“Kwanach, em nghĩ là còn một người nữa trong chuyện này.”
Tôi nhỏ giọng lẩm bẩm. Kwanach nhướng mày kinh ngạc.
Tôi nhanh chóng giải thích suy đoán của mình với Kwanach. Nhưng tôi nghĩ mình đã quá vội vàng. Kwanach đứng đó ngơ ngác, ngăn tôi lại.
“Chờ đã, đợi một chút.”
Chàng suy nghĩ vài phút rồi gật đầu đồng tình.
“Nàng suy đoán dựa trên tình huống sao?”
“Không hẳn.”
“Không, nó khá hợp lý. Ta đang nghĩ tên gián điệp của Roman có thể là ai.”
“Người đã thẩm vấn Roman và cũng là người đã hộ tống chúng ta đến sông Fahar lần trước. Chàng có biết ai hội tụ đủ cả hai mô tả này không?”
“...”
“Nếu tên gián điệp biết Roman đã làm gì đó với sông Fahar, tên đó hẳn là nghi ngờ chuyến đi của chúng ta và báo cáo lại.”
Khuôn mặt Kwanach đanh lại. Chàng chỉ liếm môi vài lần mà không nói gì.
Tôi ngước nhìn Kwanach đang đứng im ở đó. Đôi mắt chàng run run ánh lên vẻ đáng sợ. Tôi đưa tay ra nắm lấy tay áo của chàng.
“Kwanach…?”
“Ừm.”
Kwanach nao núng và cuối cùng cũng lên tiếng.
“Ta có thể nghĩ ra một người…”
“Đó là ai?”
“Jaxor…”
Ngay khi nghe thấy cái tên đó, tôi đã hiểu tại sao Kwanach lại khó chịu đến vậy.
Jaxor là một nô lệ ở cùng với Kwanach từ khi còn nhỏ. Họ ở bên nhau như những người bạn, người anh em tay trong tay. Chỉ nghĩ đến việc Jaxor là một gián điệp cũng khiến tôi đau đớn cho Kwanach. Anh ta là một trong số ít những người trên thế giới này mà Kwanach có thể hoàn toàn tin tưởng.
“Cũng có thể không phải Jaxor. Đó chỉ là suy đoán mà thôi.”
Tôi cố gắng xoa dịu Kwanach. Tôi vô thức nắm lấy tay chàng. Tôi rất bồn chồn.
‘Không đâu… Không thể nào.’
Bản thân tôi không biết nhiều về Jaxor, những câu chuyện về anh ta rất nổi tiếng, lan rộng đến tận biên giới phía Bắc. Anh ta là một trong những chỉ huy có đóng góp lớn nhất vào việc xây dựng đế chế mới.
Một số giai thoại cũng nổi tiếng cho thấy Jaxor đã trung thành với Kwanach như thế nào.
Trong quá trình cách mạng, Kwanach đã nhiều lần đối mặt với cái chết. Một lần đó, Jaxor đều sẵn sàng hy sinh để bảo vệ Kwanach.
“Không đâu, em nghĩ ngài cần phải kiểm tra lại cho chắc chắn.”
Bất chấp nỗi lo lắng của tôi, Kwanach nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
Đôi mắt Kwanach luôn đảo qua lại bây giờ đã tập trung trở lại. Chàng nắm chặt lấy tay tôi rồi nói.
“Thật ra ta nghĩ Jaxor gần đây đã có chút thay đổi. Ta cũng thắc mắc tại sao cậu ấy lại đột nhiên nói sẽ nghỉ hưu, rồi lại bất ngờ quay lại Hoàng cung.”
“Làm sao chàng chắc chắn chuyện đó?”
“Nếu Jaxor thật sự là gián điệp, thì thà là lợi dụng cậu ta còn hơn là lập tức loại bỏ.”
“Lợi dụng anh ta?”
“Chúng ta có thể bắt được Roman bằng cách cố tình cung cấp thông tin sai lệch. Trước hết ta sẽ chỉ quan sát cậu ta. Ta sẽ để nàng đứng ở bên ngoài.”
“... Ừm, chàng ổn chứ?”
Tôi giật giật những ngón tay mình trong cái nắm của Kwanach. Tôi lo lắng vì tôi cũng cho rằng Jaxor chính là gián điệp.
Chàng trông có vẻ lạnh lùng nhưng bên trong Kwanach có thể khá rối bời.
Nhưng Kwanach đã nói một cách rõ ràng.
“Ta sẽ không để phán đoán sai lệch vì cảm xúc cá nhân đâu.”
“Em không có ý đó. Em hỏi liệu chàng có cảm thấy ổn không vì anh ta như một người anh em thân thiết của chàng vậy.”
“Cậu ấy là một trong những người bạn thân thiết nhất với ta. Nhưng trên chiến trường mọi thứ đều có thể thay đổi bất cứ lúc nào và bằng mọi cách. Bây giờ cũng gần như là có chiến tranh vậy.”
