“Roman đã làm gì các bạn?”
Không hề báo trước, cái cây bắt đầu đưa những ký ức vào đầu tôi. Những hình ảnh được thể hiện một cách bạo lực.
Cái cây có vẻ đã được chuyển từ nơi khác đến khi còn là một cây con. Trong ký ức đầu tiên của cái cây là hình ảnh nước đang chảy.
Đó là một cái cây sống bên sông Fahar.
Sau đó là cảnh tượng mà tôi đã nhìn thấy trong ký ức của một cái cây khác.
Người đàn ông mắt đỏ đã thi triển phép thuật kỳ lạ xuống dòng sông.
Lần này tôi có thể nhìn rõ khuôn mặt của hắn ta. Hắn trông ở độ tuổi đôi mươi. Hắn trông nguy hiểm và đẹp trai. Điều nổi bật nhất chính là…
Mái tóc hắn có màu bạc. Mái tóc bạc là màu dành riêng cho Hoàng gia Pernen…
Đây là triều đại cai trị phương Nam trước Kwanach.
Người ta nói rằng mái tóc tỏa ánh sáng bạc nhờ sự chúc phúc của Nữ thần. Tuy nhiên những cuộc hôn nhân cận huyết cứ lặp đi lặp lại, chứng rối loạn tâm thần vốn có trong huyết thống ngày càng trầm trọng kéo theo một thời kỳ chuyên chế.
Kwanach cuối cùng cũng đã tiêu diệt gia tộc đó. Không một người nào bị bỏ lại.
… Tôi cũng đã nghĩ vậy. Còn ai sống sót không? Đó là con cháu của một gia tộc Hoàng gia thiêng liêng đó.
Một yếu tố đe dọa rõ ràng. Không, đó đã là một mối đe dọa đáng kể nếu người đàn ông này chính là kẻ làm lây lan căn bệnh xơ cứng.
Cảnh tiếp theo mà cái cây cho tôi xem, tôi có thể thấy khu rừng này thuộc sở hữu của Guilier.
Vào đêm khuya, một số người đàn ông đang đi đâu đó. Lần này họ kéo theo một chiếc xe ngựa lớn cùng với Roman. Chiếc xe được phủ một tấm vải lớn nên tôi không thể nhìn thấy được bên trong.
Chiếc
xe đột nhiên bị vướng vào một hòn đá nhỏ và bị nghiêng. Một trong những đồ vật chất trên xe văng ra ngoài.
“Không thể nào…”
Đó là một khối thịt đang bị phân hủy có màu xám xanh.
Là cánh tay của một người.
Chẳng bao lâu sau, những dư ảnh đã khắc sâu trong tâm trí tôi tràn về. Tất cả là ký ức của cái cây.
Thân thể bị hư hỏng. Thịt không còn hình dạng. Đôi mắt đỏ thẫm. Một giọng nói ảm đạm…
Cảnh tượng trôi qua nhanh chóng. Thật khó để hiểu được sự qua lại của những ký ức. Nó giống như một loạt những bức tranh phong cảnh kinh khủng.
Khi cái cây ngừng chia sẻ ký ức của nó, tôi hoàn toàn kiệt sức.
“Phù…”
Tôi cảm giác mình sắp nôn.
Tôi rên rỉ, và đội bảo vệ đang đứng phía sau hỏi tôi có ổn không. Tôi lấy vào một hơi thật sâu, cuối cùng tỏ ra là mình ổn.
Tôi cảm thấy buồn nôn. Tôi chạm những ngón tay đang run rẩy của mình lên thân cây và hỏi.
“Những người này… Họ có liên quan đến Guilier không? Người đàn ông mà bạn đã cho tôi thấy trước đó là ai?”
[Người đàn ông đó cũng là Roman.]
“Sao? Người đàn ông có đôi mắt đỏ đó sao?”
[Đúng vậy.]
“Điều đó là sao?”
Cái cây lại rung chuyển một lần nữa. Sau đó nó cho tôi xem một ký ức khác.
Người đàn ông với mái tóc bạc và đôi mắt đỏ. Hắn ta nắm lấy bàn tay của một cái xác trông như đã chết vì bệnh xơ cứng hoặc đã bị chết cứng.
Sau đó hắn ta rút tay lại. Đôi mắt đỏ dần dần thay đổi khi hắn ta hoàn thành phép thuật của mình.
Chúng chuyển sang màu tím.
Mái tóc bạc và đôi mắt tím. Không thể phủ nhận hắn ta mang dòng máu của Hoàng gia Pernen.
Sự thay đổi của hắn chưa dừng lại. Khuôn mặt mịn màng của thanh niên độ tuổi hai mươi bắt đầu chảy xuống như bùn. Đó là một cảnh tượng kỳ lạ và kinh hoàng.
Không lâu sau người đàn ông này chuyển sang hình dáng của một người đàn ông trung niên bình thường, người được công chúng biết đến là chủ nhân của Guilier, Roman.
Ký ức kết thúc, tôi nghe thấy giọng nói của cái cây.
