi xuống trầm trọng, nhưng cô không hề buông lỏng tinh thần mình, cô đã là mẹ, tất nhiên sẽ còn lưu luyến đứa con trai.
Tôn Bách Niên cứ lẳng lặng đứng như vậy, nhìn người phụ nữ trong phòng, tập trung trông chừng cô.
“Sếp, Khang Đức Văn và cô cả vẫn đang ở công ty bên này, trước mắt thì không thấy có động tĩnh gì cả, mọi thứ vẫn như thường.” Người bên kia chậm rãi báo cáo với Doãn Chính Đạc, “Có điều, quan hệ của hai vợ chồng họ hình như không được tốt cho lắm, mấy hôm trước Khang Đức Văn tham gia một sự kiện rất long trọng nhưng lại không đưa cô cả đi, nghe nói, người đi cùng là một cô gái trẻ khác.” Doãn Chính Đạc nhíu mày, người bên kia lại nói, “Sau đó còn nghe người ở công ty nói, Khang Đức Văn đưa cô gái đi cùng không phải là chuyện ngày một ngày hai, nói là thư ký của hắn, nhưng đi đi lại lại đều đưa theo, thực tế đã quá rõ ràng. Cô cả bảo hắn khai trừ cô gái kia nhưng hắn không chịu, hình như vì thế mà họ cãi nhau một trận.”
“Tiếp tục theo dõi.” Ánh mắt Doãn Chính Đạc trầm xuống. Đã là hồ ly, sớm muộn gì cũng giấu đầu hở đuôi.
Người có thể gây chuyện giữa anh và Lê Diệp không nhiều, đối thủ trên thương trường sẽ chẳng ra tay trên phương diện sinh hoạt cá nhân, từ đầu đến cuối chuyện này, trong lòng anh đã có suy đoán của mình.
Tắt điện thoại, anh đi đến cạnh tủ rượu, lấy ra một chai rượu mạnh uống liền mấy ngụm. Đặt chai rượu xuống, dạ dày nóng ran, anh bắt đầu cảm thấy đau. Gần đây xảy ra nhiều chuyện liên tiếp nhằm vào anh, anh thật sự mệt mỏi.
Đứng đó một lát lâu, đột nhiên anh lấy lại tinh thần, vội vàng cầm áo khoác và chìa khóa xe đi xuống dưới.
Bệnh viện.
Tiêm xong một mũi cuối cùng là Lê Diệp có thể về. Tôn Bách Niên làm thủ tục hộ cô, lúc về vẫn thấy cô có vẻ thẫn thờ, “Lê Diệp, có thể về rồi… Cô muốn đi đâu, tôi đưa cô đi?”
Chỗ trọ đã không còn an toàn, cô vừa xảy ra chuyện tại đó, trong lòng nhất định còn bóng ma, huống hồ chỗ đó đã bị người ta theo dõi, khó đảm bảo là kẻ núp trong bóng tối sẽ không làm gì nữa.
Mí mắt Lê Diệp giật giật, cô nhìn Tôn Bách Niên đứng bên cạnh. Thật nhiều lần, khi cô gặp phải cảnh trớ trêu, người cô nhìn thấy đều là anh. Không thân không thiết, thậm chí còn chẳng tính là bạn bè chí cốt.
Đặt đôi giầy xuống dưới chân cô, Tôn Bách Niên nhìn vẻ mặt đờ đẫn của cô, chợt nói, “Nếu cô nhìn thấy tôi mà cảm thấy không tự nhiên, tôi sẽ không xuất hiện trước mặt cô nữa.”
Lê Diệp nhắm mắt lại. Sao có thể hận anh được, nếu không phải bị liên lụy vì mình, thì anh đâu có rơi vào hoàn cảnh xấu hổ như vậy.
“Hay là, cô có người bạn nữ nào không, đến chỗ cô ấy tạm đi vậy, không về lại nhà trọ được đâu.”
Lê Diệp lắc đầu, “Tôi về ký túc xá.”
“Tạm thời đừng ở ký túc xá, sức khỏe cô chưa bình phục hoàn toàn, điều kiện ở đó quá sơ sài, người cũng phức tạp.” Tôn Bách Niên trông bộ dạng cô lúc này thì thật lo lắng không có ai chăm sóc cô, “Tôi thay cô xin nghỉ hai ngày, cô ở khách sạn cũng được, hoặc là, ở tại căn hộ lần trước tôi đưa cô đến ấy.”
Lê Diệp khoác áo, đi giầy vào, “Tôi ở khách sạn.”