“Chàng có nghĩ là sẽ có chiến tranh không?”
Tôi nuốt khan. Những cảnh tượng khủng khiếp tôi từng thấy trong kiếp trước lại hiện về ám ảnh tôi một cách sống động.
“Ta đã để mất Roman, và nếu nàng đúng thì hắn đang ở trong tình thế có một số đồng minh rất mạnh ở xung quanh. Những tên khốn đó đang muốn xâm chiếm đất nước này. Ta sẽ không ngạc nhiên nếu chiến tranh sớm nổ ra.”
“Nhưng…”
“Ta nghĩ đó là tốt nhất. Ta có thể tận dụng cơ hội này để quét sạch toàn bộ lục địa để loại bỏ mọi mầm mống nguy hiểm.”
Đối với tôi đây là những lời tuyệt vọng khi tôi đã phải chiến đấu đơn độc để làm mọi cách ngăn chặn cuộc chiến.
“Kwanach. Đó sẽ là một cuộc chiến lớn. Sẽ không dễ dàng nếu toàn bộ phương Bắc hợp lực lại với nhau. Địa hình hiểm trở và thời tiết ở phương Bắc cũng là chất độc đối với lực lượng của Đế quốc. Và Roman cũng đã chuẩn bị thứ gì đó…”
“Ta biết. Đó sẽ là một cuộc chiến kéo dài.”
Giọng điệu của Kwanach chắc nịch, bình tĩnh. Dường như chàng đã chuẩn bị để nhảy vào trận chiến bất cứ lúc nào.
Một lần nữa, tôi nhận ra Kwanach là một người đã sống trên chiến trường như một binh lính nô lệ từ khi còn bé, và đã đi xa đến tận đây bằng cách hoàn thành mọi công việc trên chiến trường.
Đối với chàng, chiến tranh là con đường thoải mái và dễ đi nhất.
Người nào có thể bắt đầu một cuộc chiến mà không dám nghĩ về nó và chiến đấu cho đến khi một bên bị tiêu diệt.
Tôi nhanh chóng rút tay ra khỏi tay Kwanach. Chàng nhìn xuống tôi.
“Kwanach, em.. em ghét chiến tranh.”
“Ta biết nàng không thích nó vì chúng ta sẽ trở thành kẻ thù của quê hương nàng. Ta hiểu nàng không thích tình hình này vì nó chống lại đất nước nàng. Hãy nói với ta nếu nàng muốn đưa ai đó đến đây.”
“Không, không phải điều đó. Chàng có thể bị thương…”
“Ta chưa từng thua trong bất cứ trận chiến nào trước đây. Đừng lo lắng.”
“Nhưng nó vẫn rất nguy hiểm. Em, em biết chiến tranh có thể tàn khốc đến mức nào.”
“Hoàng cung sẽ vẫn bình yên. Nàng sẽ tận hưởng cuộc sống như thế này ở đây. Ồ, sẽ có một điều khác biệt. Bởi vì ta gần như sẽ luôn ở trên chiến trường. Nhưng nếu nàng đợi khoảng vài năm…”
“Vậy ở đây có bình yên không?”
Tôi siết chặt bàn tay mình lại với nhau. Đôi vai tôi run rẩy.
“Mọi người đang chết dần ở ngoài kia và chàng lại bảo em tận hưởng cuộc sống xa hoa ở đây sao?”
“Usphere.”
“Nếu phương Bắc thành lập liên minh và tấn công, đó sẽ là một cuộc chiến lớn hơn nhiều so với những gì chúng ta từng chứng kiến. Nhiều người sẽ bị giết hại, thậm chí nếu Đế quốc Radon chiến thắng thì cả một thế hệ sẽ phải vật lộn vì hậu quả của chiến tranh.”
“...”
“Trong suốt thời gian đó em chỉ ở đây trong sự an ủi giả tạo đó.”
Tôi không đi xa đến thế này sau khi trọng sinh chỉ để tận hưởng sự thoải mái và xa hoa.
Tôi không hối tiếc và cuộc đời mình. Sự thật việc bản thân chết đi cũng không đến nỗi quá đáng tiếc.
Thật đau khổ khi bị trói buộc vào một cái cây như một hồn ma, nhưng mọi chuyện sẽ khác nếu tôi còn sống. Bị đối xử như một kẻ hư hỏng và sống cô lập trong một cung điện nguy nga cũng khốn khổ không khác gì trước đây.
Tuy nhiên tôi hy vọng được sống lại để ngăn chặn thảm kịch do cái chết của mình gây ra.
‘Nếu chiến tranh lần này nổ ra, mình cảm giác nó sẽ còn khủng khiếp hơn cả kiếp trước.’
