“Tên đầu bếp giỏi chịu đựng sự tra tấn hơn ta nghĩ.”
Tất nhiên Roman chọc nhẹ vào đầu người đầu bếp đó.
Ông ấy không phải người luôn thân thiết với người lạ. Chính thứ ma thuật bên trong Roman đã đóng vai trò quan trọng trong việc biến ông ta thành một người cực đoan và tự tin như vậy.
Rất dễ để đảo ngược cảm giác thù địch của ông ta đối với Hoàng thất Pernen bằng phép thuật.
Khoảnh khắc ông ta nhìn thấy mái tóc bạc và đôi mắt tím của hắn, người đàn ông già đã lo lắng cúi đầu.
‘Tôi sẽ không tiết lộ danh tính thật sự của mình với Hoàng đế đầu tiên…’ Hắn đã thay đổi niềm tin của ông ta bằng phép thuật nhưng ông ta quá trung thành.
‘Ta đã củng cố niềm tin của ngươi bằng phép thuật, nhưng ngươi lại quá trung thành.’
Niềm tin bị phép thuật đảo lộn chắc hẳn đã khiến hoàng tử cuối cùng còn sót lại giữ vững niềm tin.
Tuy nhiên Roman lại khá hy vọng sự tồn tại của hắn sẽ đến chỗ Kwanach. Như vậy Kwanach sẽ tự trách mình và tức giận rằng chàng đã thật sự thất bại trong việc triệt tiêu toàn bộ huyết mạch của Pernen.
Kwanach sẽ tìm kiếm Hoàng tử cuối cùng ở khắp nơi. Nhưng chàng sẽ không thể tìm được hắn ở bất cứ đâu.
Roman muốn nhìn thấy Kwanach kiệt sức một cách vô ích. Sau đó khi thí nghiệm đã hoàn hảo, hắn sẽ phá bỏ bùa phép biến hình và xuất hiện bắn một phát vào Kwanach.
‘Chỉ nghĩ đến đó cũng đã khiến ta thấy phấn khích rồi.’
Roman chắc chắn danh tính thật sự của mình sẽ không bị phát hiện cho đến lúc đó. Hắn tin tưởng phép thuật của mình mạnh mẽ đến mức các vị thần cũng phải ghen tỵ.
Nhưng trên đời này không có thứ gọi là bí mật vĩnh cửu. Không nhận thức được sự thật này, Roman bắt đầu cử động những ngón tay và vạch ra một kế hoạch mới.
‘Dù sao cũng thật lãng phí thời gian khi bị mắc kẹt ở đây. Ta phải sử dụng một số biện pháp trong vài ngày nữa.’
***
Nhiều ký ức đã tan vỡ rồi lại liên kết lại.
Máu. Tiếng thét. Những xác chết. Những bộ phận cơ thể. Cành bạch dương trắng. Một bức điện thông báo về cái chết của Công chúa. Khu rừng Bạc. Mẫu thân. Lễ cưới. Chiếc váy trắng. Máu đỏ. Đôi mắt đỏ thẫm…
Trí nhớ của tôi hỗn loạn đến mức không thể phân biệt được trước và sau.
Tôi bị mắc kẹt. Tôi lạc lối trong những hình ảnh ký ức lộn xộn.
Khi tôi làm vậy, một vài hình ảnh thay đổi với tốc độ chóng mặt đã biến mất. Bóng tối bao trùm mọi hướng trong một lúc.
Đó là một khoảng không tối đen như mực, không phân biệt được phương hướng hay vị trí rõ ràng. Khi tôi đang vật lộn trong không khí, tôi nghe thấy một giọng nói nhỏ nhẹ phát ra từ phía xa.
[Cô phải làm điều đó.]
Một giọng nói xa lạ. Giọng trầm và vang vọng của một người phụ nữ.
Theo bản năng tôi đã đoán được danh tính của người đối diện. Tôi không cần bằng chứng, trong thâm tâm tôi biết.
Chủ nhân của tiếng thì thầm vang trong hư không này quả thực của Nữ thần Fahar.
[Usphere. Cô phải làm.]
Tôi cố gắng cử động tay chân để tiến đến gần nơi phát ra giọng nói, nhưng cơ thể tôi không di chuyển một chút nào. Cho dù tôi có căng dây thanh quản đến mức nào đi nữa thì cũng không thể phát ra tiếng.
“Người muốn gì ở tôi?”
Tôi đã nhầm lẫn.
Tôi muốn hỏi Nữ thần liệu người có đưa tôi về từ quá khứ không, và tiếp theo tôi nên làm gì.
[Hãy bảo vệ ta.]
Bảo vệ người? Bằng cách nào?
Có quá nhiều câu hỏi. Nhưng giọng nói của Nữ thần đã nhanh chóng biến mất và cảnh quan xung quanh cũng thay đổi hoàn toàn.
Luồng không khí khô và gay gắt chạm vào da tôi như thể nó là thật. Tôi ngửi thấy mùi gỗ mùa đông dày đặc len lỏi vào trong tâm trí mình.