Tôn Bách Niên đưa tay đỡ cô, nhưng cô lại né tránh một cách vô thức, anh thu tay lại, đứng ở một bên.
Từ bệnh viện đi ra, cơn gió lạnh ùa đến khiến xương cốt cũng rét run. Lê Diệp đứng bên đường, Tôn Bách Niên thì đi theo cô với một khoảng cách vừa phải, “Cô muốn đi đâu để tôi đưa cô đi.”
Lê Diệp không trả lời. Một chiếc taxi vừa lúc đi tới, cô liền đưa tay ra bắt rồi ngồi vào xe.
Tôn Bách Niên quay đầu về xe mình, cứ vậy đi theo cô.
Nhìn thấy Lê Diệp trở lại nhà trọ, Tôn Bách Niên liền xuống xe nhắc, “Chỗ này không an toàn.”
Lê Diệp dừng bước ở cổng, một lát sau, có hai nhân viên bảo vệ đi tuần tra, cô liền nhờ họ giúp, họ lập tức đồng ý cùng cô đi lên trên nhà.
Về nhà cũ lấy túi đồ, xong xuôi Lê Diệp đi xuống dưới, nói cảm ơn với hai người bảo vệ rồi đi ra cổng bắt một chiếc xe khác.
Thấy cô không có ý định ở lại nhà trọ, Tôn Bách Niên thở phào nhẹ nhõm, lại tiếp tục lái xe đi theo cô.
Cô dừng lại trước cửa một khách sạn, xách theo hành lý đi vào trong. Tôn Bách Niên cũng đi tới, quan sát xung quanh. Cơ sở vật chất tạm được, không quá tốt, nhưng cũng chẳng đến nỗi tồi tàn. Cách qua cánh cửa, thấy cô làm thủ tục nhận phòng, anh không tiến lại quá gần nhưng hẳn là cô biết sự có mặt của anh, tuy rằng hai người không nói chuyện.
Thấy Lê Diệp bước vào thang máy, anh mới tiến vào khách sạn. Nhìn con số hiển thị trên bảng thang máy, anh biết Lê Diệp ở tầng mấy.
Chắc cô sẽ không làm chuyện gì khờ dại, cô bảo vệ Hi Hi đến chừng ấy, ắt sẽ không bỏ lại thằng bé. Còn nữa, chuyện xảy ra vừa rồi, nói phóng đại thì là anh và Lê Diệp có sự tiếp xúc không nên có, nhưng nói nhẹ nhàng đi thì là một màn kịch được dựng nên bởi âm mưu nham hiểm. Anh có thể khẳng định chắc chắn, dù trong thời điểm ý thức không tỉnh táo, anh cũng không hề làm việc không nên làm với Lê Diệp. Khả năng phân biệt ấy, anh vẫn phải có.
Đi đến quầy lễ tân, trước ánh nhìn của cô nhân viên, Tôn Bách Niên lấy một xấp tiền từ ví ra, đối diện với vẻ kinh ngạc của đối phương, “Người phụ nữ vừa vào ấy, giúp tôi để ý phòng cô ấy một chút, tốt nhất là cứ mấy tiếng lại kiểm tra một lần. Với cô ấy thì cũng đưa cho cô ấy ít đồ ăn và đồ dùng, cô cứ nói là đồ miễn phí nhé.”
Cô lễ tân nhìn xấp tiền, muốn lấy lại không dám. Tôn Bách Niên bèn bỏ thêm một ít, “Đây là chút tip cho cô… Đừng để cô ấy biết.”
Cô lễ tân không thể hờ hững thêm được nữa, tuy rằng chuyện này quả thật hiếm thấy. Cất tiền đi, cô ấy nói, “Được, được ạ, tôi sẽ bảo người mang một đĩa trái cây lên.”
“Đừng để cô ấy biết.” Tôn Bách Niên dặn.
“Anh yên tâm ạ! Tôi sẽ nói đây là đồ miễn phí tặng kèm.”
Tôn Bách Niên cất ví tiền, rồi quay đầu đi ra khỏi khách sạn. Anh đứng ở dưới, đưa mắt nhìn lên tầng Lê Diệp ở, vừa có ánh đèn được bật lên.
Anh đứng đó nhìn song cửa sổ, bức rèm hạ xuống, không lâu sau, đèn cũng tắt.