Tôi rợn cả người. Tôi đã tận mắt chứng kiến thí nghiệm của Roman. Một điều đặc biệt nào đó sẽ sắp xảy ra.
Tôi không thể để nó xảy ra được.
“Chúng ta phải làm mọi cách có thể trước khi chuyện này biến thành một cuộc chiến. Trước tiên phải bắt được Roman. Bắt hắn ta tiết lộ sự thật Diaquit và hắn đã đầu độc em, nguyên nhân của họ cho cuộc chiến sẽ bị vach trần.”
“Ta đang nỗ lực để truy tìm hắn…”
Kwanach cũng nhận ra sự bế tắc của tình hình. Tôi vội vàng nói vào.
“Hãy sử dụng em. Thực vật không nói dối. Chúng có thể nhìn xuyên phép thuật. Chúng không bị ảo tưởng đâu. Có lẽ em có thể biết được Roman đã đi đâu.”
“Không được.”
Giọng nói của Kwanach lập tức trở nên lạnh lùng.
“Đó là một tình huống nguy hiểm. Đừng bao giờ dính vào.”
“Em kiểm tra những cái cây gần Hoàng cung được không? Nó chắc chắn sẽ giúp chúng ta theo dõi. Chàng có thể ở đó với em. Em sẽ bám sát chàng.”
“Ta đã ở ngay bên cạnh nàng ở bữa tiệc nhưng nàng vẫn suýt chết đấy thôi.”
Kwanach bộc lộ cơn giận bị đè nén khi nhớ lại khoảng thời gian đó. Cơ thể to lớn của chàng đứng sừng sững ngay trước mắt tôi như một tảng đá không thể bị phá vỡ. Hoặc có lẽ là một cơn sóng khổng lồ sắp sửa ập vào tôi.
Tôi cảm thấy ngột ngạt.
“Vậy là… em phải nhốt mình trong căn phòng này mãi mãi à?”
“Ta biết điều đó thật khó chịu nhưng nàng hãy kiên nhẫn. Khi tình hình dịu xuống, nàng có thể ra khỏi phòng.”
“Phòng nào? Vậy là em chỉ được phép đi lại quanh Hoàng cung thôi à?”
“...”
“Trong bao lâu? Chàng đã đề cập đến chiến tranh. Vậy là em sẽ ở đây trong vài năm mà không có một lời hứa hẹn nào… không làm gì cả… em có phải ngồi một cách duyên dáng không?”
“Usphere.”
“Em biết chàng rất quan tâm đến em. Nhưng mà…”
“Không, nàng không hiểu đâu.”
Kwanach ngắt lời tôi.
“Nàng sẽ không bao giờ biết được cảm giác khi mất nàng là như thế nào.”
Kwanach gầm gừ với giọng khàn khàn sau đó chậm rãi quỳ xuống dưới chân tôi. Tôi ngồi trên mép giường, cứng đờ nhìn chàng.
Chàng được gọi là Thần mặt trời. Chàng là vua của đế chế mới. Người đàn ông đã khiến cho toàn lục địa nhuốm màu căng thẳng và sợ hãi, lúc này lại đang quỳ gối trước tôi.
Mặc dù chàng đã quỳ gối nhưng đôi mắt chàng vẫn ngang với tôi. Chàng nắm lấy tay tôi và nói như thể đang cầu xin.
“Nàng sẽ ở yên trong phòng chứ?”
Mắt chàng ngấn nước.
“Kwanach…”
“Ta biết đó là một yêu cầu vô lý. Ta cũng biết nàng là kiểu người sẵn sàng bước đến vì lợi ích của những người đó, ngay cả khi việc đó khiến nàng bị tổn thương.”
“...”
“Ta luôn nghĩ nàng phù hợp hơn để làm một Hoàng đế. Bất kể điều gì xảy ra với hàng ngàn người, miễn nàng được an toàn… Ta sẵn sàng hy sinh nhiều người khác.”
Kwanach nhìn tôi chằm chằm khi nói những lời đó.
Tim tôi đau nói trước sự khẩn trương trẻ con trong hiện lên trên vẻ mặt của chàng, và sự chuyên tâm khi dồn nén cảm xúc đó.
Bất chấp những điều khủng khiếp mà chàng đang nói, đôi mắt của chàng vẫn thành thật không thể ngăn lại. Đôi mắt đẫm lệ nhìn tôi trông ngây thơ như một chú cừu non.
Tuy nhiên tôi có thể cảm nhận được sự điên rồ và nỗi ám ảnh đằng sau đó.
“Vậy nên, Usphere à. Làm ơn. Ta không thể để nàng ra ngoài được. Ta không thể làm vậy được.”
Tôi bị bắt nhốt lại một cách đau buồn và tuyệt vọng.
Tôi phải làm gì với người đàn ông đang cố trói buộc tôi bằng khuôn mặt đầy mê hoặc hơn bất cứ một người nào khác.
** Còn tiếp **