Tầm nhìn của tôi vốn đen kịt đã bắt đầu chuyển sang màu trắng và bạc.
Lúc này tôi đang ở giữa Khu rừng Bạc.
Nơi tận cùng của thế giới.
Đây là khu rừng đã trao cho tôi sức mạnh.
Đây là nơi bí ẩn mà Đức vua Achaia đã vượt qua và cầu nguyện một điều ước trong cuộc đời mình, và điều đó đã được thực hiện.
Đây là vùng đất đã bảo vệ quê hương tôi.
Nhưng tôi không thể tìm thấy chính mình trong khung cảnh này. Tôi chỉ có thể quan sát nơi này như thể mình là một hồn ma bay trong không trung.
Sau đó, giữa Khu rừng Bạc hoang vu, tôi nhìn thấy một tấm lưng quen thuộc.
“Làm ơn…”
Đó chỉ là bóng lưng nhưng không thể nào mà tôi lại không nhận ra.
Đó chắc chắn là Kwanach.
Khắp người chàng toàn là máu. Thật khó để nhìn ra màu sắc ban đầu của chiếc áo choàng mà chàng đang mặc. Mái tóc của chàng dài hơn và rối hơn tôi từng thấy.
Lưng chàng nhẹ co giật, trông mệt mỏi khủng khiếp.
“Xin làm ơn…”
Giọng chàng khàn khàn như thể chàng sắp gục ngã.
‘Là Kwanach sao? Sao ngài ấy lại ở đây?’
Tôi thậm chí còn không biết khung cảnh này có thật sự tồn tại ở một thời điểm nào đó hay không. Đây là dư ảnh được tạo ra bởi giấc mơ của tôi, hay Nữ thần Fahar đã sử dụng quyền năng của người để cho tôi thấy điều gì đó…?
Ngay khi tôi đang trong trạng thái vô cùng bối rối, một giọng nói còn sống động hơn cả giọng của khu rừng vang lên bên tai tôi.
“Xin làm ơn…”
Nó giống như đến ngay bên cạnh tôi.
“Nếu tôi có tội, tại sao không trừng phạt tôi? Nàng ấy vô tội.”
Giọng nói vang lên vừa tức giận vừa tội lỗi.
Tôi cũng đã quen với điều này. Đó là Kwanach.
Đó là khoảnh khắc tôi nhận ra giọng nói của chàng. Đột nhiên khung cảnh xung quanh bắt đầu biến dạng. Những cành cây vốn ánh bạc bị gãy như những mảnh vỡ thủy tinh.
Từng chút một, chúng phân tán và vỡ ra. Khung cảnh khu rừng biến mất.
“A…”
Sau đó, trần nhà quen thuộc bắt đầu hiện ra trong tầm mắt tôi. Cơ thể vốn nhẹ như hồn ma của tôi bắt đầu trở nên nặng nề hơn, và tôi có thể cảm nhận được một cảm giác thực tế rõ ràng.
Đầu tôi như có sương mù và nặng trĩu, cổ họng ngứa ran. Trên hết không có một nơi nào trên cơ thể mà không cảm thấy đau.
Đôi mắt dường như nhắm lại đã lâu, vừa đau vừa nhức, không thể chịu được ánh sáng chói lóa.
“Usphere?”
Một giọng nói thô ráp xuyên qua tâm trí mơ hồ của tôi. Chỉ khi đó tôi mới dần nắm bắt được tình hình hiện tại.
‘Đây là phòng ngủ của mình…
Nơi này là Hoàng cung.
Mình chưa chết.’
Tôi vẫn không thể cử động được một ngón tay, cơ thể tôi dường như đã chống lại được chất độc.
Có vẻ nỗ lực cuối cùng của tôi trong việc kiểm soát phép thuật bên trong mình đã hiệu quả.
Tôi đã đánh cược nửa canh bạc, may mắn là nó đã hoạt động hiệu quả.
Chất độc tôi đã ăn vào là một chất chỉ phản ứng với phép thuật, như căn bệnh xơ cứng và bằng cách hạn chế phép thuật của mình, tôi đã làm chậm sự phát tán của nó trong cơ thể mình.
Đó là cách tôi tỉnh lại, và thứ đầu tiên đập vào mắt tôi là khuôn mặt của Kwanach.
Kwanach hét lớn gọi bác sĩ với đôi mắt ầng ậc nước. Sau đó chàng vuốt ve trán và má tôi.
“Nàng có biết mình là ai không? Nàng đã tỉnh lại rồi sao? Ôi, lạy Chúa…”
Chàng thở dài và khóc. Thật giống như Kwanach hiền lành và chu đáo mà tôi biết.
‘Thật nhẹ nhõm. Mình đã không chết.’
Tôi tập trung sức lực và cố gắng nói.
“Kwa…nach.”