Tôn Bách Niên quay đầu lên xe nhưng không rời đi ngay, mà dựa vào ghế, nhìn chằm chằm khung cửa sổ trên đó. Trước kia anh chỉ cảm thấy, mình phải tận tâm chăm sóc Lê Diệp, là vì thương cảm cho cô, cũng bởi vì sự tín nhiệm và cậy nhờ của bà cụ Lê với mình. Có điều, khi Doãn Chính Đạc đi từ phòng bệnh ra mà chẳng buồn ngoái đầu lại, cơn phẫn nộ đã vượt quá sức tưởng tượng của anh. Nếu không phải Lê Diệp vẫn chưa hoàn toàn bình phục, anh cũng ước gì được lao vào đánh người kia một trận. Quan hệ giữa người với người như lực từ trường, có người trời sinh đã hút nhau, có người thì lại vốn dĩ bài xích nhau. Lúc nhìn thấy Doãn Chính Đạc, anh liền cảm thấy tên này cực kỳ đáng ghét, mà người kia, hẳn là cũng dùng ánh mắt đồng dạng nhìn anh.
Chuyện lần này là do anh không đủ cẩn thận, đã cảm thấy có gì đó kỳ lạ nhưng lại chẳng phòng bị, bị người ta gài bẫy, anh không còn lời nào để nói. Anh không phải người khởi xướng, nhưng cũng khó thoát khỏi liên hệ. Anh sẽ chịu trách nhiệm, những gì cô cần, anh nhất định sẽ bù lại, thứ cô không cần, anh cũng sẽ chuẩn bị tốt.
Tựa đầu vào ghế anh mới chợt cảm thấy gáy hơi đau, sờ vào mới thấy có cục u to tướng. Sực nhớ ra, lúc đó trúng một chưởng rồi ngất đi, giờ chỗ đó bắt đầu đau nhức, anh vốn khỏe mạnh nhưng lại ngất đi ngay được, chứng tỏ lực đánh không hề nhẹ chút nào. Cũng quên mất mình bị thương, lúc ở viện chẳng băng bó gì, giờ chạm vào lại thấy đau kinh khủng. Anh day day nhẹ xung quanh để giảm bớt cảm giác đau ở gáy, rồi vẫn tựa vào ghế, không có ý định rời đi.
Khi Doãn Chính Đạc quay lại bệnh viện, anh mới biết Lê Diệp đã đi rồi.
Vội vàng gọi cho cô, nhưng điện thoại đã tắt máy. Anh lái xe về chỗ cô thuê trọ, cửa đóng chặt, khung cửa sổ không ánh đèn.
Cô không về nhà, cũng không ở lại bệnh viện, cô đi đâu, Doãn Chính Đạc không thể nào đoán ra…
Bỗng dưng trong đầu anh nhảy ra một suy nghĩ, có lẽ nào cô đi cùng Tôn Bách Niên hay không. Trước đó, cô đã qua lại thân thiết với Tôn Bách Niên, có vài điều khiến anh cảm thấy tâm tư người đàn ông kia dành cho Lê Diệp đã vượt quá phạm vi của một người luật sư rồi. Hôm nay lại xảy ra chuyện như vậy, thấy Lê Diệp và Tôn Bách Niên nằm trên giường cùng nhau, anh như phát điên lên. Anh thật muốn một đao kết liễu luôn tên kia, anh ta không hẳn là vô tội, nếu bị người ta gài bẫy, cũng là vì anh ta không ở đúng vị trí của mình. Giả sử anh ta không gần gũi Lê Diệp, không có những hành động mập mờ với cô khiến kẻ khác hoài nghi, thì cho dù những kẻ đó có muốn hãm hại cũng không sờ đến anh ta. Nắm chặt tay lại, đáy mắt anh lần thứ hai bùng lên ngọn lửa giận dữ, anh lấy điện thoại ra, tìm số điện thoại, nhấn nút gọi.
Người ở đầu bên kia cũng không lưu số bên này, lúc bắt máy còn vô cùng khách sáo.
“Tôn Bách Niên.” Doãn Chính Đạc gọi anh bằng giọng lạnh lùng, “Lê Diệp ở đâu?”
Nếu Doãn Chính Đạc dùng giọng điệu khẩn khoản để hỏi anh câu này, anh sẽ cảm thấy người kia đã hối hận vì đối xử lạnh nhạt cục cằn với Lê Diệp, gọi điện cho anh tìm người là muốn sửa lỗi. Dựa vào ghế, Tôn Bách Niên nói, “Anh gọi đến hỏi tôi, có thích hợp không?”
“Bớt nói nhảm đi, đừng nói với tôi là anh không biết Lê Diệp đi đâu!” Doãn Chính Đạc nghiến răng nói.