[Tên giết người man rợ đó là Roman.]
“Ôi trời đất…”
Tôi chưa bao giờ nghe nói đến loại phép thuật thay đổi hình dáng mạnh mẽ và phức tạp như vậy. Lúc đầu nó chỉ đơn giản là thay đổi một vài độ tuổi trên khuôn mặt, hoặc thay đổi màu tóc.
Làm sao hắn ta có thể hoàn toàn biến thành một người khác?
“Roman đang làm gì trong khi che giấu hình dạng thật của mình?”
[Hắn đã hứng chịu cơn thịnh nộ của Nữ thần.]
“Nữ thần…?”
[Hắn đã hủy hoại vùng đất này! Hắn khiến nơi này bị nhiễm bệnh!]
Giọng nói của cái cây càng ngày càng mạnh mẽ hơn. Nó không ở trong trạng thái bình thường.
Linh hồn của cái cây này đã bị vặn vẹo.
[Hắn đã thử nghiệm không ngừng nghỉ. Và hắn đã chôn vùi mọi thất bại tần khốc của mình ở đây!]
Tâm trí tôi trôi về những ký ức đã nhìn thấy từ cái cây.
Các thi thể chết vì căn bệnh xơ cứng. Xác thịt bị chồng chất đến không thể nhận ra.
Roman đã thí nghiệm điều gì ở đây? Có lẽ chính cái thí nghiệm đó là lý do khiến cái cây bị biến tướng như thế này.
“Roman đã tiến hành loại thí nghiệm gì? Bạn có biết mục đích của loại thí nghiệm đó không?”
[Không, tôi không biết. Tôi không biết gì cả. Nhưng hắn ta rất nguy hiểm. Hắn là, hắn là…!]
Tâm hồn của cái cây càng giận dữ hơn.
[Tôi đã bị bệnh. Vậy đó! Chúng ta nói chuyện xong rồi!]
Nó giống như một kẻ điên liên tục chửi bới.
Ngay khi đó tôi nghe thấy giọng nói Marianne vang lên từ phía sau.
“Hoàng hậu?”
“Ồ…”
Lúc này tôi mới tỉnh táo lại và bỏ tay ra khỏi cái cây. Giọng nói điên cuồng tràn ngập tâm trí tôi đã bị cắt đứt.
“Người có sao không? Trông người rất nhợt nhạt, thưa Hoàng hậu.”
“Ta… Ta không sao, Marianne.”’Tôi cố bắt lấy hơi thở và nhanh chóng đứng lên. Tôi không nên tỏ ra kích động.
“Ta đã đi quá lâu rồi. Hãy quay lại thôi.”
Tôi muốn xem xét thêm nhiều thứ khác trong rừng, nhưng sức mạnh tinh thần của tôi đã đến giới hạn. Tôi cũng biết nếu biến mất quá lâu, mọi người sẽ nghi ngờ.
Đầu tiên tôi quay lại tiệc trà. Tôi giả vờ là mình ổn và giữ vững phẩm giá của một Hoàng hậu, nhưng bên trong tôi lại là một mớ hỗn độn.
Kwanach vẫn chưa trở về sau chuyến đi săn. Tất cả những gì tôi muốn là nhanh chóng nói với chàng mọi thứ tôi đã tìm thấy trong rừng.
‘Hắn ta là huyết thống cuối cùng của Pernen sao?’
Quá nhiều thông tin đến cùng một lúc. Đầu óc tôi như một mớ hỗn độn.
Khi tôi nhìn kỹ lại dấu vết của Roman, tôi không khỏi ngạc nhiên. Hắn ta đã nắm quyền kiểm soát Guilier sau khi làm giả danh tính của ông ấy bằng phép thuật. Trở thành chủ nhân của tổ chức cao nhất của lục địa cả về danh nghĩa và thực tế.
Hắn ta cuối cùng vẫn tiếp tục, không ngần ngại làm phồng ví của mình. Hắn cố tình lây lan căn bệnh xơ cứng và kiếm được rất nhiều tiền bằng việc độc quyền phân phối thuốc.
Nhưng nó không chỉ đơn giản là tiền bạc.
Cái cây dường như cũng không biết chi tiết chính xác, nhưng có vẻ Roman đang tiến hành một thí nghiệm nào đó có liên quan đến bệnh xơ cứng.
Bởi vì hắn ta đã hứng chịu sự thịnh nộ của Nữ thần, nên hẳn đây là một thí nghiệm chống lại tự nhiên.
‘Có phải hắn đang muốn bắt đầu một cuộc nổi loạn?’
Tôi không biết thí nghiệm đó là gì, nhưng tôi chắc chắn nó không có lợi cho đế quốc.
Chúng tôi phải ngăn chặn Roman.
Không, chúng tôi phải loại bỏ hắn nếu có thể.
Nhưng lúc này tôi không thể bất cẩn.
Thông qua khả năng của mình, tôi đã thấy những âm mưu lừa đảo và hành vi sai trái xấu xa của Roman. Chúng gần như là những tội ác hoàn hảo nhưng tôi cần phải có bằng chứng để bắt được hắn.