Đó là giọng nói vỡ òa và run rẩy. Nhưng tôi nghĩ Kwanach nghe thấy. Chàng thở hổn hển và bắt đầu rơi những giọt nước mắt nặng nề.
Tôi đã không biết người đàn ông khiến cả lục địa run sợ này lại có thể dễ dàng rơi nước mắt như vậy. Thật bất ngờ nhưng tôi không ghét khi nhìn thấy điều này.
Thật tốt khi nhìn thấy gương mặt trông rất dữ tợn và cứng rắn của Kwanach khi gặp chàng lần đầu tiên, lại bộc lộc những cảm xúc sống động như vậy. Tôi muốn lau đi những giọt nước mắt của chàng nhưng tay không cử động. Tôi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Tôi loáng thoáng nghe thấy bác sĩ đi vào phòng. Tôi cũng nghe thấy giọng của Kwanach xen lẫn nước mắt đang gọi tôi.
Tôi không biết chuyện gì xảy ra sau đó, nhưng tôi có thể cảm nhận được bàn tay của Kwanach rất chắc chắn và nóng bỏng khi chàng nắm lấy tôi.
***
May mắn là tôi đã tỉnh lại sau đó vài giờ.
Simon nói cơ thể tôi đã bước vào giai đoạn ổn định dần. Tôi nằm đó một lúc lâu, cảm thấy uể oải và cứng đờ, nhưng cơn sốt đã giảm. Có một cảm giác thắt chặt trong lòng tôi.
Khoảng thời gian tôi bất tỉnh là nửa tháng. May mắn là không lâu lắm.
Ngay khi Simon rời khỏi văn phòng, tôi nói với Kwanach mình muốn ở một mình với chàng.
Sau khi Marianne rời khỏi, Kwanach chằm chằm nhìn tôi. Đôi mắt chàng vẫn đỏ ngầu.
“Kwanach.”
Tôi cảm thấy tốt hơn trước vì đã uống nhiều loại thuốc phục hồi năng lượng. Nhưng tôi vẫn nằm trên giường.
Kwanach ngồi xuống mép giường nhìn xuống tôi. Từ khoảnh khắc tôi tỉnh lại cho đến bây giờ, chàng chưa một lần rời khỏi phòng.
“Chuyện gì xảy ra trong suốt nửa tháng qua? Đầu tôi…”
Một cơn ho ập tới khi tôi đang nói. Kwanach giữ nhẹ vai tôi.
“Đừng nói nữa, nghỉ ngơi đi. Ta sẽ mang đến cho nàng một chút súp.”
“Nhưng tôi phải nói với ngài. Ngài đã bắt được thủ phạm chưa?”
Khuôn mặt Kwanach ngay lập tức đen lại.
“Một trong số họ đã tự thú. Đó là đầu bếp của Hoàng cung. Ta là người có lỗi vì đã không để ý đến một người gần gũi nàng đến vậy.”
“Không, ngài đừng nghĩ vậy. Tất nhiên ngài không biết ông ta.”
“Nhưng tất cả những kẻ tham gia bữa tiệc đều bị giam giữ tại Hoàng cung. Ta đã cử tất cả điều tra viên đến nhưng họ không thể tìm ra bất kỳ manh mối nào. Vậy nên ngày mai ta sẽ tự mình thẩm vấn…”
“Sao?...”
Ngay khi nói lớn tiếng, tôi cảm thấy cổ họng mình như bị xé toạc ra và ho từng cơn.
Kwanach hét lên với vẻ mặt đau đớn.
“Nàng có sao không?”
“Vâng, tôi không sao. Chỉ là cổ họng tôi…”
“Nàng gần như đã chết và sống lại. Làm ơn đừng lo lắng bất cứ điều gì cả, chỉ cần nằm xuống nghỉ ngơi thoải mái thôi. Ta sẽ tìm ra kẻ đã làm điều độc ác như vậy, thậm chí có phải tra tấn từng kẻ một.”
Ngay khi đó khuôn mặt Kwanach hiện lên vẻ lạnh lùng tàn nhẫn.
Đó là biểu cảm chàng chưa từng thể hiện ra khi ở bên cạnh tôi trước đây. Mọi điều chàng nói cũng vô cùng khó hiểu.
Số lượng quý tộc tham dự bữa tiệc khá đông. Nhiều người trong đó đi cùng với các hiệp sĩ và binh lính của gia đình. Nếu Kwanach thẩm vấn họ như vậy… có thể sẽ xảy ra nội chiến.
Chàng nhìn tôi đầy ấm áp, và bàn tay chạm vào tôi vẫn dịu dàng như mọi lần, nhưng điều gì đang xảy ra vậy? Bây giờ những gì chàng nói không hợp lý chút nào.
Tôi phải khiến chàng bình tĩnh lại. Tôi nói một cách khẩn trương.
“Kwanach, xin hãy bình tĩnh lại. Ngài không cần phải làm như vậy đâu. Tôi nghĩ mình biết ai làm điều đó.”
** Còn tiếp **