“Tôi biết cô ấy đi đâu.” Tôn Bách Niên không hề che giấu, “Nhưng hiện giờ, tôi đang trông chừng cô ấy.”
“Cô ấy ở đâu?” Doãn Chính Đạc giận dữ nói.
“Chuyện này, có lẽ anh không cần phải biết đâu…” Tôn Bách Niên cười khẽ hai tiếng, “Lúc cho anh cơ hội thì anh bỏ đi, giờ lại quay đầu ư, không có nhiều cơ hội cho anh đến thế đâu.”
“Tôi hỏi anh, Lê Diệp ở đâu?”
Tiếng rít gào xuyên thẳng qua lỗ tai, Tôn Bách Niên nhìn màn hình điện thoại rồi bấm nút tắt luôn. Di động tắt, không gian cực kỳ yên tĩnh. Anh đưa mắt nhìn lên, có vẻ như không xảy ra chuyện gì, mọi thứ vẫn yên ổn như lúc ban đầu.
Nghe thấy âm thanh từ đầu bên kia truyền tới, Doãn Chính Đạc vô cùng tức giận. Tên khốn này, rốt cuộc hắn có tư cách gì mà đối xử với Lê Diệp như vậy? Mình với Lê Diệp mới là vợ chồng hợp pháp, tên khốn kiếp bỗng dưng chen chân vào phá đám, đúng là đáng chết.
Không biết được tung tích Lê Diệp, Doãn Chính Đạc liền lên xe. Nhìn thoáng qua gian phòng trọ của Lê Diệp, rồi anh lái xe rời đi.
Sáng hôm sau.
Lê Diệp không xin nghỉ. Lượng công việc của cô không nhiều, nhưng lại chẳng ai làm thay được. Cô nghỉ ngơi thêm một lát rồi đi xuống dưới.
Vẫn chưa thể trả phòng được. Xảy ra chuyện vừa rồi, cô không thể tiếp tục ở lại nhà trọ, chẳng biết khi nào kẻ đó lại xuất hiện rồi khiến mọi thứ rối tung cả lên.
Xuống dưới, cô quyết định đi làm. Hiện giờ Hi Hi đã về nhà họ Doãn, cô phải cố gắng hơn nữa để cho Hi Hi một cuộc sống tốt.
Từ khách sạn đi ra, đang định tới ven đường, cô bỗng nghe thấy một tiếng gọi, “Lê Diệp!”
Cô còn chưa định thần được thì âm thanh đã vọng vào lỗ tai rồi. Nghiêng đầu, cô lập tức nhìn thấy Doãn Chính Đạc đi tới, sắc mặt anh vẫn u ám hệt như quầng mây đen vậy.
Chẳng thể ngờ anh sẽ xuất hiện, Lê Diệp nhíu mày, nhưng không nói gì mà đi thẳng đến ven đường.
“Tối qua em ở đây?” Doãn Chính Đạc đưa mắt nhìn, còn nhỏ hơn cái hôm trước, quy mô cũng không tới được bậc thượng cấp.
Lê Diệp không để ý đến anh, quay đầu định lên taxi. Doãn Chính Đạc liền giữ chặt cô lại, “Có một số việc, tôi muốn em nói rõ ràng với tôi.”
Cổ tay bị siết đau, Lê Diệp càng né tránh, anh lại càng dùng sức, “Em với Tôn Bách Niên, rốt cuộc có gì hay không?”
Lê Diệp không muốn trả lời vấn đề này, cô cứ giãy ra nhưng lại chẳng thắng được anh.
Bỗng bên cạnh có tiếng quát chói tai, “Buông cô ấy ra!”
Lời vừa dứt, cả hai người cùng quay đầu lại nhìn. Tôn Bách Niên xuất hiện. Con người anh trước giờ luôn nho nhã lịch sự, chỉ riêng lúc này, đáy mắt anh bắn ra tia rét lạnh, như con thú đang chuẩn bị một cuộc tấn công.
Gặp kẻ thù đã đủ đỏ mắt, một tiếng “buông cô ấy ra” của Tôn Bách Niên, lần thứ hai thổi bùng lên ngọn lửa giận trong Doãn Chính Đạc. Tên này chắc chắn không phải vừa mới đến, mà là ở đây suốt! Hắn đi theo Lê Diệp, còn trông chừng cô ấy một đêm!
Cơn kích động chiến thắng tất cả, Doãn Chính Đạc xông lên, tóm lấy cổ áo Tôn Bách Niên, giáng thẳng một quyền xuống.