Ngoài ra tôi cũng chưa biết được kẻ đứng sau Roman là ai.
‘Roman hành động một mình sao? Hay là… có đồng phạm không?’
Cho đến khi tôi tìm hiểu được hoàn toàn động cơ của Roman, sẽ không dễ dàng bắt được kẻ chủ mưu lớn, chủ nhân của Guilier.
***
Vào lúc hoàng hôn, những người đi săn trở về. Các loài động vật khác nhau được bắt trong chuyến đi săn được dùng để nấu ăn cho bữa tiệc sắp được tổ chức.
Không ai bị thương vì ngựa dùng để đi săn hoàn toàn an toàn.
Trên bãi cỏ rộng lớn, những chiếc bàn tròn và ghế bắt đầu được bày ra.
Kwanach đi thẳng về phía tôi và kiểm tra xem tôi có ổn không. Tôi có thể ngửi thấy mùi máu thoang thoảng tỏa ra từ chàng.
“Usphere. Mọi thứ ổn chứ? Nàng có thích thức ăn ở tiệc trà không?”
Kwanach nói với Guilier rằng toàn bộ đầu bếp ở Hoàng cung sẽ tham gia bữa tiệc ngoài trời.
Họ là những đầu bếp giỏi nhất lục địa nên khi Guilier nghe thấy điều đó, có vẻ như Hoàng đế đã ban hoàng ân cho họ. Nhưng sự thật là Kwanach không thể tin tưởng Guilier.
Ông ta đã chuẩn bị rất tốt, nhưng chàng lo lắng vì chúng tôi đang ở ngoài Hoàng cung.
“Nó rất ngon, chỉ là…”
Tôi nhìn chằm chằm Kwanach.
Trong vài giờ tôi đã chờ đợi, thất vọng và đơn độc với bí mật to lớn và đột ngột.
Khi tôi nhìn sang khuôn mặt của Kwanach, tôi cảm thấy nhẹ nhõm. Thật tốt khi có một ai đó mà tôi có thể tâm sự và dựa vào trong tình huống thảm khốc này.
Đó là giây phút nhẹ nhõm dù chỉ một chút, tôi cũng cảm thấy xúc động.
Chỉ một vài tháng trước đây, khi chàng đến Vương quốc Achaia để kết hôn với tôi, Kwanach vừa đáng sợ lại vừa quen thuộc.
Chàng là kẻ thù kiếp trước đã phá hủy quê hương tôi, là chồng tôi, người mà tôi đã nắm tay vì hòa bình chính trị. Không hơn không kém. Tôi lo lắng, nói dối, và làm việc chăm chỉ để cố gắng ngăn cản chàng ly hôn với mình.
Nhưng bây giờ, hơn ai hết, tôi lại dựa dẫm vào Kwanach.
Không như kiếp trước, Kwanach sẽ không phát điên nếu chiến tranh có thể được ngăn chặn. Và nếu bằng cách nào đó tôi có thể giải quyết được vấn đề phát sinh…
Tôi đột nhiên cảm thấy mình có thể sống với người đàn ông này cho đến cuối đời.
Giờ đây khi đối mặt với đôi mắt đen đó là điều duy nhất khiến tôi ổn định lại nỗi sợ hãi khủng khiếp, một niềm tin rất rõ ràng vào Kwanach dâng trào trong trái tim tôi.
Tôi nắm lấy Kwanach với bàn tay hơi run rẩy.
“Tôi đã thấy vài thứ trong rừng, Kwanach.”
Giọng nói của tôi run rẩy. Cuối cùng tôi cũng nhận ra mình đã ở trong trạng thái sợ hãi suốt nhiều giờ đồng hồ.
“Kwanach… Điều chúng ta lo lắng là đúng.”
Tôi đã nói với Kwanach mình đoán Guilier là người đã lây lan căn bệnh.
Đôi lông mày đen của Kwanach co giật.
“Nhưng không chỉ vậy.”
Có quá nhiều người xung quanh chúng tôi nên không thể nói chi tiết về chuyện đó. Mọi người đều ngồi vào bàn được chỉ định của mình, nhưng có thể có tai mắt ở xung quanh.
Tôi thắc mắc liệu Roman có biết không. Hắn có biết tôi đã nhìn thấy điều hắn làm ở trong rừng, ngay trong khu vực cá nhân của hắn không?
Và Roman cũng là một phù thủy. Chừng nào hắn còn ở đây, tôi cần phải cẩn thận.
“Nàng đã thấy gì, Usphere?”
Đôi mắt Kwanach đầy lo lắng.
Ngay khi đó, Roman xuất hiện. Hắn đang chào đón những vị khách.
Mái tóc màu xám với thân hình cứng ngắc. Roman lúc này là một người đàn ông trung niên trông rất bình thường.
Tôi thì thầm với Kwanach, dùng ánh mắt ám chỉ Roman.
“Chúng ta phải đề phòng ông ta. Đó không phải tất cả những gì mà chúng ta đã lo lắng.”
** Còn tiếp **